Chương 13: Đạo cụ khen thưởng

Trong game "Điền viên", người chơi phải tạo ra nhiều loại máy móc khác nhau thông qua các nhiệm vụ chế tạo vật phẩm. Luyện khoáng thạch tại lò luyện, nấu nướng trên bếp, dệt vải trên khung dệt, bàn làm việc để làm nhiều thứ khác nhau,… Những thứ này vốn dĩ đều được đặt trong phòng.

Nhưng bây giờ, tất cả chúng đều xuất hiện trong không gian kho vật phẩm giống như bong bóng nước.

Lúc trước nhìn lướt qua cậu cũng không chắc lắm, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, Mạc Dư cuối cùng cũng chắc chắn rằng cậu đã mang theo mọi thứ trong phòng khi xuyên đến đây. Vì vậy, các vật liệu, đồ ăn và các hạt giống linh tinh mới có thể chiếm phần lớn diện tích của kho vật phẩm.

Không biết có dùng được không!

Khoan, đợi đã?

Liếc nhìn mấy ô cuối cùng của kho vật phẩm, Mạc Dư bật cười.

Đó là phần thưởng mà công ty game hứa sẽ trao tặng, vũ khí và trang bị của Thần ban tặng!

Mặc nó vào có thể thêm điểm tấn công hay không? Cho dù cộng 10 điểm cũng tốt.

Bên cạnh những ô vuông với ánh sáng vàng rực là ba cuộn giấy và hai lọ thuốc.

[Cuộn giấy hồi sinh: Một kho báu cho phép bạn hoặc bạn bè của bạn sống dậy ở bất cứ nơi nào bạn rơi xuống. Bạn còn chờ gì nữa? Hãy xé mở nó!]

[Thuốc thanh lọc: Các buff bất lợi khiến bạn cảm thấy như mình sắp chết? Chết tiệt, uống một viên thuốc thanh lọc ngay đi! ]

[Cơm nắm Momotaro: Nhìn cái cơm nắm này xem, nó vừa trắng lại vừa tròn, xem thử xung quanh bạn có con khủng long nào không? ]

Đồ tốt!

Mạc Dư cười "ha ha ha" thành tiếng, mở to mắt ra, đứng dậy không còn cách nào khác nhìn về phía Asilie. Lòng bàn chân là nơi nhạy cảm nhất của cậu, một khi chạm vào, cậu sẽ không thể nhịn được cười.

Thanh niên tóc xanh quỳ gối dưới chân cậu, ôm lòng bàn chân, cau mày xin lỗi: "Thật xin lỗi, bệ hạ, lực ấn của thần khiến bệ hạ cảm thấy khó chịu sao?"

"Không, không phải. tôi, ha ha ha!" Cố nén cảm giác nhột không quá mạnh, Mạc Dư rút chân lại, "A, Asilie, không cần ấn bàn chân của tôi. Kỹ năng massage của anh rất tốt, nhưng chúng ta nên đi ra ngoài thôi. "

"Vâng, thưa bệ hạ."

Asilie đứng dậy, rũ mắt xuống nhìn thoáng qua chân Mạc Dư.

Chẳng lẽ hắn ta đã đυ.ng trúng điểm yếu của bệ hạ?

Thân thể của Ma tộc rất mạnh mẽ, nhưng có một nơi mà bẩm sinh không thể đυ.ng tới, giống như vảy ngược của rồng. Điểm yếu của mỗi Ma tộc là khác nhau và nó có thể xuất hiện ở bất cứ vị trí nào.

Hắn ta là người đầu tiên biết được bí mật của tân vương bệ hạ!

Không kiềm chế được niềm vui trong lòng, ánh mắt Asilie sáng lấp lánh, đầy dịu dàng.

Lại nhìn thấy nụ cười gợn sóng của chàng trai tóc xanh, Mạc Dư vốn đã đứng dậy, lại thấy khó chịu co chân lại và sải bước về phía quần áo. Tuy nhiên, trước khi cậu kịp cúi xuống, một bàn tay gầy gò đã nhặt quần áo trước mặt cậu lên.

Đó là một chiếc áo choàng tắm màu trắng có cổ chéo.

Thấy Asilie đã nhặt quần áo lên, Mạc Dư vội vàng mở miệng: "Tự tôi mặc là được rồi.”

”Bệ hạ, có phải vừa rồi Asilie mát xa khiến cho ngài không thoải mái không?" Asilie nhướng mày, nửa quỳ trên mặt đất, đặt một tay lên ngực, nháy mắt cảm giác bi thương tràn ngập trong đôi mắt," Không thể để ngài sống dưới sự hầu hạ của nữ hầu, trong lòng Asilie cực kỳ áy náy, cho nên, xin ngài đừng cự tuyệt thần.”

