Tóm tắt nội dung: Vô cùng vô tậnLục Nhất Minh lại nằm mơ.
Lý Phi Vân.
Đây là lần thứ hai mơ thấy Lý Phi Vân.
Anh nhớ rất rõ, lần trước mơ anh cũng không biết mình là ai, nhưng lại lấy góc nhìn của Lý Phi Vân, thấy được cảnh vợ quá cố của ông mất, cùng với gương mặt mơ hồ của hung thủ. Sau khi tỉnh lại, ngực vẫn còn đập thình thịch mãi không nguôi, tựa như chính mình từng trải vậy.
Khi anh đến phòng lưu trữ để kiểm tra hồ sơ, cũng đã kiểm tra vụ án mười một năm trước, từ đầu đến cuối có hơi lạ.
Mặc dù cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao việc không liên quan đến mình, đảo mắt cái đã quên sạch ráo.
Lần mơ thứ hai này, không khác với lần trước là bao.
Lúc này, Lục Nhất Minh biết rõ mình là Lục Nhất Minh, là người ngoài cuộc đi vào cảnh trong mơ, nhưng không thể động đậy, chỉ có thể dựa vào góc nhìn hữu hạn, bất đắc dĩ mà nhìn tất cả mọi thứ trước mắt.
Trong đầu rối nùi, suy nghĩ như bị mắc kẹt trong đầm lầy, trở nên chậm chạp, đến cả suy tư cũng khó.
Nhà xưởng bị bỏ hoang, tiếng mưa tí tách bên ngoài, bùn đất và mùi nước mưa tràn ngập trong không khí.
Hai người đàn ông giằng co bằng súng, người phụ nữ yếu đuối ôm đứa trẻ đang khóc.
Giống như xem phim ở rạp, Lục Nhất Minh nhìn thấy hung thủ gϊếŧ chết vợ con Lý Phi Vân.
Sau đó, viên đạn của Lý Phi Vân chậm rãi xẹt qua chỗ cách một thước trước mặt Lục Nhất Minh, bắn về phía hung thủ.
Lục Nhất Minh chưa bao giờ thấy một viên đạn bay chậm như vậy, giống như một con bướm đen gian nan bay trong không khí.
Có lẽ vì là mơ nên cảnh tượng trước mắt trở nên và ly kỳ như vậy.
Hung thủ nhếch miệng cười, dễ dàng tránh được viên đạn. Hắn trở tay bắn một phát, chớp mắt người đối diện liền ngã xuống vũng máu.
Như thể sau khi các tạp chất lắng đọng lại thì nước trở nên trong suốt, khuôn mặt mơ hồ của ông dần dần trở nên rõ ràng theo tiếng cười to.
Lộ ra khuôn mặt đoan chính sắc bén, vết sẹo to bên thái dương phải. Vết sẹo đó chuyển động theo của nụ cười của ông, giống như một con rết đang sống vậy.
Khuôn mặt này, trông rất quen.
Lục Nhất Minh mơ mơ màng màng nghĩ, nhưng lại đần đến mức không thể lục ra tên của người này trong đầu.
Mãi cho đến khi một tiếng "Ang" như sấm rền bên tai, anh mới mở bừng mắt ra, tỉnh dậy từ trong mộng.
Lục Nhất Minh ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi, ngực nặng như bị tảng đá lớn đè lên, có hơi khó thở.
Cảnh tượng trong giấc mơ vừa rồi vẫn còn khắc sâu.
Đầu óc tỉnh táo, anh lập tức nhớ ra vì sao hung thủ kia lại quen mắt —— bởi vì, hung thủ có khuôn mặt giống y Lý Phi Vân, ngay cả vị trí vết sẹo cũng giống như đúc.
Nói như vậy, trong mộng là Lý Phi Vân gϊếŧ Lý Phi Vân?
Chơi cái trò gì mà kì cục dzẫy?
Văn Uyên đã đeo túi công văn lên cổ từ lâu, chuẩn bị đi làm đồ xong hết rồi, oang oang ý bảo Lục Nhất Minh đi theo nó đến sở cảnh sát.
"Thám trưởng à, vẫn còn sớm." Lục Nhất Minh buồn ngủ nhìn sắc trời sáng ngời ngoài cửa sổ, muốn tranh thủ thời gian một khắc này mà về ngủ.
Bị Văn Uyên đi lại gần phì mũi một cái.
Coi bộ, không đi làm cũng không thể tiếp tục ngủ nữa rồi.
Đành phải rửa mặt qua loa rồi theo Văn Uyên ra khỏi cửa.
Lục Nhất Minh vừa lê bước đi vừa nhìn chiếc eo cường tráng của Văn Uyên phía trước, không khỏi tiếc nuối nghĩ: Rõ ràng có cái phương tiện giao thông thượng hạng như vầy lại không thể cưỡi, thật là, tiếc quá.
Tại sao cứ luôn mơ thấy Lý Phi Vân ấy nhỉ?
Lúc ăn sáng, Lục Nhất Minh nhịn không được mà cắn đũa suy nghĩ về vấn đề này.
Lần trước mơ thấy vị án của mười một năm trước, lần này lại còn tồi tệ hơn, mơ rõ như thể anh đã thực sự đến hiện trường chứng kiến cảnh đó.
Chuyên ngành đại học của Lục Nhất Minh chính là tâm lý học, chỉ là anh cũng không thể không thừa nhận mình ngu thiệt, khi đó cả ngày ăn uống vui chơi, căn bản không tập trung vào việc học, có thể tốt nghiệp đã là kỳ tích.
Khi đi du học ở Anh học tiếng Anh, một người bạn châu Âu cùng lớp đã tặng anh cuốn sách bản tiếng Đức, nhưng trình độ của anh như nước lã vậy, không biết gì về tiếng Đức, đọc không hiểu.
Lấy hiểu biết da lông của anh về tâm lí học, đối với giấc mơ, chỉ biết một câu mà anh không học tâm lý cũng hiểu, đó là: Ngày nghĩ nhiều thì đêm nằm mơ.
Chẳng lẽ là, cả ngày đối mặt với khuôn mặt poker của Lý Phi Vân, gây áp lực quá lớn?
Hai Trần Cẩn Chi ở chung một đêm, bình an vô sự.
Chỉ là, Lý Phi Vân cũng không nhìn ra manh mối gì, cho nên dự định tự mình đến trấn Kim Lăng thăm hỏi một phen cùng với mấy cấp dưới tâm phúc.
Trấn Kim Lăng nằm ở phía đông của huyện Thanh Tuyền.
Người ta nói rằng đây là trấn lâu đời nhất ở huyện Thanh Tuyền.
Ngay cả những người lớn tuổi nhất trong trấn cũng nói không rõ trấn Kim Lăng được xây dựng từ lúc nào.
Chính cũng bị thiếu mất, cho nên, thời gian xây trấn lại trở thành một bí ẩn.
Cửa tây của trấn là một dòng nước xanh biếc, ngăn cách huyện và trấn, một chiếc cầu vòm đỏ bắc qua hai bờ.
Qua cây cầu, bước vào trấn thì có thể nhìn thấy những viên gạch xanh mực cổ kính và tinh xảo so le với nhau tạo thành những con hẻm nhỏ.
Thỉnh thoảng có những cành đào cùng với những chiếc lá xanh mới nhú lướt qua bức tường thấp, tô thêm sắc thái sáng ngời cho màu ngói đơn điệu.
Giữa đường gạch đá sát tường cũng có mấy cây xanh mới nhú, dạt dào sự sống.
Toàn bộ thị trấn, tràn ngập hơi thở thanh trong sống lại của mùa xuân.
Đi bộ trên trấn như vậy, tâm trạng của Lý Phi Vân cũng không khỏi nhẹ nhõm vui vẻ, thậm chí còn hát mấy bài hát lưu hành hiện nay.
Không phải Lục Nhất Minh và Văn Uyên muốn ghét bỏ, nhưng thật sự là khó nghe chết được, không nghe ra được một tí giai điệu gì cả.
Ngay cả bà cụ ven đường cũng không nhịn được mà bịt tai lại, ném cho ánh mắt ghét bỏ.
Chỉ có Lý Phi Vân hồn nhiên không biết, dương dương tự đắc.
Vì trả lại sự thanh tịnh cho đôi tai, Lục Nhất Minh chủ động mở miệng: "Phó cục, vết sẹo trên mặt anh.. Ngầu lắm! Là trước kia khi bắt cướp để lại sao?"
Lý Phi Vân sờ sờ vết sẹo trên trán, dường như nhớ lại những năm tháng huy hoàng trong quá khứ, "Đúng vậy, khi đó Đại Thanh vẫn còn, tôi làm việc ở nha môn, đấu với kẻ xấu nên để lại dấu ấn này."
