Chương 11: Thưởng?

Vô số cảnh phim cũ rích sướt mướt lướt qua đầu Lâm Lâm.

Lâm Lâm một tay nắm chặt cánh tay Felix đang giơ lên nhắm, tay còn lại đấm thẳng vào mặt Hắc Tinh Linh.

Động tác không lớn, lực đạo không nhỏ, âm thanh bị tiếng bước chân của nông dân che lấp.

Lâm Lâm mở to mắt, nín thở, tim đập thình thịch, so với sợ hãi, cô cảm thấy ngượng ngùng nhiều hơn.

Nếu Hắc Tinh Linh mắng cô thần kinh thì sao! Bây giờ cô thực sự hơi giống người thần kinh!

Đừng tiếp tục ngượng ngùng nữa! Lâm Lâm thuộc típ người sẽ nhớ lại những khoảnh khắc ngượng ngùng nhất trong đời trước khi ngủ mỗi tối.

Thời gian như bị ấn nút tạm dừng, Lâm Lâm thấy Hắc Tinh Linh từ từ, từ từ quay đầu lại.

Felix hơi cúi đầu, có vẻ ngạc nhiên.

Lâm Lâm vẫn mở tròn mắt, đành liều một phen, không cho hắn cơ hội phản ứng, vươn tay bịt chặt miệng Hắc Tinh Linh, để tránh hắn nói ra điều gì đáng sợ.

Tâm trạng căng thẳng của Lâm Lâm dịu đi, cô rút tay đang bịt miệng đối phương về, bàn tay hơi run.

Lâm Lâm cảm nhận được Hắc Tinh Linh vẫn đang nhìn mình, có vẻ như đang chờ cô lên tiếng trước.

"Anh không thể gϊếŧ anh ta, anh ta vô tội."

Lâm Lâm giải thích: "Chúng ta không thể vừa trộm đồ của anh ta, lại còn gϊếŧ anh ta."

Hắc Tinh Linh khẽ nhướng mày mỏng, phản bác: "Cô đã để lại tiền vàng rồi."

Lâm Lâm không tranh cãi với hắn nữa, thay đổi thái độ, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng xin lỗi: "Tôi không cố ý, mặt anh có đau không?"

Phản ứng của Hắc Tinh Linh bình tĩnh hơn cô tưởng.

"Hửm? Không cố ý ư?" Hắc Tinh Linh kéo dài âm điệu, có vẻ hơi bối rối: "Cô không phải cố ý thưởng cho tôi sao?"

Lâm Lâm vốn đang tỏ vẻ hối lỗi bỗng trở nên ngơ ngác trong vài giây: "Thưởng gì cơ?"

Cô còn bối rối hơn cả Hắc Tinh Linh.

"Ồ." Felix cúi đầu, nhớ ra trong văn hóa loài người không có chuyện phụ nữ động tay chân cũng là ban phước: "Không có gì."

Hắn không tức giận vì bị đấm một cú, bởi Lâm Lâm không thể gây thương tích chết người cho hắn, chỉ có tổn thương thực sự mới là trừng phạt. Theo cách nói của Hắc Tinh Linh, một phụ nữ yếu ớt như cô làm gì với hắn cũng đều là thưởng cả.

Felix cảm nhận được hơi thở của Lâm Lâm lại ngưng lại một chút.

Giác quan của Hắc Tinh Linh quá nhạy bén, ngay cả khi không cần nhìn, hắn cũng có thể đọc được những cảm xúc phức tạp như do dự, dò xét, ăn năn từ hơi thở khẽ ngừng của cô.

Được rồi. Chàng Hắc Tinh Linh trẻ tuổi nghĩ có phần khinh thường, có lẽ trong văn hóa loài người, Lâm Lâm thực sự đã làm một việc rất xúc phạm, nên cô mới căng thẳng như vậy.

Thật buồn cười, Felix cảm nhận được cơn đau còn sót lại trên mặt, nếu cô thực sự hối hận vì chuyện này, cô đã không đánh hắn, xin lỗi chỉ là viên kẹo kém chất lượng vì lo sợ bị Hắc Tinh Linh trả thù mà thôi.

Felix muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, kết thúc nhiệm vụ.

Tuy nhiên người phụ nữ trước mặt đã đưa tay về phía hắn.

Rồi khuôn mặt vừa bị đấm một cú, hơi nóng lên của hắn được bàn tay người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt ve.

Nhiệt độ cơ thể của con người cao hơn Hắc Tinh Linh, khiến cả phần da không bị đánh cũng nóng lên theo.

Felix ngẩng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt. Làn da cô mềm mại ẩm ướt hơn, không khô ráp căng cứng như Hắc Tinh Linh, những nơi được đầu ngón tay vuốt qua như để lại dấu vết ẩm ướt.

Felix hiếm khi tiếp xúc với phụ nữ, chứ đừng nói đến trạng thái dịu dàng, được đôi mắt ấm áp nhìn chăm chú thế này.

Cô ấy không nên nhìn hắn như vậy, Felix dời mắt đi. Cô ấy nên ghét bỏ, sợ hãi, khinh thường, đó mới là những trạng thái hắn quen thuộc hơn.

Cảm giác thật kỳ lạ, Felix không nhịn được nghiêng đầu, cảm thấy nơi bị chạm có chút tê tê.

Rồi, hắn nghe thấy giọng nói dịu dàng của người phụ nữ: "Đây mới là thưởng đấy."

Lâm Lâm vuốt ve khuôn mặt Hắc Tinh Linh như đang chạm vào con mèo đen dưới lầu, cô phát hiện ra, dùng cách đối xử với động vật để đối phó với những sinh vật không phải người hiệu quả hơn.

Như cô dự đoán, đồng tử bạc của Hắc Tinh Linh khẽ động đậy, hắn trở nên dịu dàng hơn, có vẻ rất thích thú với sự thân thiết thể hiện qua hành động này.

Bàn tay như gỗ mun của Hắc Tinh Linh từ từ phủ lên tay trái Lâm Lâm đang chạm vào mặt hắn, nhiệt độ lạnh hơn một chút, màu đen bao phủ làn da trắng nhợt, như thể bóng tối đang vấy bẩn lên sự thuần khiết.

Lâm Lâm cảm nhận được chàng trai khẽ nắm lấy bàn tay cô, như thể đang thử xem bàn tay quá mềm mại thiếu rèn luyện của Lâm Lâm mỏng manh đến mức nào, nhận ra cô nhíu mày liền lập tức buông ra.

Lâm Lâm cũng cảm thấy đây chỉ là cử chỉ đùa giỡn như bị mèo cào.

Chỉ là, nếu có một thợ săn già tốt bụng từng tiếp xúc với Hắc Tinh Linh ở đây, hẳn sẽ nói cho Lâm Lâm biết.

Hắc Tinh Linh thích thử nghiệm mọi thứ họ quan tâm.