Được rồi!

Mạc Dư bất đắc dĩ giang hai tay ra.

Trên mặt Asilie lại xuất hiện ý cười, liền duy trì tư thế nửa quỳ, cẩn thận từng li từng tí khoác áo choàng tắm lên người Mạc Dư. Sau khi đưa tay phủi đi những nếp nhăn kia, hắn ta lại thỉnh cầu: "Bệ hạ, hai vị Ma vương trước giáng lâm đều bằng tuổi Ma tộc trưởng thành, trong thành không có quần áo phù hợp với ngài. Xin ngài cho phép thần đo kích thước thân thể cho ngài, để may ra trang phục hàng ngày phù hợp với ngài.”

Cúi đầu đánh giá áo choàng tắm trên người quả thật có dấu vết cắt may, Mạc Dư "Ừ" một tiếng tỏ vẻ đồng ý. Lúc đo kích thước, cậu còn cố ý dặn Asilie chuyện cửa phòng đã bị đυ.ng hỏng, còn hỏi vấn đề tắm rửa của những người khác trong tòa thành.

Nghe nói đã có Ma tộc biết và đang sửa chữa, có thể ở trong phòng bên cạnh, cho các nữ hầu ở trong phòng có phòng tắm riêng, Mạc Dư mới yên tâm, hỏi ngược lại: "Asilie, tài liệu lịch sử của Ma tộc đặt ở đâu vậy?"

”Bệ hạ, tất cả đều đặt ở trong thư phòng của ngài. "Nhớ kỹ kích thước của Mạc Dư, Asilie cất chiếc thước mềm trong tay," Thần dẫn ngài đi, quần áo làm xong sẽ đưa qua, có được không ạ?”

”Có thể.”

Giá sách trong thư phòng không được tính là nhiều, chỉ có ba cái giá sách, chúng vẫn chưa được lấp đầy. Asilie tiến hành giải thích một phen thủy tinh ký ức được đặt ở trong ngăn tủ khác, hắn ta liền cung kính rời đi.

Cầm quả cầu thủy tinh, Mạc Dư ngồi trên bàn cũng rất ưu sầu. So với đọc sách, đương nhiên là xem phim thì vui vẻ hơn. Nhưng cậu không thể thực hiện được sức mạnh ma thuật mà Asilie đã nói nên cậu không thể kích hoạt quả cầu pha lê.

Hết cách rồi!

”Yatis."Mạc Dư hô một câu trong phòng làm việc không một bóng người," Giúp ta mở ký ức thủy tinh được không.”

”Được." Từ bên cạnh truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Yatis.

Thanh âm quá gần, hơi thở Mạc Dư dừng một chút, cậu nghiêng đầu nhìn lại.

Ma tộc tóc dài màu bạc đang cúi đầu, dùng đôi mắt màu xám chăm chú nhìn lại.

Thở sâu một hơi, Mạc Dư hỏi: "Anh đã trốn ở đâu vậy?”

”Ta ở trong bóng tối." Trả lời xong câu hỏi của Mạc Dư, Yatis không nói gì, trầm mặc vươn ngón tay, chạm vào quả cầu thủy tinh.

Tâm trí của Mạc Dư lập tức bị hình ảnh trong cầu thủy tinh hấp dẫn.

Cảnh chiến đấu của ba thế hệ Ma Vương rất hoành tráng, ngoài ra còn có một số chủng tộc khác đang chiến đấu chống lại họ. Dựa vào kinh nghiệm chơi game và xem video trước đây, Mạc Dư âm thầm đếm tên những chủng tộc đó.

Cho đến khi Asilie xuất hiện trở lại, cậu mới lấy lại tinh thần từ hình ảnh của quả cầu pha lê.

Yatis lại biến mất khi Asilie bước vào. Theo yêu cầu của Asilie, Mạc Dư quay lại phòng ngủ bắt đầu thay quần áo.

Đại khái là phong cách hoàng gia kiểu châu Âu?

Quần áo đặt ở trên giường, Mạc Dư đầu tiên là đánh giá một phen, sau đó cầm lấy một mảnh vải, hỏi: "Asilie, đây là cái gì vậy?"

”A, bệ hạ, đây là cách ăn mặc mà Ma vương Light yêu thích. "Asilie sắc mặt ửng đỏ, hắn ta mắt nhìn về phía nửa người dưới Mạc Dư," Cái kia, là vải có thể bảo vệ bộ phận quan trọng của ngài.”

Hả?

Mạc Dư sửng sốt, xấu hổ không thôi buông miếng vải trắng mềm mại xuống.

Dù có đánh chết cậu thì cậu cũng không bao giờ mặc khố đâu!