Tóm tắt nội dung: Đại lễ của Trần Cẩn Chi===================== Lục Nhất Minh trở về nơi ở, thấy Văn Uyên còn chưa trở về, không khỏi lo lắng.
Đang định ra ngoài tìm lần nữa, thì thấy con lừa nhỏ thở hổn hển lết xác vào.
"Anh như thế này là đi đâu đấy? Cũng không biết lên tiếng nữa." Lục Nhất Minh còn thẳng mặt dạy dỗ hắn vài câu.
Dù sao hắn có cãi thì mình nghe cũng không hiểu.
Ngồi trên án kỷ, Lục Nhất Minh và con lừa nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, nảy ra một kế.
Anh tìm giấy trắng tới, viết mấy trăm từ thường dùng lên trên đó, mỗi chữ viết rộng hai ngón tay, viết xong, dán giấy dính lên bức tường dưới thấp.
Sau đó bảo Văn Uyên tự dùng móng guốc để chọn chữ.
Bên cạnh đặt một bát nước sạch, không đủ từ thì tự viết thêm lên mặt đất.
Thử chút xem.
Hỏi: "Anh có biết tôi là ai không?"
Tròng mắt Văn Uyên đảo một vòng, tìm trong chữ trên tường một lúc, dùng móng chọc chọc "Lục".
"Haha, được rồi! " Lục Nhất Minh vui mừng vuốt ve đầu lừa, "Đến đây, chúng ta bàn về tiền căn hậu quả tí đi."
Bởi vì chữ trên tường không đủ nhiều, nửa đoán nửa viết, lăn qua lăn lại nửa ngày, Lục Nhất Minh có thể làm rõ chuyện thêm một chút: Xem ra, lão đạo sĩ thối kia vốn đang dùng tà thuật gì đó, muốn dời hồn cho Lục Nhất Minh và con lừa kia. Bởi vì Văn Uyên hảo tâm cứu giúp, cho nên xảy ra chuyện. Mình mới có thể chạy vào trong thân thể của Văn Uyên.
Thầm nghĩ lại mà sợ: Bé ngoan ơi, nếu không có thám trưởng, bây giờ biến thành lừa không phải là....
Nhất thời cảm kích con lừa nhỏ sát đất, nhịn không được ôm đầu lừa hôn một cái: "Thám trưởng, sau này mỗi ngày đều cho anh ăn mì cay! Tôi có một miếng cơm cũng không bao giờ...." Lời chưa dứt đã bị lừa ta đạp cho một cái nhào xuống đất.
Văn Uyên phớt lờ dùng móng guốc chọc vào bốn chữ trên tường: "Tôi" "Không" "Phải" "Chó"
Lục Nhất Minh ôm bụng đứng lên: "Tôi biết, anh là lừa mà." Có cần phải đá mạnh như vậy không? Tính tình của con lừa này. Đau chết tôi rồi.
Văn Uyên lại chọt bốn chữ: "Không " "Được " "Làm" "Càn"
"Được được, tại hạ thất lễ, " Lục Nhất Minh vái hắn, lại nhịn không được mở miệng chọc hắn, " Đã thành lừa rồi mà còn so đo cái này."
Văn Uyên giận trợn trắng mắt.
Dỗ dành hắn nửa ngày mới chịu tiếp tục trả lời, kể lại những chuyện lúc sau một lần.
Khi Văn Uyên tỉnh lại, đã đứng trong một ngôi miếu đổ nát với lão đạo sĩ.
Lão đạo còn lải nhải nói: "Ầy, thật sự là trời không công bằng, lần này dời hồn lại thất bại!"
Văn Uyên đang muốn hỏi "Dời hồn gì?", cổ họng lại phát ra một tiếng "Aung". Ngay lập tức giật bắn mình, cúi đầu tự nhìn, thì thấy đôi móng guốc và một bộ lông xám, ngay lập tức hiểu ra.
Nhất thời lòng nổi giận, càng ngày càng bạo, đứng lên đâm mạnh về phía lão đạo, gào thét ầm trời.
"Ơ kìa?" Lão đạo bị húc chổng vó sang một bên, dường như cũng phát hiện ra cái gì đó, "Chẳng lẽ là lần này, vậy mà.. " Đứng dậy rồi bỏ chạy.
