Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ma Vật Tế Đàn

Chương 38: Mời chào

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch giả: Lãnh Phong – Edit: Sama

---

Đi đến một cửa hàng bán xe, tiêu tốn năm vạn tiền, Phương Bình mua một chiếc xe bán tải nhỏ, trực tiếp lái về nhà.

Thế giới này muốn lái xe cũng phải có bằng lái, nhưng cũng may thân thể này cũng không phải là không có gì, cũng có bằng lái, giảm đi cho hắn một chút phiền phức.

Thế nhưng bởi vì mua một chiếc xe này, số tiền hắn săn gϊếŧ Ma Vật lại lần nữa ít đi, mất đến hai vạn tiền.

Vài ngày sau, Phương Bình lái xe chạy tới Khoa Ma Vật Đối Sách.

Hắn vừa tiến vào Khoa Ma Vật Đối Sách chỗ treo giải thưởng nhiệm vụ liền có không ít ánh mắt nhìn về phía hắn, có tò mò, có kính ngạc, có hoài nghi, có khinh thường…

"Mau nhìn, người kia chính là Phương Bình đã đánh bại Đào Minh và Trịnh Trang."

Một nam tử đầu đinh chọc chọc Giác Tỉnh giả bên cạnh, nhỏ giọng nói.

"Thôi đi, Đào Minh với Trịnh Trang là ai? Ngươi cũng không phải không biết, hai người kia đều là Giác Tỉnh giả Nhất giai đỉnh phong, muốn đánh bại bọn hắn, chí ít cũng phải là Nhị giai Giác Tỉnh giả."

"Tên kia trở thành liệp ma nhân mới được nửa năm, nửa năm mà trở thành Nhị giai Giác Tỉnh giả, làm sao có thể hả? Ngươi cho rằng hắn là Hạng Khâu à? Ta thấy hơn một nửa là tin nhảm đồn bậy."

Ở bên cạnh nam tử đầu đinh có một người trẻ tuổi ăn mặc hết sức lòe loẹt, nghe được nam tử đầu đinh nói thì khinh thường chế nhạo.

Cùng là Giác Tỉnh giả, lại cùng là người trẻ tuổi, ai sẽ chịu thua?

Hắn đã qua hai năm cũng còn chưa có trở thành Nhị giai Giác Tỉnh giả, nếu như đối phương thật sự trong vòng nửa năm mà trở thành Nhị giai Giác Tỉnh giả, chẳng phải là thiên phú của đối phương cao hơn hắn nhiều sao, chuyện như vậy nếu không có tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối sẽ không tin.

Bỗng nhiên, Phương Bình xoay người, ánh mắt nhìn về phía nam tử đầu đinh cùng người trẻ tuổi mặc đồ hoa hoè đó, sau đó hướng hai người đi tới.

"Hắn đang đi đến đây, tại sao hắn lại tới đây? Lời ngươi nói vừa rồi chẳng lẽ hắn đã nghe được?"

Nhìn thấy Phương Bình tiến tới, nam tử đầu đinh biến sắc.

"Ta nói rất nhỏ giọng mà..."

Người trẻ tuổi mặc đồ hoa lòe loẹt cũng không khỏi khẽ biến sắc, trên mặt hiện lên vẻ bối rối.

Cho dù không tin Phương Bình đánh bại hai người cả khi Đào Minh liên thủ với Trịnh Trang, nhưng chuyện này đã truyền đi rộng rãi như vậy, tất nhiên vẫn có một ít là sự thật.

Thực lực của đối phương chỉ sợ sẽ không yếu, rất có thể là cùng cấp độ Giác Tỉnh giả với Đào Minh và Trịnh Trang. Nếu như đối phương ra tay với hắn, hắn khẳng định không phải là đối thủ.

Lúc này, Phương Bình đã chạy đến trước mặt hai người.

"Thật xin lỗi, ta thay bằng hữu của ta xin lỗi ngươi, hắn chỉ là miệng nhanh hơn não, tuyệt đối không có ác ý."

