Chương 1: Xuyên đến dị giới

Chân dẫm lên ma trận, Mạc Dư ngây ngốc đứng lặng người trong hang đá tối tăm.

Cậu là một streamer game khá có danh tiếng.

Game《 Điền Viên 》mới ra mắt vừa giàu lại vừa chơi lớn, có mời vài streamer đến PK thăng cấp, hứa hẹn một trăm người chơi đầu tiên không chỉ nhận được một số đạo cụ mà còn nhận được phần thưởng là 50 vạn tệ tiền thưởng.

Có tiền mà không kiếm là thằng ngu, cho nên sau khi được mời, Mạc Dư đã nỗ lực suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng trở thành người chơi đầu tiên đạt tới max level là 100.

Cơ mà không ngờ giây trước cậu vừa vui mừng vì nhận được phần thưởng, độ nổi tiếng của phòng livestream tăng vọt, phần thưởng thì vô số, giây tiếp theo cậu biểu diễn động tác lộn mèo trên bàn phím cho khán giả trong phòng livestream xem thì đột ngột tử vong tại chỗ.

Chưa kể đến cảm giác lúc sắp chết như tê cứng tay chân, thiếu oxy lên não, ngón tay co giật,… Điều quan trọng nhất là chỉ vừa nhắm mắt lại mở mắt ra là thế giới đã thay đổi.

Sau khi sắp xếp lại ký ức, Mạc Dư nhìn đôi tay mũm mĩm trắng trẻo của mình rồi bất lực nhún vai.

Đúng vậy, không chỉ thế giới đã thay đổi, mà cả cậu nữa.

Thật ra thì cơ thể có teo lại cũng không sao cả, vẫn còn sống khỏe mạnh vẫn tốt hơn bất kỳ thứ gì rồi.

Tưởng tượng như vậy, Mạc Dư cảm thấy tâm trạng của mình tốt lên rất nhiều, cậu chuyển sự chú ý tới lối ra duy nhất rồi cất bước đầu tiên sau khi sống lại.

Hai bên lối đi rộng rãi treo đèn, ngọn lửa xanh có thể cải thiện tầm nhìn một chút, nhưng không thể xua tan bóng tối phía xa.

Trong không gian yên tĩnh, Mạc Dư chỉ có thể nghe được tiếng thở của chính mình.

Vờ lờ! Đừng nói đây là kịch bản trò chơi kinh dị đó nhá!

Một cơn gió lạnh tình cờ thổi tới, Mạc Dư giật mình đến nỗi nổi da gà khắp người, cậu lập tức nhớ lại lần duy nhất mình livestream một trò chơi kinh dị thì cũng nhớ tới chuyện meme “Hàm Dư gào thét” từng hot một thời

Không còn cách nào khác, nếu trước mắt bất thình lình xuất hiện mặt quỷ gì đó thì thật sự chịu không nổi mất.

Nhưng hiện tại, Mạc Dư không thể không vực dậy tinh thần mà tiến về phía trước.

Cậu không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì đáng sợ đi xuống lối đi hay chặn kín lối ra đâu.

Mạc Dư cẩn thận bám vào tường, bước từng bước lên lối đi nhỏ hẹp.

Đi được một đoạn, cậu nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi tăng tốc chạy ra khỏi lối đi.

Đôi mắt vốn đã thích nghi với bóng tối đột nhiên bị ánh sáng kí©h thí©ɧ gây đau nhức, Mặc Vũ theo phản xạ mà che lại, sau đó nhìn xung quanh.

Đây hình như là quảng trường phía trước của lâu đài, nhìn xa hơn qua bức tượng đài phun nước ở trung tâm, cậu có thể mơ hồ nhìn thấy một loại sinh vật nào đó đang lao về hướng này với tốc độ cực nhanh.

Trái tim vừa mới đặt xuống đột nhiên nhấc lên, Mạc Dư không chút do dự bám dọc theo bức tường, chạy!

Như chúng ta đều biết, người có hai chân không bao giờ có thể chạy thắng bốn chân chứ đừng nói đến thân hình con nít hiện tại của Mạc Dư.

Còn chưa chạy được mười bước, trên đỉnh đầu cậu đã vang lên tiếng thở dốc thô nặng của dã thú, Mạc Dư không khỏi muốn chạy trốn nhanh hơn.

Cậu gấp đến mức gót chân không theo kịp nhịp điệu, chỉ vừa mới lảo đảo một cái là con thú đuổi theo phía sau đã vòng thẳng đến trước mặt cậu.

