Quyển 2 - Chương 39: Khúc mắc

Tóm tắt nội dung: Giao dịch

Bên bờ sông, nhà son đỏ thắm, giăng đèn kết hoa.

Đây là sân khấu được gánh hát Thiên Thu Uyển xây dựng nhìn được tới trà lâu Thất Tinh ở trấn Kim Lăng.

Người hâm mộ đã vất vả lắm mới mua được vé để vào sân khấu, không còn chỗ ngồi.

Đây là bộ kịch mới của Thiên Thu Uyển < Giả Phượng Hư Hoàng >, mặc dù đã diễn vài lượt rồi, nhưng vẫn có không ít người hâm mộ xem một lần còn muốn xem thêm vài lần, hơn nữa danh tiếng tốt, người hâm mộ chưa xem cũng tranh giành vé, khiến cho mỗi vé đều cực kỳ khó tìm.

Thậm chí lúc sau còn có người thêm tiền mua vé - vốn trọn vở bên trong uyển không có chỗ, nhưng không thể chống cự được người hâm mộ khổ sở cầu khẩn, hí uyển cũng thuận nước đẩy thuyền.

Lục Nhất Minh ngồi ở nhã tọa trên lầu hai Thất Tinh Lâu, đối diện sân khấu, một bên thưởng thức trà thơm, một bên nhìn đầu người dưới đài đen nhánh, vẫn có chút may mắn.

Tất nhiên, là anh nhờ phúc của Triệu Ngọc Trinh mới có thể ngồi trong đây.

Hôm nay Triệu Ngọc Trinh bị gia đình kéo đi chúc thọ các cụ trong tộc, không đến cùng.

Lục Nhất Minh ngồi một mình trong nhã tọa rất thanh tĩnh thoải mái.

Triệu Ngọc Trinh nói, đã nói xong với ông chủ gánh hát là ông chủ Chu rồi, chỉ cần Lục Nhất Minh đưa hàng qua là được.

Để cảm ơn, Lục Nhất Minh nhờ Triệu Ngọc Trinh tặng ông chủ Chu một ít nhân sâm và thủ ô, ông chủ Chu cũng mời anh nghe một vở kịch để đáp lễ.

Dưới sân khấu vốn ồn ào tiếng người, đột nhiên phía sau màn trên sân khấu cồng chiêng huyên náo, màn sân khấu cũng kéo dần ra.

Người hâm mộ biết vở kịch sắp diễn ra, ngầm hiểu ý mà giữ im lặng.

Tang tang tang, phấn diện Tiểu Sinh và tiểu bộc của hắn trang điểm xuất hiện.

Phất vừa mở miệng, liền bởi vì đối thoại hài hước mà được cả hội trường hò reo.

< Giả Phượng Hư Hoàng > này, kể về một câu chuyện tình yêu éo le buồn cười.

Thiên kim thượng thư cùng nha đầu nữ giả nam trang đi tỉnh Lâm thăm người thân, không ngờ nửa đường gặp được một đôi chủ tớ khác vì tị nạn mà cũng nam giả nữ trang, đều không biết thân phận đối phương, lại bởi vì tình đầu ý hợp mà kết làm huynh muội kết giao đồng hành.

Trên đường đi, bốn người gặp phải đủ chuyện truy sát và sự kiện kỳ ảo, kết thành chân tình trong nghịch cảnh, nguy hiểm nhưng lại thú vị.

Cuối cùng nam chính có thể bình oan gột tội, được thánh chỉ ban hôn, đêm tân hôn xốc khăn đầu, nhìn thấy khế huynh của mình, giật mình không nhỏ, rồi làm ra một đống chuyện chê cười sau đó mới thành người nhà.

Lục Nhất Minh bình thường không thích xem kịch, nhưng lại say sưa xem < Giả Phượng Hư Hoàng >, thậm chí có mấy lần cười vỡ bụng.

Đột nhiên không tự chủ được nghĩ, nếu A Kim cũng có thể đến xem thì tốt rồi.

Nói mới nhớ, anh vẫn chưa thấy dáng vẻ A Kim ôm bụng cười to.

Người này, bình thường luôn có vẻ thờ ơ, đôi khi không hài lòng sẽ xụ mặt xuống, vui thì cũng chỉ là nhếch khóe miệng.

