Chương 7: Hầm băng

Ở đáy lòng cường điệu lần nữa, Thain từ từ kiềm chế lại biểu cảm ở khuôn mặt, cảnh cáo bản thân phải bình tĩnh.

Nhìn thấy người đàn ông tóc đỏ muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, Mạc Dư cũng không nhìn chằm chằm không tha, quay đầu lại nhìn hầm băng sau đó không dám tin mà chớp chớp mắt.

Asilie đang lấy một khối thịt còn to hơn cả bản thân hắn ta ra, trạng thái nhẹ nhàng ngay cả mày cũng không nhíu.

Rõ ràng ốm đến nỗi còi xương rồi! Đây là sức lực không có khoa học gì hết vậy!

Mạc Dư cúi đầu nhìn cái bàn tay mập mạp của bản thân liên tưởng đến hai hình tròn đại diện cho thực lực ở trên mặt bảng, ủ rũ muốn ôm lấy bản thân.

“Thain, ngươi dự định cứ đứng như vậy?!”

Nghe thấy tiếng gọi, Thain đi vào trong hầm băng, những Ma Tộc khác đứng yên tại chỗ cũng đi theo hắn ta. Không bao lâu, trong tay nam nữ già trẻ đều cầm thức ăn đông ở trong băng, chất đầy để ở trên tảng đá bên ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Mạc Dư ngứa ngáy khó nhịn.

Là người đàn ông nên theo đuổi sức mạnh như vậy! Không phải có một câu nói rất hay, sức mạnh tạo nên kỳ tích! Nếu sức lực của Ma Tộc mạnh như vậy, có lẽ cậu cũng có thể!

Đến gần đống thức ăn, Mạc Dư chống đỡ khí lạnh thấu xương đưa tay ra với một cục thịt đông nhỏ nhất.

“Ôi.”

Nhiệt độ quá thấp, có chút không thể chịu nổi.

Mạc Dư gắng gượng cắn răng chịu đựng, tràn đầy hy vọng ra sức.

Ba giây sau, cậu hất cái tay lạnh để đỏ của bản thân, âm thầm để tay vào trong lông bụng của Tam Hắc, mặt cũng vùi vào trong.

Được thôi, thân là Ma Vương mà ngay cả hai cục thịt đứa trẻ cũng có thể dễ dàng cầm được cũng cầm không nổi, Ma Tộc yếu nhất không sai rồi!

Đột nhiên được chủ nhận thân thiết như vậy, Tam Hắc vô cùng hưng phấn nằm xuống, dứt khoát để lộ toàn bộ vùng bụng ở dưới thân của Mạc Dư.

Không kịp đề phòng đã cảm nhận được cái bụng mềm của một cái vật to lớn lông xù, rất nhanh Mạc Dư đã không còn dây dưa chuyện sức mạnh nữa, nhân lúc mọi người còn đang vác thức ăn lên để vận chuyển, dứt khoát nằm lên người của Tam Hắc, lăn vài vòng.

Vừa mới quay cuồng với trạng thái mặt ngửa lên trời, một miếng thực đang bốc hơi lại xuất hiện ngay tầm nhìn của cậu.

Mạc Dư ngơ ngẩn, xoay người đứng dậy.

Tóc dài màu bạc của Ma Tộc đang nửa quỳ ở trước mặt cậu, đôi mắt màu xám lấp lánh nhìn qua, đưa miếng thịt khi nãy cậu cứ luôn không nhấc lên nổi.

“Bệ hạ, cho người.”

Tên Yatis này sao cứ xuất thần nhập quỷ vậy?

Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, Mạc Dư lắc đầu nghiêm túc từ chối: “Tôi không muốn cái này để lại cho người của tộc anh đi.”

Yatis không trả lời.

Trên thực tế, số thịt này chính là hắn để vào trong hầm băng, bao gồm cả những miếng Asilie và Thain đang vận chuyển ra cũng như vậy.

Không giống như những Ma Tộc do Thain dẫn dắt, phạm vi săn bắt của Yatis sâu hơn. Ngoại trừ những nơi kết giới đi qua không được, nơi sâu của rừng bị thiêu huỷ đều có bước chân của hắn. Không muốn để cho Ma Vương đời mới ăn được thức ăn kém chất lượng, nhập kho toàn là những thịt ma thú đã được lựa chọn ti mỉ, mùi vị tươi ngon đặc biệt.

Kết quả, Mạc Dư không ăn miếng nào, phóng khoáng tặng hết cho mọi người.

Vì vậy, khi đột nhiên nhìn thấy Mạc Dư sờ miếng thịt này, Yatis vô cùng vui mừng nhưng bây giờ kỳ vọng lạc lần nữa hụt hẫng.

Không vui.

Yatis thu chặt ngón tay lại.

Xoạt.

Tiếng vỡ của tảng băng thu hút ánh nhìn của Mạc Dư.

Cậu nhìn những vết nứt đó lại nhìn Ma Tộc tóc bạc đang quỳ trước mặt cậu, môi mỏng miếng chặt, mắt nhìn mặt đất bất lực giải thích: “Tôi thật sự không đói, tộc người của anh tương đối cần số thịt này hơn.”

Lời này vừa thốt ra, vết nứt trên tảng băng càng to nữa. Tiếp đến khối băng ở xung quanh cũng bắt đầu nứt ra. Còn xung quanh Yatis hiện ra những vòng gợn sóng màu xanh, tỏ rõ cậu chính là kẻ đầu sỏ tạo thành những hiện tượng này.