Đó là một con chó ba đầu lớn hơn cả chó ngao Tây Tạng, những chiếc răng nanh lởm chởm của nó khiến nó trở nên đáng sợ hơn. Bị sáu con mắt thú của nó nhìn chăm chú, Mạc Dư cảm thấy da đầu tê dại.

Thôi toang, cậu sắp tàn đời rồi!

Mắt thấy con chó ba đầu cúi thấp đầu xuống tiến lại gần mình, cậu gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng bị nhai xong nuốt chửng một cách khủng khϊếp, trái tim Mạc Dư không khỏi thắt lại, thôi thúc đôi chân nhũn như cọng bún của mình chạy tiếp lần nữa.

Nhưng mà, đi kèm với tiếng “Gâu gâu” đầy phấn khích, thứ chào đón cậu lại là cái liếʍ láp ướt mềm.

Lực liếʍ này mạnh đến mức Mạc Dư không đững vững, mông ịn xuống đất nhức nhối.

Khi phát hiện ra Mạc Dư bị ngã xuống, hai đầu còn lại của con chó ba đầu lập tức hung hăn nhìn thẳng vào đầu giữa rồi phát ra một tiếng “Gấu”.

Đầu giữa bị nạt đến mức nức nở, hai tai cụp xuống, co chân lại, đầu dán xuống đất, dùng đôi mắt ướt đẫm tròn xoe nhìn chằm chằm Mạc Dư.

Ánh mắt kia tràn đầy nịnh nọt.

Mạc Dư sửng sốt trước diễn biến kỳ diệu này, thậm chí còn có ảo giác rằng mình là chủ nhân của con chó ba đầu ấy.

Còn nữa, ba cái đầu của sinh vật như chó ba đầu đang có mâu thuẫn nội bộ hả? Nhưng loại mâu thuẫn nội bộ này có ích lợi gì, một cái đầu cúi xuống thì cả ba cái đầu cũng cùng cúi xuống luôn.

Hai cái đầu bên trái và bên phải dường như nhận ra điều này, chúng nó lại nhe răng nhếch miệng với cái đầu ở giữa.

Cái đầu giữa phát ra một tiếng "ẳng" đầy tủi thân, rồi dùng mũi huých tay cậu.

Đây là, muốn được sờ sao?

Mạc Dư là trẻ mồ côi, viện trưởng cô nhi viện từng nuôi một con chó mục vụ. Mỗi lần làm nũng cũng sẽ đưa đầu qua y như vậy.

(Chó mục vụ là những con chó ban đầu được nuôi để chăn gia súc trong thôn ở Trung Quốc.)

Mặc dù có những khác biệt cơ bản giữa loài chó ba đầu này và loài chó của game Điền Viên, nhưng đôi mắt của chúng lại giống nhau một cách kỳ lạ. Nhìn nó từ dưới lên trên, ẩm ướt và ngây thơ.

Nỗi sợ hãi ban đầu dần dần tiêu tan, nghĩ rằng mình sẽ bị ăn thịt sớm, Mạc Dư lấy hết can đảm đứng dậy, đưa tay chạm vào đầu ở giữa của con chó ba đầu.

[Chó Địa ngục ba đầu trung thành, 396 tuổi, nguyên liệu tươi ngon, chất lượng thịt tuyệt hảo, bỏ đầu, cạo lông và chặt nhỏ, rất thích hợp làm canh thịt chó. ]

Như được kết nối với một hệ thống nào đó, những câu nói máy móc đột nhiên xuất hiện trong đầu câu, giọng nói trở nên trung lập.

Mac Dư giơ tay phải lên kinh hãi nhìn nó.

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Mạc Dư, đầu trái phải của con chó địa ngục ba đầu lập tức nheo mắt ở giữa và "Gấu" như trách móc nó đã không làm tốt công việc của mình.

Nó cũng di chuyển bước chân, quay đầu sang bên phải rồi lại gần tay Mạc Dư.

Đang lúc cậu chuẩn bị kiểm tra xem âm thanh vừa rồi có phải là ảo giác hay không, Mạc Dư nhẹ nhàng chạm vào nó.

[Chó săn địa ngục ba đầu, đem đi om cũng có thể rất ngon. ]

Cậu thực sự đã nghe thấy.

Mạc Dư cảm thấy khó hiểu.

Hai cái đầu đều bị chạm vào, đầu bên trái phát ra một tiếng “gâu gâu”, đổi tư thế nhìn về phía cậu.

Mạc Dư vui vẻ, giơ tay lên một cách rất tự tin.

[Chó Địa ngục ba đầu cũng có thể hấp. ]

[Tôi không ăn thịt chó. ]

Mạc Dư trong lòng hỏi: "Mày là ai?"