Cười to hay gì đó, quả thật là chưa từng.

Ít nhất là trước mặt Lục Nhất Minh chưa từng có.

Thật không biết y cười to lên là như thế nào.

Thật ra trước khi Lục Nhất Minh ra ngoài cũng muốn gọi A Kim đi, nhưng lời đến bên miệng, không hiểu sao anh lại nuốt xuống.

Đêm hôm đó....

Anh thực sự canh cánh trong lòng và không thể hiểu được.

Chẳng lẽ...A Kim hút nguyên khí của anh thật sao?

Nếu không phải, vậy cũng...Không giống chuyện tốt lắm.

Khúc mắc cả đời, giống như gai nhỏ dầm trong thịt, không thể tìm thấy cũng không thể rút ra, nhưng thỉnh thoảng lại khiến cho người ta cảm thấy nhức nhối.

Vở kịch kết thúc.

Rèm nhã tọa bị người vén lên.

Một thanh niên thanh lịch tuấn tú bước vào, người mặc một thân trường sam màu đen.

Trên mặt còn sót lại xíu nước do vừa rửa mặt xong.

Hắn mỉm cười với Lục Nhất Minh: "Lục tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau, thật là có duyên quá."

Người này chính là ông chủ của gánh hát, tên đầy đủ là Chu Tiểu Sinh.

"Ông chủ Chu." Lục Nhất Minh vội đứng dậy hành lễ, cười một tiếng, muốn mở miệng khen hắn, lại tự dưng nghèo từ, " Vở kịch vừa rồi thật hay quá, trách không được tất cả mọi người phải năm lần bảy lượt mua vé đến xem."

Chu Tiểu Sinh khiêm tốn lắc đầu, dịu dàng nói: "Nhờ tình cảm của người xem thôi."

Hai người hàn huyên chốc lát, bên ngoài rèm cửa có một gã sai vặt muốn vào châm trà cho hai người.

Khi châm cho Lục Nhất Minh, gã sai vặt kia trượt tay, suýt nữa ném ấm lên cổ tay Lục Nhất Minh, may mà tay mắt lanh lẹ, chỉ nhẹ nhàng xẹt qua mu bàn tay Lục Nhất Minh rồi tự gã bắt lại được.

"Khinh Trần, quá liều lĩnh, lỗ mãng." Chu Tiểu Sinh hơi trầm mặt, thấp giọng trách cứ.

Gã sai vặt được gọi là Khinh Trần sắc mặt trắng bệch.

"Không sao." Lục Nhất Minh hòa giải, "Tôi cũng không có gì đáng ngại, làm nhiều việc thì khó tránh khỏi phải trơn tay." Dừng một chút, "Tôi đã mang hàng đến."

-

Hai chiếc thuyền lớn đỗ bên bờ sông, đại bàng chạm khắc màu đỏ thẫm làm lộ ra hơi thở cổ điển.

"Chiếc này, là chỗ bình thường mà gánh hát của chúng tôi ở." Chu Tiểu Sinh chỉ vào chiếc thuyền phía trước, "Chiếc kia, là chúng tôi dùng để mua sắm đưa hàng. Chúng tôi chạy khắp nơi, luôn có một vài thứ mà chỗ đó không thể mua được, phải nhờ vào nó mới kịp thời để đi mua. Những ngày gần đây, vừa đúng dịp chúng tôi cần phải n tỉnh để mua hàng, vì vậy hàng của cậu đối với chúng tôi cũng dễ như trở bàn tay."

"Đa tạ đa tạ." Lục Nhất Minh sai người mang một cái hòm gỗ đen lớn ra khỏi chiếc xe hơi, "Đây là dược liệu mà cửa hàng của chúng tôi định gửi đến tỉnh."

"Ồ," Chu Tiểu Sinh gật đầu, mũi ngửi ngửi, "Những thứ mùi tam thất này, rất thuần khiết."

Lục Nhất Minh âm thầm cả kinh, cái rương này cách hai người cũng hơn mười mét, bên trong chứa mấy chục vị dược liệu thuốc bắc nặng mùi, Chu Tiểu Sinh không mở rương thế nhưng lại có thể biết bên trong có tam thất.

Mũi chó cũng không thể bì được!

Chu Tiểu Sinh chợt hơi nhấc mí mắt, hai tay nhẹ nhàng vỗ một cái.

