Tóm tắt nội dung: Hương vịTrên bàn cờ, quân trắng hạ xuống, quân đen không còn đường lui.
Một nước đi sai, cả bàn cũng đứt đoạn.
Lục Nhất Minh ngẩn người nhìn bại cục trên bàn cờ.
Thứ này đã lâu rồi anh không chạm tới.
Lén đánh giá thanh niên phía đối diện, đối phương vẫn còn dáng vẻ vân đạm phong khinh, không hề có dáng vẻ đắc ý khi chiến thắng.
Người này...
Chính là người trẻ tuổi lần trước mời đoàn người Lý Phi Vân vào phòng.
Hắn có phải là Trần Tam không?
Lục Nhất Minh đã bị ba Trần Tam làm loạn hết cả ruột gan.
Đạo gia hữu vân, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật.
Nhưng, người sống lớn này rồi, cũng có thể một sinh hai, hai sinh ba sao?
Buổi sáng Trần Tam "mời" Lục Nhất Minh đến, nhưng chỉ ôn chuyện, chơi mấy ván cờ với Lục Nhất Minh.
Lục Nhất Minh chưa thắng ván nào.
"Nhất Minh, cậu vẫn như xưa," Trần Tam nhấp một ngụm trà, dường như tiếc nuối lại dường như dạy dỗ, nói, "Làm cái gì cũng không dùng tâm, cho nên cái gì cũng không làm được."
Lời nói thật này, Lục Nhất Minh nghe rất không thoải mái.
Nhưng giọng điệu này, thực sự rất giống với bạn ngày xưa trong ký ức của anh.
Trước đây, hắn nói chuyện lão luyện thành thụ, giống như một ông cụ non.
Đến tuổi này rồi, tư thái này có vẻ chững chạc hơn.
"Cẩn Chi huynh, mấy năm nay.... Anh du học thăng chức ở đâu?" Đầy bụng nghi ngờ, Lục Nhất Minh thật sự nhịn không được mà mở miệng.
"Thiên Tân, Thượng Hải, Đông Bắc, Hoa Kỳ.... Đi hết rồi." Trần Tam thản nhiên nói, "Thăng chức thì không nói, chỉ sáng lập một vài sản nghiệp, tạm sống được."
"Tạm" à....
Lục Nhất Minh liếc nhìn bàn trà gỗ tử đàn máu gà trước người anh, chỉ riêng món này, trên thị trường phỏng chừng mấy ngàn đồng bạc cũng không mua được.
"Khụ, vậy lần này anh trở về.... Nhà anh.... "
Trần Tam cười: "Gặp lại cố nhân, không nên nói mấy chuyện buồn như vầy."
Chẳng lẽ còn có thể tán gẫu chút chuyện vui vẻ gì hả?
Lục Nhất Minh nhịn không nói ra miệng, đành phải nói: "Lúc trước có người níu nhà anh, mượn tên của anh lừa gạt trong trấn. Hình như..." Anh cẩn thận quan sát khuôn mặt của Trần Tam, "Giống anh lắm."
Trần Tam nhún nhún vai, "Cha tôi phong lưu trước giờ, không chừng là đứa con ngoài giá thú mà ông ấy nuôi bên ngoài mà không có danh tiếng." Dừng một chút, cười, "Không nói những chuyện xúi quẩy này nữa, lần này mời cậu như vậy, vốn là muốn chơi với cậu, chắc cậu cũng bị kinh hãi, tôi xin lỗi cậu trước vậy."
Đùa tôi đấy à?
Lục Nhất Minh thầm hừu lạnh một tiếng: Mấy cái chuyện này, đùa vui đấy!
Trên mặt lại ấm áp cười rộ lên: "Thôi kệ đi, chuyện nhỏ."
Người trước mắt dù sao cũng là người có thể phái người cầm súng chĩa vào cổ mình, giận với hắn, không đáng.
Trần Tam nói về chuyện hai người khi còn bé từng cùng nhau đào tổ chim, từng đập vỡ đồ cổ với anh, bất thình lình cười như không cười nói: "Hình như cậu cầm cái gì đó ở nhà tôi nhỉ?"
"Ồ, đúng, cầm một cái đồng hồ." Lục Nhất Minh thuận miệng trả lời, "Tôi vốn muốn chuộc lại gấp, không ngờ..." Nói đến đây anh bỗng nhiên nhớ tới Trần Tam không muốn đề cập tới, vội dừng lại, "Đây là di vật của cha tôi, dù gì tôi cũng không có ý định bán."
