Ánh sáng lờ mờ bao phủ chúng tôi.
Hắn cầm con dao trong tay, nheo mắt nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu.
Tôi đã...không còn sức lực để phản bác.
Nếu hắn thật sự muốn chết cũng là chết trên người Lam Yêu.
Mà tôi, chẳng là cái gì cả.
Tôi cảm thấy, chắc là tôi đã thích hắn rồi.
Ngày đó ở chân núi, tận mắt nhìn thấy hắn ngã xuống, trái tim tôi đau đớn kịch liệt, nước mắt không tự chủ được mạnh mẽ rơi xuống.
Tôi thường tự hỏi, vì sao tôi sẽ sinh ra cảm xúc kì lạ như vậy đối với một người xa lạ.
Tôi cố sức suy nghĩ, nhưng trong đầu giống như có một mảng sương mù, làm sao cũng không nghĩ ra.
Hắn cả ngày lẫn đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của tôi, đều là cùng một bộ dáng bi thảm.
Tôi hoảng hốt, sợ hãi, cũng đau lòng.
Trời xui đất khiến, tôi đi vào quá khứ của hắn, tự mình trải qua sự cố chấp và tình yêu mãnh liệt của hắn, dù cho người đó không phải tôi.
Tôi nên hài lòng...Ừm...Hẳn là hài lòng.
Điều duy nhất làm tôi không yên tâm chính là...
Không còn mấy ngày nữa...
Hắn bây giờ đã biết tôi không phải là Lam Yêu, lấy tính cách của hắn hẳn là sẽ ngay lập tức gϊếŧ tôi, sau đó rời khỏi nơi quỷ quái này.
Tốt, rất tốt, như vậy cũng rất tốt.
Ít nhất hắn vẫn còn cơ hội sống sót.
Hiện tại cảm thấy, bị phát hiện chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Tôi an ủi bản thân như thế, đôi mắt ngập nước yên lặng nhìn hắn.
Đúng... Tôi đang chờ hắn ra tay.
« Lam Yêu sẽ không trở về. » Tôi nói, « Tôi đã chiếm lấy cơ thể của cô ấy, như vậy có thể đối với cô ấy cũng là một sự giải thoát. »
Có thể, cô ấy cũng không muốn nhìn thấy anh.
Câu này là tôi tự nhẩm trong lòng, đồng thời cũng muốn chọc giận hắn.
« Câm miệng. » Hắn lạnh lùng nói.
Tôi mấp máy môi: « Đừng hung dữ như vậy chứ, mặc dù anh vì Lam Yêu mà làm không ít chuyện ngu xuẩn, nhưng... »
Hắn kề dao sát vào cổ tôi, tiến lại gần, khí lạnh toàn thân tỏa ra khiến tôi rùng mình.
Lúc này tôi mới yếu ớt đem câu tiếp theo nói ra:
« Nhưng, tôi thích anh... » (Giọng càng ngày càng nhỏ)
Vậy cũng tốt, ít nhất trước khi chết cho hắn biết tấm lòng của tôi.
Hi vọng mấy chục năm sau, hắn vẫn còn nhớ một vị khách không mời mà đến tên Lộc Miên đã từng thích hắn.
Xung quanh yên tĩnh lạ thường.
Hắn giống như nghĩ đến cái gì, lông mi cụp xuống, ánh mắt đờ đẫn.
« Sao vậy? » Tôi lên tiếng.
Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, lạnh lùng nhìn về phía tôi, cầm dao chậm rãi đâm vào tôi.
Sợ đau...
Sợ rằng mình sẽ không còn được gặp lại hắn...
Sợ rằng kết cục của hắn vẫn thê thảm như vậy...
Nhưng mà lúc chết, không có ý thức, sẽ không sợ nữa.
Tôi nín thở, lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh.
Chỉ nghe xoạch một tiếng, mái tóc buộc sau gáy của tôi xõa xuống, hắn tháo dây buộc tóc của tôi ra.
Mái tóc đen dài hơi xoăn xõa xuống, tôi kinh ngạc mở mắt ra, va vào đôi mắt đen đen như thạch của hắn.
Tôi vừa sợ vừa vội: « Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ nhanh lên, không cần hành hạ tôi như thế. »
Hắn nhếch môi, cười lạnh nói: « Rõ ràng rất sợ chết, còn giả đò cái gì? »
« Bớt nói nhảm, tranh thủ thời gian mau gϊếŧ đi, trời sắp chiều rồi, không tốt để chôn xác. » Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết của mình.
Cuối cùng...
Đôi môi ấm áp của hắn chạm vào cổ tôi, cắn xuống, dán vào da thịt tôi nhẹ nhàng nói:
« Cô muốn chết? Tôi lại không cho cô được như ý, cô làm cho Yêu Yêu của tôi biến mất, chết...chẳng phải lợi cho cô quá rồi hay sao? »
« Tôi muốn cô, hạ thấp tư thế, hầu hạ tôi. »