Văn Uyên đuổi theo ông ta đến một vách núi mới dừng lại, lão đạo đứng ở bên vách núi vuốt râu nở nụ cười: "Lừa nhỏ, oan ức cho mi rồi! Đây cũng là số phận của mi. Muốn trách chỉ có thể trách thế đạo này thôi." Dứt lời bèn phất tay, xoay người nhảy xuống.
Để lại Văn Uyên cô độc bi thương trên vách núi.
Lục Nhất Minh cũng không hiểu ra sao.
Lão đạo đó đã ngỏm chưa?
Nói như vậy, trong cơ thể mình, là hồn con lừa ư?
Nhưng những gì mình thấy trong hội trấn đêm nay rõ ràng là cử chỉ hào phóng hiên ngang của 1 chàng trai trẻ mà, có nhìn ra được dáng vẻ con lừa đâu.
Chẳng lẽ là yêu quái?
Hai người lại mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Chuyện đạo pháp, chung quy họ không phải là người trong nghề, lại càng không để ý rõ.
Chỉ có thể đợi ngày khác đi tìm cao nhân đắc đạo, tìm cách thôi.
Lục Nhất Minh nhớ tới chuyện buổi tối, "Anh vừa chạy đi đâu vậy?"
Văn Uyên: Chạy đến nhà họ Trần điều tra tình hình. Dù sao cũng không ai chú ý đến một con lừa, tiện.
"...." Lục Nhất Minh nhất thời im lặng: Đã ra nông nỗi này rồi, còn không quên điều tra vụ án?!
Nhìn vẻ mặt chính khí của con lừa, Lục Nhất Minh không khỏi sinh ra vài phần xấu hổ, "Vậy, tra ra cái gì không?"
Văn Uyên: Nói anh cũng không hiểu.
Lục Nhất Minh: "..." không thể phản bác.
Bởi vì anh thực sự không hiểu.
Văn Uyên: Ngủ.
Chọt xong chữ, hắn liền hiên ngang nhảy lên giường, chui vào chăn.
Nghiễm nhiên ra vẻ chủ nhân.
Lục Nhất Minh nhìn chiếc giường nhỏ kia chỉ còn lại một nửa, chà bàn tay đông cứng: "Thám trưởng, tôi có thể..."
Văn Uyên quay đầu lại liếc anh một cái, dịch vào trong.
Lục Nhất Minh như được đại xá, cũng chui vào chăn, sờ đến một tay đầy lông.
Tuyệt đối không nghĩ tới, Lục Nhất Minh anh lúc sinh thời, lại có thể cùng một cái chăn với lừa.
Vẫn là A Kim nhà mình tốt, da lán thịt đàn hồi. Lại còn đẹp nữa.
Nhưng mà, hình như, lông lừa cũng ấm lắm chứ...
Lục Nhất Minh mơ mơ màng màng nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, người của sở cảnh sát khu đông thấy thám trưởng Văn Uyên mang theo một con lừa đi nghênh ngang vào phòng làm việc.
Thậm chí khi Lý Phi Vân gọi hắn vào bàn về vụ án, hắn cũng mang con lừa đi theo sát.
Lý Phi Vân liếc nhìn con lừa kia, "Thú cưng và gia súc, cậu kêu người dắt vào chuồng ngựa trước đi? Đi làm dắt theo con lừa, trông ra thể thống gì nữa. "
Lục Nhất Minh mặt dày cười cười nói: "Phó cục à, con lừa này không phải là lừa bình thường. Mũi của nó, xài tốt hơn nhiều so với mấy con chó nghiệp vụ trong sở nữa đó." thêm một câu, "Nó rất ngoan." Thật ra là Văn Uyên sống chết muốn đi theo, anh thật sự không có cách nào với hắn.
Thấy Lý Phi Vân trầm mặt, Lục Nhất Minh tiếp tục nói: "Hơn nữa, nó còn biết chữ, nói không chừng có thể giúp chúng ta phá án."
Lý Phi Vân vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Ông luôn luôn cảm thấy rằng tâm phúc gần đây, não của tâm phúc của mình.... Hình như bị úng nước rồi, ngày càng không có tiếng nói chung.