Nhưng gợn sóng màu xanh đó vốn dĩ là hình tròn, bộ phận sát gần Mạc Dư lại gượng ép bẻ thành một đường cong.

Tâm trạng của Mạc Dư vô cùng phức tạp, bởi vì hành vi của Yatis thật sự khiến cho cậu cảm thấy không hiểu gì cả.

Nói là sau khi công kích thừa nhận cậu là Ma Vương rồi cũng giống, dù sao thái độ dâng hiến thức ăn rất cung kính nhưng sau khi bị từ chối đột nhiên phát điên, bắt đầu phá hoại mọi thứ xung quanh, hành vi này lại giống như đang uy hϊếp.

Nhìn thấy sức phá hoại đang dần dần tăng lên, Mạt Dư đưa tay ra, nhón chân lên.

“Một Ma Tộc cao cấp bởi vì uất ức nên không vui đến nỗi phóng thích ma pháp hệ gió, ba trăm năm mươi ba tuổi, kiến nghị bỏ hai tay vào ngâm ớt, để làm chân ma ngâm ớt.”

“Ma Tộc cao cấp, chất thịt tươi mềm dùng để xào rau xanh cũng không tồi.”

“Ma Tộc cao cấp, mùi vị đem đi hấp có lẽ cũng được.”

Ba âm thanh nhắc nhớ trôi qua, Mạc Dư đang suy nghĩ nên nói gì để an ủi chàng thanh niên lớn tiểu “uất ức, không vui vẻ” này, kết quả lòng bàn tay bị ma sát hai cái, sau đó cổ tay của cậu bị một bàn tay to lớn khác nắm chặt.

Đôi mắt màu xám của thanh niên tóc bạc lặng lẽ ngước lên nhìn cậu, hơi nghiêng mặt qua để tay của cậu lên trên, cọ tới cọ lui.

“Này, anh đang làm gì vậy?” Mạc Dư cảm thấy hơi hoảng sợ, muốn rút tay lại nhưng không thể.

Hai người đàn ông lại cùng làm ra hành động như thế này, dù nghĩ thế nào cũng thấy rất quái lạ.

“Cảm giác thích thật, thưa bệ hạ, xin hãy chạm vào thần lần nữa.”

Má nó!

Đây là cái yêu cầu nổi da gà gì vậy? !

“Ừm, với tư cách là Ma Vương, tôi ra lệnh cho anh nhanh chóng thả tôi ra, nếu không tôi sẽ thả chó ra đấy.” Mạc Dư căng thẳng đến mức mặt đỏ bừng.

Yatis giật mình.

Đều là những ứng cử viên ma tướng, Yatis đã biết đến Thain từ khi hắn còn nhỏ. Là một người bạn thường xuyên trượt lớp lễ nghi, cùng bị phạt xuống nước, hắn đã nhiều lần chứng kiến

Thain tức giận đến đỏ mặt.

Cho nên, bệ hạ đang tức giận ư?

Tại sao?

Cảm thấy không biết nên làm thế nào, Yatis buông tay Mạc Dư ra, sử dụng ma thuật gió đưa miếng thịt trong tay trở về chỗ cũ, sau đó nói: "Ta đã để lại chỗ cũ, thưa Bệ hạ."

Mạc Dư xoa xoa lòng bàn tay, xua tay: “Vậy anh lui đi, không có chuyện gì thì đừng tới.”

Thật muốn bệnh khi phải làm quen với một người có tính cách kì lạ như vậy.

"Tuân lệnh."

Trả lời một cách lạnh lùng, thanh niên tóc bạc biến mất ngay tại chỗ.

Dù sao đây cũng là một dị giới phi khoa học, nên Mạc Dư không quan tâm quá nhiều đến việc Yatis làm điều đó như thế nào mà chỉ đi vòng qua phía trước đống thức ăn.

Đúng lúc đó Asilie đang đặt đồ đạc trong tay xuống rồi đi về phía này.

"Bệ hạ, thức ăn đã được phân phát xong xuôi."

“Ừm, Thain và những người khác chuẩn bị ăn chưa?”

“Vâng, thưa bệ hạ, bọn họ đã sẵn sàng thưởng thức món quà mà người ban xuống ngay tại đây.”

"Ngay tại đây? Ở đây ăn kiểu gì?"

Mạc Dư quay đầu lại nhìn núi thịt trộn với đá viên.

“Nguyện vì bệ hạ mà xuất hiện.”

Asilie tiến thêm hai bước về phía trước, dang rộng hai tay đồng thời đảm bảo rằng Mạc Dư ở đủ gần với mình. Một tấm chắn nước màu xanh mở ra, bao bọc hắn và Mạc Dư vào bên trong.

Sự xuất hiện đột ngột của tấm chắn trước mắt khiến Mạc Dư cảm thấy hứng thú, cậu đưa tay chạm vào nó.

Là một làn nước mềm mại và tinh tế.

“Đây có phải là ma thuật nước không?”

"Vâng, thưa bệ hạ, Asilie giỏi về ma thuật nước." Khi trả lời câu hỏi của Mạc Dư, đôi mắt xanh nhạt của Asilie tràn đầy phấn khích.

Bệ hạ muốn biết thêm về hắn ta! Đây thật sự là một niềm hạnh phúc to lớn!