Trần Tam gật gật đầu, "Chờ tôi quay lại nhận đồ đạc trong nhà, kiểm kê một chút, trả lại cho cậu là được." Dừng một chút, hắn cười, "Nhưng nhiều thứ quá, cũng không biết đồng hồ của cậu trông như thế nào, tốt hơn hết, cậu hãy vẽ nó lại."
Lục Nhất Minh vui vẻ đồng ý, nhận bút đồng và giấy trắng Trần Tam đưa tới, vẽ đường viền của chiếc đồng hồ vàng, đang định vẽ lại hoa văn trên đó theo ký ức, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện ——
Văn Uyên rõ ràng đã nói, đồng hồ vàng của anh không thấy trong danh sách.
Hơn nữa, khi xảy ra chuyện một cái, sổ sách và danh sách lúc đó đã biến mất.
Không bao lâu sau Văn Uyên đã đến hiện trường kiểm kê đồ đạc, danh sách vật phẩm cũng do hắn đem ra ngoài.
Như vậy, Trần Tam xa nhà lâu làm sao lại biết được anh từng cầm đồ?
Lục Nhất Minh âm thầm hít sâu một hơi, không tiếp tục vẽ nữa, chỉ cau mày làm ra vẻ khó xử nói: "Ầy, chắc là như vầy nè."
Trần Tam nở nụ cười, rút giấy lên tay nhìn một chút, "Tôi nghe nói, tổ tiên của anh tới trấn Kim Lăng từ năm Quang Tự?"
Lục Nhất Minh càng cả kinh, bởi vì chính anh cũng chỉ mơ hồ biết tổ tiên vốn là người bên ngoài, cũng không biết tới Kim Lăng hồi nào.
Loại chuyện này, từ trước đến nay gia đình không nói với anh, làm sao lại có thể nói với người ngoài?
Chỉ có thể hàm hồ đáp một tiếng.
"Lần trước tôi gặp A Đinh rồi." Trần Tam cũng không truy vấn, chỉ đột ngột chuyển đề tài.
A Đinh.
Nghe được hai chữ này, trong lòng Lục Nhất Minh vẫn không khỏi run lên nhè nhẹ, ngay sau đó lại giống như bị kim thép tẩm độc đâm vào, mơ hồ đau đớn.
Trần Tam dường như không phát hiện sắc mặt anh ảm đạm, vẫn nói: "Thế mà nàng lại gả cho tên mọt sách họ Chử kia! Tôi tưởng cậu sẽ cưới nàng ấy chứ."
Trên mái nhà, có một cái bóng vắt ngang trong tối.
Kim Phả La gối tay nằm trên mái nhà, mặt không chút thay đổi nhìn Lục Nhất Minh cùng một tên đàn ông xa lạ cười nói bước ra khỏi phòng.
Con chim họa mi nói Lục Nhất Minh bị trói tới đây, nói mà lo lắng vô cùng.
Bị nó quấy đến không chịu nổi mới tới đây nhìn một cái.
Kết quả... Đây không phải là đang yên đang lành sao?
Cảm thấy mình bị lừa, Kim Phả La không khỏi nhíu mày.
Con chim họa mi đó hết muốn gáy rồi à?
Lục Nhất Minh chui vào trong xe, đóng cửa xe lại.
Chiếc xe khởi động, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.
Không ngờ không có gì cả.
Ngay cả một chút trầy da cũng không có.
Kim Phả La không hiểu sao lại có hơi thất vọng.
Lười biếng đứng dậy, đang định rời đi, thì thấy người đàn ông lạ ấy đang nhìn thẳng về phía mình.
Trong lòng kinh sợ.
Y đã dùng phương pháp che mắt, mặc dù pháp lực bị phong ấn, lớp che mắt này vô cùng dởm, nhưng theo lý... Bất cứ ai cũng không thể nhìn thấy y được.
Khóe mắt liếc nhìn con chim sẻ đang đứng ngẩn người trên mái nhà.
Có lẽ là đa tâm.
Nghĩ như vậy, Kim Phả La đi trên ngói ngừng một lát, lên xuống vài cái trên nóc nhà, nhanh chóng đuổi theo hướng xe biến mất.
Không biết rằng đôi mắt phía sau vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của y cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng của y nữa.
Người nọ nhíu mày, con ngươi xán lạn như sao thoáng lên một tia nghiền ngẫm: "Ah, trông có vẻ ngon đấy."
Lời tác giả: Cúi đầu, tuần này bận quá, mỗi đêm làm thêm giờ, không dành ra thời gian để viết được, lau nước mắt ~