Lục Nhất Minh nháy mắt với Văn Uyên, "Nghiêm."
Văn Uyên lập tức đứng khép bốn chân.
"Nghỉ."
Văn Uyên vươn móng trước bên phải.
"Rẽ trái, chạy, đến chuồng ngựa."
Lý Phi Vân thấy con lừa kia quả nhiên rẽ trái tung tăng chạy ra ngoài, không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Chó của nhà ông cũng không nghe lời như vậy.
Lúc này pháp y mới tới Triệu Đông Lai thở hồng hộc chạy vào.
"Phó cục, chuyện không ổn rồi..." Vẻ mặt của hắn ta trông giống như vừa bị dính bụi, đen đến khó coi.
Lý Phi Vân ra hiệu cho hắn ta tiếp tục.
Triệu Đông Lai thở hổn hển hai hơi, ngồi xuống ghế trống bên cạnh Lục Nhất Minh, "Vương Tú Liên kia.. "
"Cô ta làm sao!" Lý Phi Vân vừa nghe đến ba chữ 'Vương Tú Liên' liền nhịn không được sự nôn nóng, Vương Tú Liên Vương Tú Liên, lại là Vương Tú Liên! Mỗi lần xảy ra chuyện đều là Vương Tú Liên! Cô ta không thể yên ổn làm một cái xác an phận sao?
"Thối rữa rồi."
Trái lại Lý Phi Vân thở phào nhẹ nhõm, trái tim lại về chỗ cũ: "Thối rữa là đúng rồi. Cô ta phải thối rữa từ lâu rồi! " Ông còn tưởng rằng cô ta bị cái quỷ gì nữa.
Xác chết phân hủy thôi mà, đấy thuộc về phạm trù bình thường.
Sự thối rữa này, có thể được coi là kết thúc, sẽ không có chuyện kỳ quái gì xảy ra nữa.
"Nhưng mà, hôm qua cô ấy vẫn còn yên lành, làn da vẫn còn đàn hồi," Triệu Đông Lai do dự, "Hôm nay lại thối rữa biến dạng, như là chết nửa tháng vậy, nước vàng chảy đầy đất."
"Không sao đâu, bình thường." Lý Phi Vân phất phất tay, "Đúng rồi, Trần Cẩn Chi kia có kéo người nhà gã về chưa?"
Đầu thất đã qua, Trần Cẩn Chi còn chưa tới lãnh thi thể. Nhà xác của họ vốn đã không đủ chỗ, lần này vẫn cố dành một gian lớn để đặt. Nếu không phải thời tiết đủ lạnh, có lẽ đã nát bấy ra rồi.
Đang nói, bên ngoài lại vang lên một chất giọng lười biếng:
"Thưa cục trưởng, tôi đến để lãnh người. "
Người đến chính là Trần Cẩn Chi, gã mặc một bộ tây trang màu trắng hợp mốt, một cây gậy batoong, đứng ở cửa cười tủm tỉm.
"Tôi lãnh cha tôi, anh chị em của tôi và mười sáu dì nhỏ về chôn cất."
Lục Nhất Minh ngẩn ra: "Còn những người khác thì sao?"
Trần Cẩn Chi nhún nhún vai, nhẹ nhàng: "Những người khác, tôi không quản được, tặng mấy người đó."
Tặng?
Lục Nhất Minh cười ra tiếng, "Trần công tử, phần đại lễ này, chúng tôi không có phúc để hưởng đâu."
"Nghe nói tặng vàng tặng bạc, chưa bao giờ nghe ai nói về việc tặng cái này cả." Lý Phi Vân mặc dù không lộ vẻ sôi máu, nhưng trong lời lại có ý châm chọc, "Không mấy, nói với cục trưởng Ngô một tiếng, tặng hết cho ổng là được, chỉ cần là cậu tặng, chắc chắn ổng sẽ thích. "
"Năm mươi tám cái đó, " Trần Cẩn Chi lắc đầu, dáng vẻ cực kỳ khó xử, "Tôi chỉ thuê mười chiếc xe ngựa tới, làm sao kéo được?"
Gã ta suy nghĩ một lát, "Như vầy đi, tôi bỏ tiền, mấy người giúp tìm người tìm chỗ chôn đi."