Bỗng có một gã sai vặt dắt một con chó trắng nhỏ xuống thuyền, dẫn đến bên cạnh rương.

"Làm gì vậy?" Lục Nhất Minh có hơi chột dạ, không khỏi hỏi.

"Đừng ngại, chỉ là kiểm tra theo lệ thôi, để xem có vật sống nào không thôi mà." Chu Tiểu Sinh từ tốn giải thích, "Cậu vận chuyển hàng gì, chúng tôi không quan tâm, chỉ sợ lẫn phải một số loài bò sát. Bởi vì thuyền của chúng tôi có rất nhiều hàng bên trong, lỡ như có chuột có gián, hoặc kiến, vậy là xong đời."

Nghe thấy "Có vật sống nào không", tim của Lục Nhất Minh nhảy lên tận cổ họng.

Lặng lẽ nuốt nước bọt.

Lòng tự nhủ, thôi xong. Cũng không biết con chó này có thể ngửi được vật sống hay không.

Chỉ thấy chó trắn nhỏ trắng chạy quanh rương ba vòng bên trái, ngửi, ba vòng bên phải, ngửi.

Mỗi lần đi một vòng, tim Lục Nhất Minh cũng xoay theo một vòng.

Sau nửa ngày, chó trắng nhỏ mới kêu ríu rít vài tiếng.

"Có vẻ như không có vật sống." Chu Tiểu Sinh thoải mái cười rộ lên, gió xuân đầy mặt.

Hắn khẽ vẫy tay, ra lệnh: "Mang rương đến kho số 2, giữ an toàn."

Lục Nhất Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giải tỏa gánh nặng: "Vậy thì làm phiền ông chủ Chu."

Lục Nhất Minh ngồi trên xe thuê rời khỏi Thiên Thu Uyển.

Chu Tiểu Sinh nhìn bóng xe đi xa, sắc mặt dần mất ý cười, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, không còn biểu cảm gì nữa, giống như vừa mới tháo mặt nạ xuống, như hai người khác nhau.

"Khinh Trần, đi ra đi." Hắn ung dung gọi.

Gã sai vặt sắc mặt trắng bệch cúi đầu từ phía sau bước nhanh tới: "Vâng."

"Tay chân vụng về, suýt nữa đã làm hỏng chuyện tốt của ta." Chu Tiểu Sinh khẽ thở dài, "Có lấy được đồ không?"

"Dạ được." Khinh Trần cẩn thận lấy một chiếc khăn gấm trắng như tuyết từ trong ngực ra, mở ra.

Nhìn thoáng qua khăn, không hề có gì.

Nhưng nhìn kỹ, bên trên lại có một thứ.

Một sợi lông, hơi lộ ra một chút màu vàng nhạt.

Ánh sáng trong đáy mắt Chu Tiểu Sinh chuyển động, nhận lấy khăn tay, gật gật đầu: "Được rồi, ngươi đi xuống đi."

Mặt trời chìm xuống phía tây, ánh sáng vàng thu hẹp lại, thế giới thay đổi màu sắc.

Mặt trăng càng cao, bóng đêm càng dày.

Đến trời tối người yên, mặt trăng bắt đầu ẩn đằng sau những đám mây mỏng, giấu tung tích.

Kim Phả La ngồi trên cành cây, tay cầm một đóa hoa đào mới rơi xuống từ cành đào thò ra khỏi sân nhà người khác.

Hoa đào đầu xuân này, vừa kiều diễm vừa tươi mới sống động.

"Cạch --"

Cửa sổ của Lục Nhất Minh bị người ta đẩy ra từ bên trong.

Kim Phả La không cần quay đầu lại cũng biết, lúc này đi ra, nhất định là yêu nghiệt Hoa Mạc Ngôn kia.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, có người trèo ra khỏi cửa sổ và đi thẳng lên cây.

Hoa Mạc Ngôn cười khanh khách ngồi bên cạnh Kim Phả La: "A Kim, chúng ta trò chuyện một chút." Thêm một câu, "Ta ngột ngạt quá."

Vậy thì chết ngạt cho rồi.

Kim Phả La căn bản không thèm để ý tới gã ta, cũng không đáp lời.

