Tóm tắt nội dung: Ngươi là ai?======================= "Khụ khụ khụ...!"
Người trên giường ho sặc sụa phun hết thuốc Đông y vừa mới uống ra.
Chị Trần lấy khăn tay lau miếng thuốc dính bên mép gã, "Ầy, thiếu gia, thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh đó." Vừa nói vừa đưa thêm một chung tới nữa.
Người trên giường che miệng, vẻ mặt ghét bỏ đẩy thuốc ra, phun ra một chữ mơ hồ không rõ: "...Nóng!"
"Có nóng đâu, tôi thử nhiệt độ rồi mới..." Chị Trần nói nửa câu mới phản ứng được, vội đặt chung thuốc lên bàn trà, ôm Lục Nhất Minh trên giường vừa cười vừa khóc, "Thiếu gia, cậu có thể nói chuyện được rồi! Có phải đã tỉnh táo lại rồi không? Làm tôi lo gần chết."
Lục Nhất Minh giùng giằng đẩy chị ra, giọng hơi khàn khàn: "...Tôi, khỏe lắm. Mệt rồi."
Chị Trần lau khóe mắt một cái, cười rộ lên: "Được, vậy cậu nghỉ ngơi trước đi."
Chờ chị thu dọn đồ đạc xong đi ra ngoài đóng cửa lại, "Lục Nhất Minh" này mới thở phào nhẹ nhõm, nhếch khóe miệng miễn cưỡng cười rộ lên, đáy mắt hiện lên một tia xảo quyệt.
Người phụ nữ này, ồn ghê nơi. Để tính đuổi ả đi.
Xem ra ngu ngốc không phải là giả.
Cứ tiếp tục mỗi ngày rót ba cái thuốc hạ đẳng tầm nậy này, không ngốc mà uống vào cũng phải thành bảy phần ngốc.
Gã ta bĩu môi.
Vẫn đắng như thế.
Gã ta hắng hắng giọng, thử đọc khẽ một lần "12345, lên núi đánh hổ", vẫn đọc sứt mẻ lắp ba lắp bắp.
Cũng khó trách, lâu lắm rồi không nói chuyện, rất lạ.
Nói tiếng người, còn phải luyện tập lại.
Ngôi nhà này, dường như là huyệt long hải mà Mạc lão đầu nói, nơi phong thủy tốt nhất trên trấn.
Nhưng gã ta không am hiểu sâu về phong thủy, đi theo Mạc lão đầu vài năm, những khúc cua của Mạc lão đầu gã ta cũng không nghe hiểu được bao nhiêu.
Nhưng gã ta biết, thuật dời hồn của Mạc lão đầu, cuối cùng cũng hiếm khi thành công một lần. Mặc dù giữa chừng có vẻ như có một chút vấn đề, may thay điều này không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
Gã ta cởϊ qυầи áo của mình ra, cúi đầu đánh giá cao túi da mới của mình, chân tay thon dài cân xứng, làn da mịn màng, cơ bắp tinh tế. Không có nơi nào mà không khiến cho gã ta không tán thưởng từ thâm tâm.
Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn qua phần tay và bụng, truyền đến xúc cảm thượng hạng -- nhất là túi da này tỏa ra hơi thở trẻ trung, càng làm cho gã ta vui mừng.
Gương mặt tuấn dật phản chiếu từ trong gương, trước đây gã ta cũng đã từng gặp, thật sự kinh hỉ, tốt hơn nhiều so với mấy con hàng thất bại trước đó mà Mạc lão đạo chọn.
Tuy nhiên, đây không phải là thứ làm cho gã ta hạnh phúc nhất.
Thứ khiến gã ta thực sự hạnh phúc là --
... Có thể rồi!
... Có thể coi như trốn thoát!!!!
Bao nhiêu năm rồi, đã bao nhiêu năm, gã ta không thể nhớ rõ gã ta đã nhục nhã bao nhiêu năm dưới lốt da lừa!
Tất cả những đau khổ này, cuối cùng đã kết thúc!!!!!!
Cuối cùng cũng không bao giờ phải quấn cái lốt lừa chết tiệt đó nữa, chịu đựng nguyền rủa và trói buộc nghẹt thở, mặc cho người ta ra roi sai khiến!
Nghĩ đến điều này, gã ta không nhịn được cười ra tiếng.
Điều con người thích nhất trên thế giới, không phải vàng bạc, cũng không phải quyền lực, mà là thanh xuân và tự do.
Gã ta đã từng mất tất cả mọi thứ, kết quả một khi phong thủy luân chuyển. Ai có thể đoán được?
Hay lắm, hay lắm!
Tuy nhiên, không thể vui mừng quá sớm.
Gã ta biết rằng sức mạnh của gã vẫn chưa được khôi phục.
Những lực lượng không thể tích lũy được trong da lừa, liên tục không ngừng tản ra ngoài, bây giờ giống như sương mù trên núi sáng sớm, sương giá trên cây cỏ cuối thu, từng chút một tụ thành những giọt sương, nhỏ giọt vào dòng suối, theo nó chảy vào trăm sông, cho đến khi... Trăm sông tụ về, cuối cùng cùng nhau ngưng tụ trong cơ thể hoàn toàn mới này, tạo thành đại dương mênh mông.
