Chương 11

Mặt trời hình như sắp lặn.

Ánh sáng màu đỏ ấm áp xuyên qua cửa số chiếu vào người tôi.

Tôi ôm gối ngồi ở trên thảm, điện thoại lặng lẽ nằm ở bên cạnh, phát một bài hát không biết tên.

Tôi lập tức nheo mắt lại, ngẩng đầu, nhìn thấy những đám mây bị nhuộm đỏ.

Mắt cá chân bị xích sắt làm cho đau rát, vết thương khép lại xem ra đã nghiêm trọng hơn.

Bạch Tứ cũng không biết cả ngày làm cái gì, vẫn luôn không có trở về.

Tôi chán đến phát hoảng, ngủ lại thức, thức lại ngủ.

Trong bóng tôi đột nhiên truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, nghe có chút không ổn.

"Anh...anh đã về?"

Tôi thận trọng thử dò xét nói.

Theo tiếng "Ừm", thân hình gầy gò của Bạch Tứ từ trong bóng tối đi tới.

Tất cả ánh sáng đều chiếu vào người hắn, dường như ngay cả mái tóc bạc trắng của hắn cũng phủ lên một tầng kim quang.

Trên mặt hắn có vết thương, lông mày cùng khóe miệng đều đọng máu, trên người cũng dính đầy bụi bặm.

Lòng tôi thắt lại, nhịn không được hỏi: "Anh...anh lại làm gì?"

Hắn nhìn tôi, đem một đống đồ vật trong tay từ lan can đưa vào.

"Yên tâm, tôi không có gϊếŧ người."

..........

Biểu hiện của tôi rõ ràng như vậy sao?

Tôi nhất thời không biết nói tiếp thế nào, vì vậy muốn đứng dậy.

Xích sắt dưới chân cọ vào vết thương, đau đến không chịu được.

Tôi nhíu mày kêu một tiếng, rồi lại ngã trở về.

Trên mặt Bạch Tứ thoáng qua vẻ lo lắng, hắn vội vàng mở khóa, mạnh mẽ nói:

"Em trước hết đừng nhúc nhích."

Tôi không thể làm gì khác ngoài việc rướn nửa người lên, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hắn đem đồ vật trong tay đặt trên tủ gỗ, nhíu mày thận trọng đem vòng chân mở ra.

Vết thương cũ lại thêm vết thương mới, có chút máu đang từ từ tràn ra, mắt cá chân hơi sưng lên.

Tôi nhìn đồ vật mà hắn cầm, một ít vật dụng thường ngày cùng đồ ăn vặt.

Còn có hai hộp điểm tâm hình vuông, phía trên là dòng chữ đỏ in hoa theo phong cách cổ xưa, hương vị ngọt ngào tràn ra bên ngoài.

À, chính là bánh hoa lê mà Lam Yêu yêu thích.

Tôi đã đến đây nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn mua.

"Xin lỗi."

Bạch Tứ cúi thấp đầu nói, tôi chỉ nhìn thấy đỉnh đầu toàn tóc của hắn.

Tôi sửng sốt, không kịp phản ứng.

Hắn tiếp tục nói: "Buổi sáng là do tôi quá kích động, vừa nghĩ đến em có khả năng rời khỏi tôi, tôi, tôi...liền hoàn toàn mất lý trí, không khống chế nổi bản thân."

Giọng nói có chút run rẩy, giống như đang khóc.

Tôi biết, tôi làm sao lại không biết.

Tôi lẳng lặng nhìn bàn tay trắng nõn của hắn muốn đυ.ng nhưng không dám đυ.ng vào vết thương của tôi, trong lòng quặn đau.

Mặc dù hắn biến thành dạng này, vui buồn thất thường, có khi mười phần mạnh mẽ, có khi lại yếu ớt không chịu được, có chút tâm thần phân liệt.

Nhưng, tình yêu của hắn dành cho Lam Yêu lại không bao giờ thay đổi.

Tôi do dự vươn tay, nhẹ nhàng đặt lêи đỉиɦ đầu hắn, vuốt ve, an ủi.

"Tôi không sao, anh nói trước đi, vì sao lại cùng người khác đánh nhau?"

Theo như tôi biết, Bạch Tứ lấy lý do ra nước ngoài du học, rời khỏi ngôi nhà kia.

Hắn bí mật đem cô gái hắn yêu nhốt ở đây, đặt ở bên cạnh, vẫn luôn...ở bên cô ấy.

Bình thường hắn cũng sẽ ra ngoài mua chút đồ ăn cùng vật dụng sinh hoạt.

Nhưng đều sẽ che chắn thật kĩ, cũng sẽ không xảy ra xung đột với người khác, bởi vì sợ bị phát hiện.

Hôm nay như vậy, thật là có chút kì lạ.

Lúc lâu sau.

Hắn nhàn nhạt nói: "Có mấy đứa nhóc chen hàng tôi, tôi đem bọn hắn đánh một trận."

Thì ra là vì mua bánh hoa lê.

Lòng tôi trong nháy mắt mềm như vũng nước.

"Anh sẽ không xếp hàng cả buổi chiều đâu đúng không."

Hắn rầu rĩ, trong cổ họng "Ừ" một tiếng, nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân của tôi.

"Rất đau hả?"