Hoa Mạc Ngôn tự nhục, cả người trượt xuống, lại giống như một con dơi treo ngược trên cây, lúc ẩn lúc hiện.

Lắc chán, lại ngồi trở lại cây.

"Ngươi nhàm chán quá rồi đấy."

"Gỗ còn thú vị hơn cả ngươi."

"Đáng ghét, đáng ghét thực sự."

Kim Phả La mắt điếc tai ngơ.

Y vẫn vuốt hoa đào trong tay như có điều suy nghĩ.

Hoa Mạc Ngôn bĩu môi, đang muốn đổi chỗ, khóe mắt lại lơ đãng liếc thấy thân trên trần trụi của Kim Phả La có thứ gì đó lóe lên ánh sáng trong suốt.

Giật mình một chút, nhìn kỹ.

Dưới cơ bắp săn chắc của Kim Phả La, lại có một cái gì đó đang khẽ bơi bơi.

Tỏa sáng rực rỡ, ẩn lúc hiện.

Hình như là...Phù văn gì?

Hoa Mạc Ngôn nhìn chằm chằm vào những phù văn kia một hồi lâu, bỗng nhiên cúi đầu kêu lên: "Xung văn! Làm sao người ngươi có thể có thứ này!"

Kim Phả La ngừng một chút, tầm mắt chuyển đến người Hoa Mạc Ngôn, "Ngươi nhận ra sao?"

"Tất nhiên là ta nhận ra rồi." Hoa Mạc Ngôn cười hì hì, "Trước đây vì để đọc mấy cái đồ bỏ thượng cổ kỳ thư, ta đã tự học hàng trăm loại văn tự từ các dân tộc cổ đến kim." Cố ý dừng lại, liếc nhìn Kim Phả La, "Sao nào, không phải là rất muốn biết lai lịch của nó sao?"

Nhìn thấy Kim Phả La có hứng thú, gã ta tiếp tục nói: "Xung Văn, là văn tự sở dụng của một bộ tộc chuyển đến vào cuối thời Đường."

Kim Phả La thản nhiên hỏi: "Ngươi nói coi nó viết gì."

"... À, ta biết rồi." Hoa Mạc Ngôn cười xấu xa, "Mặc dù chúng nó ở trên người ngươi, nhưng ngươi không nhận ra chúng."

Bị gã ta nói trúng, Kim Phả La cũng lười giải thích nhiều, chỉ hỏi ngược lại: "Nó viết gì?"

"Để ta coi..." Hoa Mạc Ngôn nhẹ nhàng nỉ non, vươn tay tỉ mỉ vuốt ve dọc theo quỹ đạo của mấy thần chú trên làn da săn chắc của Kim Phả La.

Thật lâu sau, gã ta nhịn không được cảm khái nói: "Thực sự là túi da hảo hạng."

Gã ta chỉ cần sờ một cái liền biết, túi da này hoàn toàn khác với cùng phàm nhân phàm thai nhục thể.

Tuyệt sẽ không vì chấn thương sái trẹo tầm thường mà dễ dàng bị tổn thương, sức chịu đựng và sức thừa nhận tuyệt hảo.

Kim Phả La căm ghét từng cơn, trở tay gạt gã ta ra.

Hoa Mạc Ngôn chỉ cảm thấy đau nhói lên, thân thể mất thăng bằng, suýt nữa ngã xuống khỏi cây.

Nhất thời có hơi tức giận, dứt khoát nhảy xuống, xoay người lướt lên mái nhà, lấy miếng ngói ném về phía Kim Phả La.

"Đồ đầu gỗ chết tiệt."

Không trúng.

Kim Phả La chỉ coi gã ta là ruồi nhặng khıêυ khí©h, không hề bị lay động.

Tròng mắt Hoa Mạc Ngôn đảo một vòng, hì hì cười.

Bóng dáng nhoáng lên, liền lướt về phía phương xa.

Kim Phả La nhíu mày, nghĩ đến cơ thể kia là của Lục Nhất Minh, mặc dù hơi không kiên nhẫn, vẫn đành phải đuổi theo.

Hai bóng đen một trước một sau, phập phồng truy đuổi trên nóc nhà của trấn Kim Lăng.

Giống như diều hâu đuổi theo con mồi của nó.

Nhưng mỗi khi sắp đuổi kịp, diều hâu lại dừng lại, không vội tiến lên mổ thức ăn, để cho con mồi tiếp tục đi về phía trước.

Lại một hơi từ trấn Kim Lăng đuổi theo đến sườn đồi vùng ngoại ô.

Hoa Mạc Ngôn thở hổn hển ngồi trên một cành thông nhỏ yếu nghiêng về phía vực sâu, thở dài nói: "Ngươi đuổi theo nữa, chân ta mềm nhũn, sắp ngã xuống rồi."

"Nhảy đi." Kim Phả La hừ lạnh một tiếng.

"Dô, ngươi cam lòng sao?"

Thân thể Hoa Mạc Ngôn trượt xuống, lại dùng chân ôm lấy cành thông, treo ngược lên trên, cười hì hì lắc qua lắc lại.

Cái nhoáng này khiến cành thông kêu răng rắc.

"Ngươi nói coi, nếu bây giờ ta đi, Lục thiếu gia có tỉnh dậy không?"

Kim Phả La ngưng mắt lạnh lùng nhìn gã ta, cũng không trả lời.

"Nè, phong ấn của ngươi, còn có rất nhiều đạo vẫn chưa giải được đúng chứ?" Hoa Mạc Ngôn đột nhiên chuyển đề tài.

Nhưng cũng kệ Kim Phả La có nghe rõ hay không, gã ta tiếp tục tự mình nói: "Phong ấn của ngươi, cũng không đơn giản đâu, cho dù là thời điểm pháp lực của ta cao nhất, cũng không thể hạ được loại phong ấn này."

"Chín chín tám mươi mốt đạo, đúng không?"

"Chỉ có đêm khuya trăng lên người mới có thể vận ra một ít pháp lực mài tám mươi mốt đạo phong ấn đó, phải không? Trước mắt này, có lẽ ngươi còn chưa mài được đến đạo thứ mười nữa."

"Ha ha, chỉ sợ chờ ngươi mài hết tám mươi mốt đạo, đã trôi hết ngàn năm mất rồi!"

Kim Phả La vẫn giữim lặng.

"Người đó, lại muốn dùng cách độc ác như vậy để phong ấn ngươi, có thể thấy rằng mối quan hệ của ngươi với hắn cũng không đơn giản."

"Ta đoán." Tròng mắt Hoa Mạc Ngôn xoay tròn, "Ngươi gϊếŧ cả nhà của hắn?"

"Cướp vợ hắn?"

"Gϊếŧ con trai duy nhất của hắn?"

"Đào mộ tổ tiên nhà hắn rồi làm mộ thành hố phân?"

"Hϊếp mẹ hắn?"

...

Hoa Mạc Ngôn một mình lẩm bẩm nửa ngày, một câu đáp lại cũng không có, cuối cùng nhịn không được bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

"Nè, chúng ta giao dịch đi, ta sẽ giúp ngươi giải quyết phong ấn, ngươi giúp ta...Làm một việc?"

"Mặc dù ta không thể hạ phong ấn độc như vậy được, nhưng có lẽ... Để ta thử một chút, ta có thể tìm được giải pháp nhỉ?"

"Pháp thuật trong thiên hạ này, mặc dù ta không dám nói vô cùng tinh thông, nhưng cũng thông hết bảy tám phần."

"Nếu ngươi lo lắng, trước tiên có thể thử hiệu quả, nếu như ta có thể giúp ngươi cởi bỏ một đạo, không phải ngươi cũng tiết kiệm được rất nhiều công phu?"

"Để ta thử chút đi?"

"Này!!"

Kim Phả La lạnh lùng liếc xéo gã ta, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Ngươi muốn ta làm cái gì?"

"Nếu... Bảo ngươi để chủ ngươi cho ta túi da này, ngươi cảm thấy thế nào?" Hoa Mạc Ngôn treo ngược ở đó vừa lắc lư thân thể vừa nói, "Dù sao cậu ta cũng chỉ là phế vật ngu xuẩn mà thôi."

Hàn ý trong đôi mắt Kim Phả La đột nhiên nồng đậm.

Hai chân Hoa Mạc Ngôn lập tức cứng đờ lắc không nổi, cả người trong nháy mắt như bị đông cứng không thể động đậy, vội vàng nói: "Nói giỡn mà, ngươi chớ coi như thật! Cái cơ thể phàm thai này của cậu ta, dập đầu một chút thì đau, đói một chút thì choáng váng, dễ hỏng cực kỳ, ông nội ta còn không thèm."