Sau đó, nháy mắt ông đã quên mất chuyện hát hò, bắt đầu đắc ý nhớ lại quá khứ, kể lại các vụ án mười một năm qua một cách sinh động, thêm mắm thêm muối như nằm lòng vậy.
Lục Nhất Minh lần đầu nghe được, thành ra nghe rất say sưa.
Văn Uyên và mấy cấp dưới khác chỉ âm thầm quay lưng lại: Ầy, tới rồi á! Còn không bằng hát xướng cho rồi.
Ghé thăm vài hộ ở cạnh Trần phủ, nhưng cũng không có manh mối mới.
Lại nghe nói mấy ngày nay Trần phủ hình như đang bị ma ám.
Vốn có mấy tên mao tặc to gan muốn trèo tường vào Trần phủ vơ vét chút đồ tốt, kết quả lại bị bóng ma bên trong dọa đến tè ra quần.
Lý Phi Vân từ trước đến nay không tin quỷ thần, nghe mà chỉ muốn bật cười.
Nhưng bắt đầu nghĩ tối Vương Tú Liên, nghĩ đến cái xác nữ làm ông lung lay kiên định thuyết vô thần, nên không khỏi có hơi dao động.
Thế giới này, thực tại gọi người khó bắt được.
Bất thình lình, ông nhìn thấy con lừa nhỏ của Văn Uyên đột nhiên lao vào dòng người, cắn vạt áo của một người đàn ông không buông.
Người đàn ông mặc quần đen áo khoác trắng phổ biến, dường như không khác gì người bình thường. Nhưng khi hắn tránh con lừa, động tác úp tay thuần thục kia, cùng với phản xạ có điều kiện mà hạ thấp đầu gối, chắc chắn là con nhà võ.
Lý Phi Vân không khỏi sinh nghi trong lòng, dẫn người đi qua khống chế người đàn ông đó.
Lục soát cả người lại soát ra một khẩu súng Mauser loại 17*.
Thứ này, không phải là thứ mà người dân bình thường sẽ dùng tới.
"Cậu là ai?" Lý Phi Vân thưởng thức khẩu Mauser loại 17 một hồi rồi hỏi.
Người đàn ông chỉ cúi đầu không đáp, vẻ mặt dường như không quan tâm.
"Thưa cục trưởng, khi chúng ta vừa vào trấn, hình như hắn đã đi theo chúng ta." Thám trưởng Lưu thì thầm. Ông vốn nghĩ rằng chỉ là một người qua đường nên không quá quan tâm, bây giờ có vẻ như.... Không đơn giản đâu.
Đám người bọn họ mặc đồ thường đi ra đường, không muốn khiến người ta chú ý, bèn âm thầm giữ chặt hai cổ tay của người đàn ông, định đưa hắn về sở thẩm vấn.
Vừa quay người lại, đã có một thiếu nữ môi đỏ răng trắng không biết từ đâu xuất hiện chắn ở phía trước, cách ăn mặc của con nhà nông, lại vươn tay ra cử chỉ hào phóng tao nhã, cười nói: "Mấy vị tiên sinh này, anh trai nhà tôi mạo phạm các vị, thật không có ác ý. Thiếu gia nhà tôi muốn mời các vị lên lầu uống một ly, để tạ tội. Không biết mấy vị tiên sinh có vui lòng đến dự không?"
Lộc này, chắc chắn là phải hưởng.
Không hưởng, làm sao biết trong hồ lô bán thuốc gì được?
Đoàn người được đưa vào một căn phòng bí mật trên tầng hai của Túy Tiên Lâu cách đó không xa, mở cửa, bên trong đã chuẩn bị xong chung, chén, thức ăn.
Trên chỗ chủ tọa, có một người ung dung thưởng thức trà.
Nhìn thấy người tới, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn dâng lên nụ cười đầy gió xuân, đứng lên, tao nhã hành lễ ngồi xuống: "Rất hân hạnh được đón tiếp các vị khách quí, tại hạ Trần Cẩn Chi."
Lời tác giả: Đổi tên rùi! Đổi luôn cả bìa! Bởi vì tên ban đầu bị chê dữ quá, mỗi lần tìm kiếm có thể tìm ra một loạt các tên bị trùng, tui cũng chịu thôi chứ sao giờ~! Tên mới thấy nàm thao nà ~~ ======================== TH: Chòi má, thề luôn cái truyện này nó nhiều cua quá thắng không kịp á, gì mà nhiều người có chung vai diễn quá dzẫy!!! Để thở xíu coi clm!!!