Nam tử đầu đinh khẩn trương nói xin lỗi, đồng thời lấy tay chọc chọc người trẻ tuổi bên cạnh.

"Thật xin lỗi."

Người trẻ tuổi, nghẹn đỏ mặt, cảm giác có một ít ủy khuất, nhưng vẫn là chủ động xin lỗi.

Phương Bình không nói gì, mà là đưa cho hai người một tờ giấy, sau đó rời đi.

Nhìn thấy Phương Bình rời đi, hai người thở dài một hơi, nhưng không khỏi nghi hoặc, nhìn về tờ giấy trong tay, không rõ Phương Bình làm như vậy là có ý gì.

Chỉ thấy trên giấy viết.

Thu mua thi thể Ma Vật dài hạn giá cao, không giới hạn cấp độ.

Liên hệ: Phương tiên sinh

Điện thoại liên lạc: 19008198

Rời khỏi chỗ hai người, Phương Bình đi tới các Giác Tỉnh giả khác trong đại sảnh, đều đưa mỗi người một tờ giấy.

Người trẻ tuổi ăn mặc hoa hoét mặc dù nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị hắn dùng Haki Quan Sát nghe được, nhưng với tích cách của hắn sẽ không vì việc nhỏ này mà tức giận, nhiều nhất giống vừa rồi như vừa rồi hù dọa đối phương một chút mà thôi.

Mà mục đích của hắn lần này đến Khoa Ma Vật Đối Sách, chính là y như trên giấy viết, phát tờ rơi.

Phát xong tờ rơi, Phương Bình xem nhiệm vụ treo thưởng một hồi thì rời đi Khoa Ma Vật Đối Sách, ra tới cửa, một nam tử tầm ba mươi tuổi đang vân vê sợi râu thấy hắn liền đi tới.

"Hello ngươi, ta là Giác Tỉnh giả của Diêu gia. Lần này ta là đại biểu Diêu gia đến mời, chân thành mời ngươi trở thành bảo vệ cho Diêu gia, chúng ta trả cho ngươi mỗi tháng 60 ngàn tiền lương."

"Thật có lỗi, trước mắt ta không có dự định gia nhập gia tộc Giác Tỉnh giả nào, nếu sau này có quyết định, ta sẽ suy xét thận trọng lời mời của Diêu gia."

Phương Bình thuần thục từ chối nhưng lại không thất lễ, mấy ngày qua đã là lần chiêu mộ thứ bảy, cho nên từ chối nhiều thành quen thuộc.

"Nếu như ngươi không hài lòng tiền lương, có thể tìm một chỗ ngồi xuống trao đổi, tin tưởng nhất định có thể đưa ra một cái giá song phương đều chấp nhận được."

Nam tử cũng không có từ bỏ, tiếp tục nói.

"Ngươi hiểu lầm, cũng không phải ta đối với tiền lương không hài lòng, mà là ta trước mắt hoàn toàn không có dự định gia nhập gia tộc Giác Tỉnh giả, xin lỗi ta có việc bận."

Phương Bình khẽ gật đầu sau đó tạm biệt nam tử rồi rời đi.

Trên người hắn có bí mật nên cũng không muốn gia nhập thế lực nào cả, bởi vì cùng với những Giác Tỉnh giả khác tiếp xúc càng nhiều hắn càng dễ dàng bị bại lộ bí mật của bản thân.

"Phương Bình."

Đi đến nơi đỗ xe, chợt có tiếng la lên sau lưng Phương Bình, đồng thời còn có tiếng bước chân dồn dập.

Phương Bình quay người nhìn về phía tiếng bước chân đang gấp rút mà đến.

Đây là một cô gái có mái tóc thẳng mượt, dài đến tận eo, khuôn mặt hình trái xoan tinh xảo cùng một khí chất thượng lưu, là người từng được Phương Bình cứu, Phàn Huyên.

