Chương 3

Không gian lờ mờ, yên tĩnh đến mức quỷ dị.

Lạch cạch.

Lạch cạch.

Tiếng của giọt nước rơi xuống trên mặt đất phi thường đột ngột, nghe không rõ là đến từ hướng nào.

Tôi tựa vào lan can chợp mắt, bị tiếng nước chảy làm cho hoảng loạn, nghĩ đi nghĩ lại, một chút ký ức không thuộc về tôi lại ùa về, tôi giật mình mở mắt.

Tôi nhìn thấy Bạch Tứ đem Lam Yêu cầm tù bên trong một mật thất ở chân núi.

Trước khi gặp hắn, Lam Yêu có một thanh mai trúc mã mà cô ấy rất thích, tên là Trần Mẫn.

Cô ấy đối với Trần Mẫn đúng là thật tâm thật ý, lúc cô ấy vừa mới bị Bạch Tứ bắt lại, còn thường xuyên chạy đi gặp hắn.

Nhưng tên Trần Mẫn kia, chính là mặt người dạ thú, hắn cùng Lam Yêu yêu đương là chỉ nhằm vào gia sản của cô ấy, cả ngày trầm mê trong cờ bạc và sắc đẹp.

Lam Yêu không chỉ một lần gặp phải hắn cùng những nữ nhân khác ở một chỗ, cô ấy vừa khóc vừa nháo, Trần Mẫn uống say sẽ bắt đầu đánh cô ấy, sau đó lại quỳ xuống sám hối, đủ kiểu dỗ dành.

Mà Lam Yêu, không biết bị rót phải mê hồn dược gì, hết lần này đến lần khác tha thứ, một lòng một dạ với hắn.

Ở kiếp trước, sau khi Bạch Tứ chết, cảnh sát đã khám nghiệm hiện trường, bọn họ đã phát hiện một bộ thi thể lạnh lẽo hôi thối bị treo trong một hang động trong núi chật hẹp bên cạnh mật thất.

Cuối cùng pháp y giám định, kia chính là người vừa mất tích không lâu Trần Mẫn.

Thời gian địa điểm đều khớp nhau.

Cho nên.

Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu của tôi, tôi cố gắng điều chỉnh sự hoảng loạn của mình, nhìn về phía bóng tôi nhẹ nhàng gọi.

"Tứ ca."

Bạch Tứ thường xuyên xuất quỷ nhập thần, bởi vì xung quanh quá mờ, đã hai ngày rồi, tôi đến bây giờ còn không biết mỗi lần hắn ra ngoài là đi từ đâu.

Không biết hắn trở về từ lúc nào, vừa mới bắt đầu, vẫn cứ ở đó điên cuồng lau chùi thứ gì, xen lẫn với hơi thở gấp rút của hắn.

Trong bóng tối, động tác của hắn ngừng lại.

Tôi thử dò xét nói: "Tôi, tôi muốn ngủ..."

Hắn cuối cùng cũng có phản ứng.

Ba.

Ngọn đèn nhỏ bên tường sáng lên, tỏa ra ánh sáng vàng cổ kính.

Bạch Tứ vừa mang găng tay vừa đi về phía tôi, tôi chú ý ống quần đen kịt của hắn bị ướt một mảng, dính đầy bùn, trên quần áo cũng có, trên tay cũng bị dính lấy bùn bẩn.

Khóa sắt xoạt xoạt bỗng chốc bị mở ra, hắn đến gần, lúc này tôi mới thấy rõ, những vết bẩn kia...tựa như là...

Hắn nửa quỳ trước mặt tôi, đưa tay nắm cằm của tôi, những sợi tóc bạc rơi vào giữa lông mi của hắn, ánh đèn mờ ảo làm cho ngũ quan của hắn càng thêm lạnh lẽo cứng rắn.

"Yêu Yêu về sau chỉ thích mình tôi được không?"

Giọng nói của hắn có chút run rẩy, cực thiếu cảm giác an toàn hỏi tôi.

Tôi nhìn thẳng con ngươi xinh đẹp của hắn: "Anh đã gϊếŧ hắn?"

Hắn đột nhiên cười, dùng sức bóp mặt tôi đưa tới trước mặt hắn, tôi hơi lảo đảo, tiếng xích sắt giữa chân va chạm vang lên, tôi quỳ gối trước mặt hắn.

"Tôi đã sớm cảnh cáo hắn đừng có ý đồ tìm em nữa? Thế nhưng hắn có nghe lời đâu? Yêu Yêu...loại người giống như hắn, không xứng đáng thích em."

"Yêu Yêu...Yêu Yêu nghe lời của tôi, đừng thích hắn nữa có được không? Em biết không? Trong tay hắn...trong tay hắn có loại ảnh chụp kia của em...Hắn uy hϊếp tôi, hắn đáng chết...hắn đáng chết..."

"Hắn chết rồi, em cũng không có lý do để chạy đi, em liền có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, có phải không Yêu Yêu..."

Cảm xúc của hắn ngày càng kích động, lực đạo hạ thủ càng ngày càng mạnh.

Tôi đau không chịu được, nước mắt đều muốn rơi xuống.

"Tứ...Tứ ca...đau..."