Kim Phả La trầm giọng nói: "Rốt cục ngươi muốn gì?"

"Ta muốn... " Thân hình Hoa Mạc Ngôn nhoáng lên một cái, ngồi xuống cành thông, thần sắc thu liễm, "Ngươi giúp ta hủy diệt một thứ."

-

Lục Nhất Minh chỉ cảm thấy mình giống như rơi vào một hầm băng, gió lạnh không ngừng thổi từ bốn phương tám hướng, khiến anh run rẩy.

Không đúng, rõ ràng mình mới chui vào chăn ngủ mà.

Mơ mơ màng màng cảm thấy, có lẽ chăn của mình rơi xuống đất rồi?

Đưa tay ra muốn mò chăn từ dưới đất lên, nhưng dường như mò được thứ gì đó cưng cứng, còn có hơi đâm tay.

Mở mắt ra.

Trước mắt tối đen.

Hình như mình không nằm, mà là...Ngồi à?

Hai chân treo lơ lửng.

Nghi hoặc cúi đầu.

Mình, như thể ngồi trên một cái gì đó?

Như là một khúc cây.

Di chuyển chân, cây kia lại còn lay động lẹt kẹt theo.

Đầu óc bị gió lạnh bốn phương tám hướng thổi cho tỉnh táo được một chút.

Hai mắt cũng dần dần thích nghi với bóng tối quanh mình.

Nguyệt hắc phong cao.

Dựa vào ánh sao ảm đạm, Lục Nhất Minh nhìn thấy vách núi bên tay phải và vực sâu vạn trượng dưới thân.

Anh hết hồn, cảm thấy toàn thân đông cứng lại --

Đây là mơ nhỉ.

Gió lạnh bên tai, lá thông trong tay, sao trên bầu trời, tất cả đều rất chân thật.

Cơ thể run rẩy dữ dội.

Hơi thở trong mũi phả ra đều là khí lạnh.

Mình... Sao mình lại ở đây?

Xạc xạc xạc.

Bên cạnh vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ.

Trong đêm tối yên tĩnh, mỗi một bước lại giống như đạp lên trái tim run rẩy của anh.

Lục Nhất Minh nín thở, chậm rãi quay đầu.

Một bóng đen đứng trên vách đá bên cạnh.

Cho dù không nhìn rõ mặt y, nhưng dường như Lục Nhất Minh cũng có thể cảm giác được tầm mắt lạnh lẽo của y, đảo qua mặt mình.

"Muốn nhảy thì mau nhảy đi."

Âm thanh trầm ổn hùng hậu, phát ra từ cổ họng của người đàn ông.

Cả người Lục Nhất Minh trì trệ.

Thanh âm này, làm cho hàn ý trong lòng anh trong nháy mắt lan ra toàn thân, lạnh hơn vừa rồi gấp trăm lần.

Kim Phả La đột nhiên đưa tay túm lấy cổ áo anh --

Dùng sức cực mạnh, kéo anh ra khỏi cành cây.

Nhất thời toàn thân nhẹ bẫng.

Lục Nhất Minh kêu thảm, tỉnh lại trong chăn ấm đệm êm.

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống từ cửa sổ, phủ lên mặt anh, mang lại sự ấm áp thoải mái.

Giọng nói của chị Trần vang lên trong sân: "Lão Vương, mi ra đây một chút, chân bàn nhà chúng ta lại bị gãy rồi."

Thực sự chỉ là một giấc mơ?

Lục Nhất Minh xuống giường, đi chân trần đẩy cửa ra ngoài, vừa lúc A Kim đi tới trước mặt.

Thần sắc y vẫn như thường, trong tay cầm một đóa hoa đào không biết lấy ở đâu ra.

"Chào buổi sáng nè."

Thật tốt quá, chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Lục Nhất Minh cười rộ lên, đang định đưa tay xoa tóc y, lại phát hiện lòng bàn tay phải có hơi xót.

Cẩn thận lật lòng bàn tay lên xem, bên trên là vết máu không biết bị cọ vào đâu, trên vết thương vẫn còn một lớp vảy lỏng lẻo.