Phương Bình trên mặt không có kinh ngạc, bởi vì Haki Quan Sát sớm đã sớm cảm giác được đối phương tới gần.

"Có thể tới quán cà phê cạnh đó ngồi một chút không?"

Phàn Huyên mỉm cười nói.

Phương Bình hơi chần chờ sau đó đồng ý, quán cà phê này hắn đã từng ngồi khi chờ Lâm Húc, ngồi đợi còn đếm cả số lượng tách cafe bán ra trong ngày của quán.

"Nếu như ngươi thay mặt cho Phàn gia mời ta thì ta chỉ có thể xin lỗi."

Sau khi ngồi xuống, Phương Bình kiên quyết nói.

Thân hình đối phương mặc dù không tệ, nhưng lại không lấy thân báo đáp, hắn tự nhiên là không có khả năng đáp ứng đối phương mà trở thành người Phàn gia.

"Ta biết, vừa rồi ngươi cùng người Diêu gia nói chuyện, ta đã nghe được."

Phàn Huyên gật đầu, phụ thân của nàng phái nàng tới mục đích là muốn mượn sự quen biết của nàng với Phương Bình, lôi kéo Phương Bình vào Phàn gia.

Thế nhưng trước khi đi nàng cũng đã rất rõ ràng là không có khả năng thành công, câu nói ngày đó lúc Phương Bình rời đi khiến cho ký ức nàng đến tận bây giờ vẫn chưa phai.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Phương Bình, bên trong ánh mắt có nét hâm mộ.

"Nói thật ta rất hâm mộ ngươi, có thể tự do tự tại."

"Chỉ cần ngươi muốn, ngươi cũng có thể."

Phương Bình uống một ngụm cà phê cho thêm không ít đường, nói.

"Ta cũng có thể?"

Trong nháy mắt thần sắc Phàn Huyên bỗng nhiên hóa thành vui mừng, tuy nhiên rất nhanh lại hóa thành ảm đạm, không hề ôm hi vọng mà hỏi.

"Phải... làm như thế nào mới có thể có được tự do?"

"Theo ta, muốn có được được tự do, nên cần thoát khỏi trói buộc, mà năng lực như ngươi có thể làm được."

Phương Bình nhìn về phía nàng nói ra.

"Không được, ta mặc dù đã trở thành Giác Tỉnh giả, nhưng không có thiên phú như ngươi."

Phàn Huyên cười khổ, lắc đầu.

"Không thử một lần sao biết?” (Trans muốn thêm vào: Ta tặng ngươi một câu ‘không có gì quý hơn độc lập tự do’.)

Phương Bình mỉm cười nói.

Cũng không có ngồi lại quá lâu, Phương Bình liền đứng dậy cáo từ.

Trước khi đi, trên gương mặt Phàn Huyên giảm đi mấy phần yếu đuối, nhiều hơn mấy phần kiên định, tựa như trong lòng có một quyết tâm nào đó.

Đối với việc này, Phương Bình bình tĩnh trả lời, hắn không biết trói buộc trên người nàng là gì, cũng không muốn biết, lại không có dự định vì nàng làm điều gì, hắn chỉ là một người quen đưa ra một chút đề nghị của mình thôi, cũng vì thế mà không chịu bất kỳ trách nhiệm.

Bên trong một toà biệt thự to lớn, một người trẻ tuổi lắc lắc ly rượu đỏ, nhìn về phía nam tử đối diện.

"Từ chối?"

"Đúng vậy, thiếu gia, hắn từ chối."

"Có thiên phú không kém ta, nhưng lại không làm việc cho ta, ngươi biết nên làm như thế nào đi?"

Nhấp một miếng rượu đỏ, người trẻ tuổi tuấn mỹ nhìn về phía nam tử đối diện nói.

"Vâng, thiếu gia, ta hiểu được!"

Nam tử đối diện cung kính trả lời sau đó liền lui ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »