Tóm tắt nội dung: Châm ngòi
Pháp sư Tuệ Năng của Khê Sơn tự vừa vân du về, dự định giảng dạy ở Phật đường 3 ngày.
Dẫn đến thiện nam tín nữ gần thị trấn ùn ùn kéo đến, ngồi đầy ắp phật đường, thậm chí ngoài cửa sổ còn đứng đầy người.
Lục Nhất Minh bị chị Trần ép kéo tới, may là đến sớm, lại còn ngồi ở hàng ghế đầu.
Nghe nửa ngày, chỉ cảm thấy sương mù mây núi, huyễn hoặc khó hiểu.
Lần đầu tiên nghe không hiểu lắm, lắng nghe thì rất khó hiểu, nghe riết rồi ngủ gật.
Bị chị Trần bóp đến xanh tay, mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần chống mí mắt, nhưng đã sớm lên mây rồi.
Hôm qua, những gì Trần Cẩn Chi nói, lại vang lên đứt quãng bên tai.
Mạnh Lâm Sinh.
Trong đầu hiện ra cái tên này, Lục Nhất Minh liền hoàn toàn tỉnh táo.
Quên không được.
Năm đó Lục Nhất Minh và Mạnh Lâm Sinh, Trần Cẩn Chi xem như là tóc để chỏm chi giao.
Cùng mò cá, cùng nh nhau, cùng nhìn trộm xuân cung đồ dưới đáy hộp của bậc cha chú...Coi như là không có hiềm khích gì.
Chỉ khi năm 12 tuổi, đã xảy ra một chuyện.
Từ đó Mạnh Lâm Sinh không biết tung tích, Trần Cẩn Chi và Lục Nhất Minh cũng vì vậy mà bớt qua lại.
Đây là bí mật mà cả hai sẽ không bao giờ nói ra bên ngoài.
Đó là bí mật mà họ đã giao hẹn, sống để bụng chết mang theo.
Nếu số 1 mới là Trần Cẩn Chi thật, vậy hai người còn lại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Số 2 tạm thời không nói, số 3 cũng có thể nói rõ được chuyện cũ.
Cho dù là thăm dò trước, cũng sợ là không thể thăm dò tinh vi được như vậy chứ?
Hắn...Ngay cả chuyện của A Đinh cũng biết.
"Bên trong sở cảnh sát có nội ứng."
Hôm qua số 1 đã ghìm mặt nặng giọng nói với anh ở bờ sông: "Những thứ của Trần phủ của chúng tôi, sở cảnh sát vẫn luôn giữ không trả lại, nhưng tôi biết, có một thứ chắc chắn không còn ở đây nữa."
"Là đồng hồ bỏ túi?" Lục Nhất Minh hỏi.
"Tôi không biết đồng hồ bỏ túi gì," Số 1 lắc đầu, "Nhưng nhóm người này, chắc chắn là nhằm vào vật gì đó mà đến, món đồ đó cha tôi vẫn luôn giấu trong hộp, không bao giờ để cho người khác nhìn. Vì vậy, tôi cũng không biết ngọn nguồn là gì, nhưng cái đó chắc chắn rất quan trọng."
"Vậy cậu tìm tôi, là định...?"
Số 1 trầm ngâm một lát, mới chậm rãi nói: "Tôi muốn chạy về tỉnh, cầu cứu cha vợ tôi." Dừng lại, "Trước đây, sở cảnh sát nói rằng họ sẽ gửi chúng tôi đến tỉnh để giám định, nhưng nửa đường đã xảy ra một chuyện rất kinh khủng."
Lục Nhất Minh gật đầu: "Tôi có nghe Văn Uyên nói."
"Hắn nói gì với cậu?" Sắc mặt số 1 lúc sáng lúc tối theo ánh đèn thuyền trên mặt sông.
Lục Nhất nói rõ hết những gì mà Văn Uyên nói với anh ra..
Chẳng biết tại sao, người trước mắt, làm cho anh cảm thấy tin tưởng một cách khó hiểu.
Có lẽ là vì nhắc tới Mạnh Lâm Sinh.
"Có thể là tôi thấy lầm." Số 1 nghiêng đầu, khẩu khí hơi như có như không, "Ngày hôm đó đám cảnh sát đã đưa tôi và hàng giả đó lên hai chiếc xe, sau đó... " giọng điệu của gã chìm xuống, nói từng chữ, "Bác tài lái thẳng vào một con đường hoang vắng không có người ở, đâm mạnh, tôi nói chuyện với họ như nào đi nữa thì họ cũng không phản ứng, tất cả đều giống như người gỗ. Không, giống như đồ chơi phương Tây vậy - có lẽ cậu đã từng chơi, loại đồ chơi được gắn dây cót, đến một thời gian cụ thể sẽ theo lệnh mà làm các hành động được đã chỉ định, ngăn chặn không thể được."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, chiếc xe đâm vào một cái gì đó, tôi ngất xỉu." Giọng nói số 1 run rẩy, "Khi tôi thức dậy, mọi người đang trong bệnh viện, phòng bệnh chỉ có một mình tôi. Tôi không dám quay lại đồn cảnh sát, cũng không dám quay lại làm việc, đành phải lén lút trốn đi." Gã ta im lặng hồi lâu, "Tôi nghĩ thư không thể viết, sợ viết cũng không thể gửi ra ngoài. Tôi muốn trở về tỉnh, nhưng bây giờ có rất nhiều tai mắt, cho dù là nhà ga hay bến tàu, đều có rất nhiều cảnh sát nghiêm tra. Làm sao để đi, là cả một vấn đề."
Lục Nhất Minh khó xử nhìn gã: "Lấy sức của tôi, sợ là lực bất tòng tâm." Suy nghĩ một chút, "Bằng không, tôi đi tỉnh một chuyến, nói với bố vợ cậu một tiếng?"
"Không," Số 1 lắc đầu, "Bố vợ tôi trời sinh tính đa nghi, sẽ không tùy tiện gặp ai, hoặc là tôi phải tự mình đi tìm ông ấy."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Ánh mắt số 1 trầm tĩnh: "Tôi có một cách, nhưng vẫn phải làm phiền cậu."
"Chuyện của nhà tôi, cùng Lục gia các cậu, có chút liên quan, chính cậu cũng phải cẩn thận."
Hôm qua trước khi đi Trần Cẩn Chi nói một câu.
Lục Nhất Minh cẩn thận ngẫm lại những lời này của gã, càng ngẫm càng cảm giác khó chịu, càng ngẫm càng sợ hãi.
Thảm án diệt môn Trần gia này, có thể có liên quan gì tới Lục gia bọn họ?
Bất quá, lục gia bọn họ trước mắt nhân khẩu ít, nếu thật sự diệt môn cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, muốn diệt phỏng chừng đã sớm xuống tay.
Bất thình lình, bên tai có một tiếng nổ vang --
"Làm phiền pháp sư, lão hủ ngu muội, có thể giảng một chút về 'Phép Cam Lộ' của Phật môn không?"
Lục Nhất Minh bị sát vách làm hết hồn, phục hồi tinh thần lại, nhìn theo tiếng nói, thì ra là có một lão già mặc áo dài màu ngà ở phòng bên cạnh đứng lên thỉnh giáo pháp sư Tuệ Năng.
Chỉ là giọng trầm hùng hồn của người này hiếm thấy, đánh thức bảy tám phần trăm người đang ngủ gật ở đây, ai cũng mở to hai con mắt nhập nhèm ra nhìn.
Pháp sư Tuệ Năng trên sân khấu giãn đôi mày dài ra, đôi mắt thiện ý lộ ra ý cười, không nhanh không chậm nói: "Phép Cam Lộ xuất phát từ < Diệu Pháp Liên Hoa trải qua Phổ Môn Phẩm>: Chú Cam Lộ pháp vũ, diệt trừ phiền não diệm. Tranh tụng kinh quan xử, sợ úy quân trận trung. Phật pháp dạy cảm hóa chúng sinh, giống như có những đám mây lớn trong hư không, từ những đám mây rơi xuống mưa, làm dịu trái tim của chúng sinh, đấy là 'pháp vũ'."
Ông lão đồ màu ngà vuốt ria mép, mỉm cười: "Tôi nghe nói, đệ nhất trong Thiên Long Bát Bộ là người trời. Người trời có một loại thuốc bất tử, được gọi là 'Cam Lộ'. Ăn cam lộ, có thể trường mệnh bất tử. Pháp sư có thể giải thích một hai về chuyện này không?"
Pháp sư Tuệ Năng cười lắc đầu, nói: "Trong Phật môn thường nói 'Cam Lộ', đa phần là ví dụ như tu học Phật pháp, có thể được an lạc yên vui đại niết bàn, sẽ không còn sinh, lão, bệnh, tử, cũng không phải là "thuốc" cụ thể của người trời."
"Như vậy," Ông lão đồ màu ngà mặc dù sắc mặt hiền lành, nhưng lời nói lại có vẻ sắc bén đến lạ, "Chúng ta lừa dối chúng sinh, một không vào cửa trống, hai không được tuệ căn, làm sao tu học Phật pháp? Cái 'Cam Lộ' nói, chẳng lẽ không phải là một nói suông quá chăng."
"Tất cả chúng sinh đều có Phật tính." Pháp sư Tuệ Năng cũng không để ý, vẫn không giận.
"Vậy pháp sư nhìn tôi, phật tính ở đâu? " Ông lão đồ màu ngà hung hăng, "Tôi có bản tính rượu tính sắc.... Nhưng lại mỗi chỉ có phật tính là không có. Làm sao để tu hành Phật pháp?"
"Ngàn sông có nước ngàn sông trăng, vạn dặm không mây vạn dặm trời." Pháp sư Tuệ Năng dịu dàng nói, "Phật tính của thí chủ chỉ là giấu sâu hơn người bình thường một chút mà thôi."
Ông lão đồ màu ngà cũng không nói nữa, chỉ cười như không cười bái lạy pháp sư, phất tay áo làm ra vẻ muốn rời đi.
Trước khi rời đi, ông bỗng quay đầu lại nhìn Lục Nhất Minh một cái.
Lục Nhất Minh vừa lúc nhìn về phía ông, nhất thời bốn mắt nhìn nhau, không khỏi giật mình.
Ông lão mỉm cười với anh: "Vị công tử này, thật hiền hòa."
Lục Nhất Minh còn chưa hiểu ý, ông lão đã thản nhiên rời khỏi chỗ ngồi.
Nhớ lại dung mạo của ông, chỉ cảm thấy là một ông lão gầy gò, còn mặt thì lại mơ hồ thật sự.
Nhưng đáy lòng lại có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Nghe Phật pháp cả buổi sáng, Lục Nhất Minh vẫn không hiểu được chân lý của cửa Phật, cuối cùng được chị Trần thả về nhà.
Kim Phả La vẫn chặt củi trong sân như mọi khi.
Thực ra, trong nhà căn bản không dùng nhiều củi như vậy, đã chồng mấy đống trong góc sân rồi, đủ để xài nửa năm.
Lục Nhất Minh đang định đi qua trêu chọc y, Hoa Mạc Ngôn lại lên tiếng:
- - Hì hì, ta dậy rồi.
Tay phải cũng phối hợp tự vẫy lên trong không khí.
Sợ gã ta lại làm ra ba cái hành động như con thiêu thân nên Lục Nhất Minh đi thẳng về phòng mình, đóng cửa lại.
Cau mày, chọc chọc mu bàn tay phải: "Mi thành thật một chút."
- - Gần đây không phải ta rất thành thật sao?
- - Rốt cục thì A Kim này có lai lịch gì? Ngươi lại nuôi thứ xui xẻo lớn như vậy, cũng khó trách cha chết phá sản vợ bỏ!
Lục Nhất Minh dùng tay trái rót cho mình một tách trà, không nhanh không chậm uống một ngụm, lạnh lùng nói: "Câm miệng."
Chính gã là một con lừa yêu, vậy mà còn lải nhải với người khác.
- - Y có gì tốt? Ngươi muốn bảo vệ y như thế? Hừ hừ, ngươi có biết sau lưng ngươi y đã làm chuyện gì không?
Lục Nhất Minh dừng một chút, vẫn không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ, ánh sáng trong đáy mắt vừa chuyển.
"...Y đã làm gì?"
Từ trước đến giờ A Kim luôn tích chữ như vàng, cái gì cũng lười nói nhiều.
Rất nhiều chuyện của y, quả thật anh không biết.
- - Í í, có lần nửa đêm, y tới hút nguyên khí của ngươi.
"A," Lục Nhất Minh cười ra tiếng, trong lòng hơi không tin, "Tôi còn có nguyên khí?" Một người đen đủi như anh, theo lý thuyết chỉ có xúi quẩy mới đúng.
- - Mặc kệ ngươi có tin hay không, dù sao ngươi cũng cân nhắc, cũng đừng nhặt được cái gì cũng mang về nhà, liên lụy đến nhà không nói, sợ là ngay cả ta cũng liên lụy.
Thì ra cái con hàng tu hú chiếm tổ chim khách như mi còn còn không biết xấu hổ được đà lấn tới.
Lục Nhất Minh phiền lòng, cố ý lười biếng cười nói: "Sợ sao? Vậy nó có thể cút được rồi đó."
- - có phải hơn nửa năm trước ngươi nhặt cái thứ xui xẻo chà bá này về không? Từ đó về sau, cuộc sống tốt đẹp của ngươi đã chấm dứt.
- - Đáng đời! Hahaha.
- - Dẫn sói vào nhà, cái từ này nói đúng luôn kiểu người của ngươi...
Lục Nhất Minh chê gã ta phiền, cầm lấy một cây kim thêu hoa đã chuẩn bị ở đầu giường, nhíu mày, dùng sức đâm vào hổ khẩu.
Quả nhiên Hoa Mạc Ngôn kêu thảm thiết rồi núp mất.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Lục Nhất Minh nhìn tay phải đầy vết thương, thở phào nhẹ nhõm.
Lời tác giả:
Lưu ý:
Một phần của giải thích về Phật pháp và phép Cam Lộ trong văn là được trích dẫn, bởi vì thuật ngữ cao quá, bịa đặt là không tốt. Cốt truyện đi được một chặng rồi?