Bây giờ, vẫn còn kém quá xa.
Gã ta phải học cách giấu tài, tự che giấu tài năng của mình.
Bây giờ, ở đây có ăn có uống, có đàn bà hầu hạ, cũng là một nơi ẩn thân tốt.
Chỉ là --
Gã ta nhìn qua cửa sổ nửa đóng, liếc nhìn người đàn ông đang đốn củi trong sân giữa trưa, trong lòng sinh ra vài phần kiêng kỵ.
... Tên người đàn ông đó là A Kim nhỉ? Mấy ngày qua dường như cũng đã chăm sóc mình mấy lần.
Thân yêu khí này, quả thực muốn bốc lên trời rồi.
Cũng không biết là làm thế nào mà trà trộn vào nhà người bình thường? Chẳng lẽ ai cũng bị mù hết rồi.
Nếu không phải pháp lực của gã ta chưa khôi phục, gã cũng muốn xem xem, đây rốt cuộc là thứ gì?
Vào buổi tối, sau khi ăn bữa tối mà chị Trần đưa vào, gã ta dự định tiếp tục nằm trên giường ngẩn người.
Hồn phách của gã ta, và cái túi da này, dường như còn có một chút khe hở.
Vì vậy, nhấc tay nhấc chân còn chưa được thuận lắm.
Còn cần mất chút thời gian để từ từ dung hợp.
Cửa phòng vang lên một tiếng cọt kẹt, gã ta tưởng đó là chị Trần, đầu cũng không ngẩng lên: "No rồi."
Cánh cửa cọt kẹt, nhưng tiếng bước chân đang đến gần.
Gã ta nghi ngờ liếc nhìn, thấy A Kim đang đi về phía gã ta.
"Anh... Muốn làm, gì đó?" Gã ta cố gắng làm cho mình nói chuyện bình thường, nhưng vẫn hơi vấp.
Khuôn mặt xưa nay không có biểu cảm gì của A Kim nổi lên một nụ cười trào phúng, từng chữ từng chữ: "Ấm giường. "
Gã ta giật mình đến nỗi suýt nữa không lên được, ấm giường?
Ngước mắt lên âm thầm quan sát.
Ánh sáng của đèn làm cho làn da của A Kim trở thành màu mật ong nhàn nhạt, che đi sự nhợt nhạt vốn không có huyết sắc, nhưng không thể che giấu ngũ quan tinh xảo của y. Đôi mắt hổ phách dường như tự như khóa ánh trăng tốt nhất trên đời lại, đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.
Gã ta hơi động lòng, cảm thán: Đẹp quá.
Gã ta đã đi qua rất nhiều núi sông, đã nhìn thấy rất nhiều người đẹp, rất ít người có thể khiến cho gã ta cảm thấy đẹp. Mà có thể làm cho gã ta cảm thán, qua nhiều năm như vậy, chỉ có một người trước mắt này.
Chẳng lẽ, chủ nhân của cái túi da này, là đoạn tụ sao? Nuôi con quái vật này, chỉ để...?
Nghĩ như vậy, cũng hợp lý —— nếu không sớm chiều ở chung, làm sao có thể không phát hiện A Kim không phải là người? Chắc là trầm mê nhan sắc, có mưu đồ khác.
Khóe miệng của gã ta nâng lên một vòng cung xinh đẹp: Đã vậy rồi, ta đây không ngại lấy làm của riêng. Dù sao.. Túi da này là của ta rồi.
Gã ta không phải là người cổ hủ tôn trọng nghi lễ, thế đạo đang thay đổi, gã ta cũng sẽ thay đổi, đó mới là cách để tồn tại.
Thế nhân đều thích sắc đẹp, gã ta cần gì phải cao ngạo tự cho phép cái hủ tục cổ hủ kia nữa?
Vươn tay ra, lướt qua biển màu xám* của A Kim, muốn vuốt ve má tinh tế của y.
(*Tóc ông Kim màu xám) Đầu ngón tay còn chưa kịp cảm nhận được xúc cảm của làn da kia, đã truyền đến một cơn đau nhức.
Gã ta la thảm một tiếng rút tay trở lại, đầu ngón tay có dấu cháy, trong nháy mắt đã nổi lên mụn nước trắng.
Túi da của người bình thường này, thực sự vô dụng.
Gã ta cuộn tròn vào góc giường, giả vờ sợ hãi: "A Kim, anh... Anh không nhận ra em sao?" Trong lúc nói chuyện, cổ của gã ta đột nhiên bị tay phải A Kim nắm lấy xách lên, nhất thời hô hấp bị kẹt lại.
A Kim cúi xuống, từ từ đến gần, khuôn mặt xinh đẹp nổi lên một tầng ánh sáng lạnh lẽo, môi và răng từ từ phun ra hai từ: "Cút ra."
Gã ta cố tình giả ngốc: "Đi ra ngoài? Ra làm sao? Căn phòng này... Là của em mà?"
A Kim nhe răng, cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, giống như tiếng thú.
Màng nhĩ chấn động, chóng mặt tối mày, gã ta vội nói: "Được, em đi ra ngoài..." nói thì chậm, mà lúc đó thì nhanh, gã ta đã vẽ một bùa trên lưng A Kim với tốc độ tay nhanh nhất.
Ngay sau đó hai người nhìn nhau bốn mắt, tất cả đều ngẩn ra, không hẹn mà đồng thanh: "Ngươi là ai!"
A Kim không phải là quái vật. Ít nhất, không phải là loại yêu quái phổ biến thường gặp trên thị trường.
Nếu không, bùa lửa thất tinh mà gã ta vẽ, đủ để làm cho những con yêu quái bình thường tan thành tro bụi, cho dù là có một chút đạo hạnh, cũng có thể gọi nó hiện ra nguyên hình.
Mà A Kim không phản ứng với bùa này.
Đột nhiên gã ta phát hiện ra cái gì, cười ha ha: "Ngươi rõ ràng.... Không phải yêu quái, nhưng có yêu khí; Rõ ràng.... Pháp lực cao cường, nhưng hơn phân nửa không thể sử dụng, chỉ có thể dùng một chút công lực trụ cột lẻ tẻ. Ta biết rồi, ngươi... " gã ta nói thấp, "Là.. Bị phong ấn nhỉ?"
A Kim tái mặt, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
A Kim hiển nhiên cũng phát hiện, thứ trước mắt vào thân xác của Lục Nhất Minh, cũng không phải yêu quái tầm thường. Nếu không, tiếng gầm của y hoàn toàn có thể làm chấn động những con yêu quái phụ thể bình thường.
Người nọ chớp mắt, nhìn sâu vào con mắt của A Kim, lẩm bẩm: "Ôi chao, ta không thể nhìn ra, ngươi rốt cuộc... Là đạo nào trong sáu đạo? Hẳn là... Không phải là nhân đạo, đúng không?" Gã ta không hề ngửi ra hơi thở của con người trên người A Kim.
Thế gian sáu đạo, tương ứng: Thiên đạo, A Tu La đạo, Nhân đạo, Súc sinh đạo, Ngạ quỷ đạo, Địa ngục đạo.
Thiên đạo và A Tu La đạo gã ta không gặp nhiều, tất nhiên là không phân biệt được. Nhân đạo là dễ biết nhất và đơn giản nhất, trừ khi tu tiên thành Phật, nếu không liếc mắt một cái có thể nhìn ra. Mà súc sinh có thể tu luyện thành ba ngàn yêu ma tinh quái, biến hóa đa đoan, vô thường nhất. Ngạ quỷ đạo và địa ngục đạo cũng thường có những kẻ chạy trốn đến nhân gian. Ba đạo sau, đều có yêu khí mãnh liệt.
Luồng yêu khí ngút trời trên người A Kim, đến tột cùng là loại nào?
A Kim vẫn lạnh lùng không nói.
Người nọ cười há há, nhẹ nhàng mơn trớn cổ tay phải của A Kim đang bóp cổ mình, ở đó từng chút một vẽ vòng tròn, "Ngươi... Làm ta đau quá." Không quên bổ sung một câu, "Ngươi nên biết rằng dù ngươi có làm hỏng túi da này, ngươi vẫn không thể gϊếŧ ta. Ngược lại tên chủ kia của ngươi, Lục đại thiếu gia kia, có thể sẽ không về được."
Lúc này A Kim mới từ từ buông tay ra.
"Túi da này, ta.... Tạm thời là sẽ không đi ra ngoài. Cho dù muốn ra, bằng vào ta... Pháp lực bây giờ, trong một thời gian ngắn cũng...Không thể ra được. " Gã ta xoa cổ mình, lười biếng ngả bài, "Ngươi thấy đấy, pháp lực của ngươi vẫn còn bị chặn; Còn ta, cũng giống thế, bây giờ...Không ai có thể làm gì được ai. Không bằng mỗi người chúng ta lùi lại một bước, nước giếng không phạm nước sông, ai khỏe của người nấy. Ngươi nghĩ sao?" Từ từ đọc từng chữ, lười nói có thể lưu loát hơn nhiều.
A Kim không nói gì.
Người nọ tiếp tục cười nói: "Tên ta là Hoa Mạc Ngôn, tên của ngươi là gì?" Tròng mắt đảo một vòng, "Không lẽ... Thật sự tên là A Kim phèn ẻ như vậy."
A Kim trừng gã ta, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi ở lại cho tới chừng nào?"
"Chao ôi, cái này hả..." Hoa Mạc Ngôn gãi gãi đầu, "Dù sao cũng phải xem... Khi nào ta có thể ra ngoài? Hơn nữa, cho dù ta đi rồi, Lục đại thiếu gia có thể trở về được không? Bây giờ nếu ta không giữ túi da này, nó sẽ hóa giòi mục nát đấy."