Cả hai đều ra sức tìm cớ, cuối cùng Tiêu Trần Diễn không còn cách nào khác đành phải nói: "Nếu Bùi tiền bối thực sự muốn cảm ơn ta, chi bằng giúp ta một việc?"
"Hiền chất nói đi." Bùi Đức Hiên đương nhiên đồng ý.
"Lần này ta được lệnh đến Bắc Lạc Thần Châu, ngoài việc đưa thư, còn có ý lịch luyện. Nếu Bùi tiền bối không chê ta quấy rầy, ta muốn cùng Bùi gia đến bắc vực xem thử." Tiêu Trần Diễn chậm rãi nói.
"Chuyện nhỏ, cứ làm theo ý của hiền chất!" Bùi Đức Hiên không chút do dự, thậm chí cầu còn không được, "Chuyện này do ta lo liệu. Ngoài Tuyết Lâu, trong tộc còn có không ít đệ tử trẻ tuổi, thường ngày nếu ngươi có chuyện gì cần thì cứ bảo chúng nó đi làm. Nếu ngươi có thể chỉ điểm ít nhiều cho chúng nó, âu cũng là phúc phận của chúng. "
Mọi chuyện đã được định đoạt, Bùi Thanh Tuyền đứng bên cạnh nhìn Tiêu Trần Diễn mà chìm vào suy nghĩ, mãi đến khi Bùi Đức Hiên phân phó việc cho hắn, hắn mới đáp lại rồi vội vàng rời đi.
Khi Bùi Tuyết Lâu tỉnh dậy, chóp mũi quanh quẩn hương thơm thanh tao dễ chịu, chỉ có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn đỏ mờ bị ngăn cách bởi từng lớp vải mỏng chồng chất lên nhau.
Cơn đau âm ỉ từ nội tạng và kinh mạch lại bắt đầu ăn mòn dây thần kinh của y, biểu hiện của Bùi Tuyết Lâu vẫn không thay đổi, uể oải đứng dậy.
"Người đâu."
Ngay lập tức, một nô bộc mặc thanh y tiến lên hầu hạ. Y nhận thấy mình vẫn đang mặc bộ y phục bẩn thỉu kia cho nên trước tiên sai người hầu hạ mình tắm rửa thay đồ.
Bồn tắm của y cực kỳ phô trương, linh dược cuồn cuộn, chú trọng tẩm bổ. Đợi đến lúc tắm xong, trời đã tối hẳn.
Khi Bùi Thanh Tuyền bước vào, Bùi Tuyết Lâu đang ung dung thong thả buộc một miếng bạch ngọc quanh eo, pháp bảo phòng hộ thượng giai có thể chống lại sự công kích của tu sĩ Kim Đan. Trung y vẫn là loại làm từ nước mắt giao nhân, bên ngoài phối với một chiếc áo choàng tay lớn nhẹ nhàng.
Y chỉ đứng như vậy, lại vô cớ lộ ra vẻ nhàn hạ thảnh thơi. Mặc dù cử chỉ đều rất tùy ý, nhưng khí chất bất phàm trong xương cốt dường như không thể áp chế được.
"Đệ tỉnh rồi, có chỗ nào khó chịu không?" Bùi Thanh Tuyền quan tâm hỏi.
"Không sao, chẳng qua chỉ là một kẻ tàn phế mà thôi, còn có thể phế đến mức nào?" Bùi Tuyết Lâu cười vô tâm vô phế, nhưng vẫn đẹp như cũ.
Bùi Thanh Tuyền thở dài, "Bỏ đi, không nhắc tới chuyện này. Nếu đệ không sao thì đi cùng ta đến sảnh nhỏ đi. Mọi người đều đang chờ đệ. Gia chủ đang đặc biệt mở tiệc chiêu đãi vị Tiêu tiền bối, người đã cứu đệ trở về đấy. Đệ nên chính thức cảm tạ hắn."
"Cứu ta trở về?" Bùi Tuyết Lâu nhướng mày.
"Sao, đệ không nhớ à? Tối hôm qua đệ bị người khác bắt đi. Chính Tiêu tiền bối đã đánh bại tên tán tu Kim Đan Kỳ kia cứu đệ." Bùi Thanh Tuyền suy nghĩ một chút rồi nói, "Để cảm tạ hắn, tộc trưởng đã đồng ý để hắn theo chúng ta về bắc vực lịch luyện, sau này có lẽ sẽ tiếp xúc với chúng ta nhiều hơn."
"Vậy à." Bùi Tuyết Lâu gật đầu, sau đó mới bước ra ngoài, "Vậy thì ta thực sự nên kính hắn vài ly rượu."
Bùi Thanh Tuyền cùng y đi đến sảnh nhỏ nơi tổ chức gia yến, nhưng luôn cảm thấy phản ứng vừa rồi của Bùi Tuyết Lâu dường như còn có ẩn tình, vì vậy hắn làm như vô tình hỏi: "Vị Tiêu tiền bối này trông có vẻ còn rất trẻ, vậy mà có thể không chút tổn thương đánh bại tu sĩ Kim Đan Kỳ, đúng là không tầm thường."
"Thật vậy." Nghe hắn ta nhắc đến chuyện này, Bùi Tuyết Lâu có chút phát ốm. Rõ ràng là do y chế phục được gã tán tu Kim Đan Kỳ kia. Vì chuyện này còn phí mất một tấm trừ linh phù trung cấp*, lại khiến cho Tiêu Trần Diễn có lý do quang minh chính địa mà giám sát y. Vì vậy, y khô khan nói, "Tu vi của hắn không tầm thường."
"Hai người quen nhau từ trước?" Bùi Thanh Tuyền dò thám, thấy đối phương nhìn lại, liền hỏi, "Tiêu tiền bối đã đích thân đưa đệ trở về viện. Còn không cho người khác thay thế, hắn có vẻ rất quan tâm đến đệ."
"Vậy ý của ngươi là... có lẽ hắn có ý với ta?" Bùi Tuyết Lâu kéo kéo khóe miệng, "Lẽ nào muốn ta lấy thân báo đáp?"
"Đệ nghiêm túc một tí!" Nhìn vẻ mặt đùa cợt của Bùi Tuyết Lâu, Bùi Thanh Tuyền bất lực nói.
Hai người nói qua nói lại đã đến sảnh nhỏ, yến tiệc hôm nay chỉ có người của Bùi gia và Kim Đài sơn trang, tùy ý hơn ngày hôm qua rất nhiều.
Bùi Đức Hiên vẫn ngồi trên ghế cao, một bên là Tiêu Trần Diễn, một bên là chưởng sự chân quân của Kim Đài sơn trang.
Thấy y thong dong đến muộn, Bùi Đức Hiên không quở trách y như mọi khi mà quan tâm nói: "Có khó chịu ở đâu không?"
"Cảm ơn thúc phụ đã quan tâm, ta không sao." Bùi Tuyết Lâu cung kính hành lễ rồi lại nhìn Tiêu Trần Diễn, "Ta cũng phải cảm ơn Tiêu tiền bối ra tay cứu giúp, Tuyết Lâu vô cùng cảm kích. Nếu sau này tiền bối có việc gì cần đến ta thì cứ sai bảo là được."
"Khách khí rồi." Tiêu Trần Diễn khẽ nâng ly rượu lên, "nhưng cuối cùng, cũng không thể giữ được người sống để thẩm tra kỹ càng. Ngươi sau này vẫn cần phải chú ý."
"Cảm ơn đã nhắc nhở." Bùi Tuyết Lâu ngẩng đầu uống cạn ly rượu, trong đầu nảy lên nhiều ý nghĩ.
Gã tu sĩ Kim Đan Kỳ kia cuối cùng vẫn chết. Rốt cuộc là do thời gian bọn họ đến rồi đi vượt quá 5 tiếng, là do sau khi bọn họ rời khỏi thì có người đi vào, hay là do người được Bùi gia cử đến bắt người nhân cơ hội ra tay?
Người hại y rốt cuộc cũng làm lộ ra chút đầu mối. Y ở ngoài sáng, kẻ thù lại ở trong tối. Kiếp trước y thua không chút rõ ràng, kiếp này y nhất định cùng đám người này chơi đùa một phen.
Sau khi uống được ba ly linh tửu, y mới để ý thấy có "người quen" đang ngồi trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh mình, sững sờ mất một lúc, y mới nhanh chóng hoàn hồn.
"Cố Thanh Trác?" Y dựa vào tay vịn, thản nhiên hỏi: "Đến lúc nào đó?"
"Sáng nay." Cố Thanh Trác ngồi khá chỉnh tề, khuôn mặt rõ ràng, y phục đơn giản mà tỉ mỉ, so với Bùi Tuyết Lâu, rõ ràng là người thuộc hai thế giới khác nhau.
"Kim Đài Hội đã kết thúc. Ngươi hiện tại đến để làm gì?" Bùi Tuyết Lâu tự rót cho mình một ly khác, nghịch ly rượu trong tay nhưng không vội đưa lên miệng.
"Cùng về bắc vực với các ngươi." Câu trả lời của Cố Thanh Trác vẫn ngắn gọn súc tích như trước.
"Ngươi vào Phất Vân Tông mấy năm gần đây đều phát triển về phía tây, sao bây giờ lại muốn quay về?" Bùi Tuyết Lâu nhướng mày, dường như vô ý nhìn Tiêu Trần Diễn ở phía trên một lần nữa. Hắn cũng muốn theo họ về bắc vực, thật sự chỉ là trùng hợp sao? Có phải y đã bỏ lỡ điều gì đó không?
"Cố sư huynh muốn theo chúng ta về Ảnh Nguyệt Nham của Bùi gia lĩnh hội kiếm pháp." Bùi Thanh Tuyền thấy hai người họ nói chuyện hồi lâu, cũng ham vui chen vào vài câu.
Lĩnh hội kiếm pháp?
"Thì ra là vậy." Bùi Tuyết Lâu gật đầu, không hỏi thêm. Trái lại ở phía bên kia, Bùi Thanh Tuyền và Cố Thanh Trác câu được câu không trò chuyện với nhau, trông có vẻ khá ăn ý.
Bùi Tuyết Lâu lắc lắc bình rượu, ra hiệu cho người hầu mang rượu cho mình. Y nhìn vào ly rượu ngọc, không khỏi nghĩ về một vài chuyện cũ.
Khi cha mẹ y còn sống, bọn họ đã từng qua lại thân thiết với sư tôn của Cố Thanh Trác, còn từng nói đùa rằng hai bên sẽ kết thành thông gia. Sau khi cha mẹ y mất, sư tôn của Cố Thanh Trác còn đưa y đến Phất Vân Tông dưỡng dục. Khi đó, Bùi Tuyết Lâu vẫn còn là một thiếu niên ngu ngơ không biết gì đã nảy sinh tình cảm với vị Cố sư huynh ngay thẳng chính trực này.
Y chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình, nhưng Cố Thanh Trác cũng chưa bao giờ đáp lại, đối xử với y cũng không khác những người khác là bao.
Ở kiếp trước, y bị đánh bại trên Kim Đài Hội, bị thương nặng lại mất tư chất tu luyện. Sau khi gặp lại Cố Thanh Trác, y như nắm được cọng cỏ cứu mạng, quấy lấy người ta, vô cớ làm rất nhiều chuyện nực cười. Cuối cùng, người ta quẩn qua quẩn lại trở thành đạo lữ với Bùi Thanh Tuyền, còn y trở thành một kẻ phàm trần hèn hạ không biết xấu hổ không có tương lai, bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà.
Chậc chậc, quá thảm, cũng quá ngu ngốc.
Bây giờ nhìn lại Cố Thanh Trác, y cũng không còn ý nghĩ kiều diễm của năm đó nữa, y chỉ cảm thấy người này cốt cách thanh cao hiếm thấy, ít đam mê du͙© vọиɠ, là một người trời sinh có tư chất tu tiên chính tông. Chẳng trách sau này đưa Phất Vân Tông lên làm môn phái đứng đầu Bắc Lạc Thần Châu.
Bùi Tuyết Lâu tự mình rót tự mình uống đến vui vẻ, dường như không hề cảm giác được việc mình qua loa bị người khác bắt đi đêm qua bị mọi người lạnh nhạt bỏ bê.
Ánh trăng soi tỏ, đàn sáo tạm nghỉ, đêm nay không ai phóng túng uống rượu, đều giải tán sớm. Bùi Đức Hiên cũng đã chính thức từ biệt chưởng sự chân quân của Kim Đài sơn trang, ba ngày nữa sẽ lên đường trở về.
Kim Đài sơn trang thuộc địa phận Bắc Lạc Thần Châu, nằm gần Trung Lạc Thần Châu. Còn nơi Bùi gia ở là thành Tùng Phong thuộc địa phận bắc vực, đường sá xa xôi, trải dài một trăm nghìn dặm, thời gian quay về không ngắn.
Trong khoảng thời gian này, Bùi Tuyết Lâu không giao với mọi người cho lắm. Chủ yếu là đi một mình, khi thì uống rượu, khi thì đọc cổ tịch, cũng không thèm để ý đến Cố Thanh Trác, khiến không ít người lấy làm kinh ngạc.
Tuy nhiên, y gặp phải sự cố lớn như vậy, tâm tình khó tránh khỏi thay đổi, nên cũng không ai quan tâm. Chỉ có Bùi Thanh Tuyền luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nhưng cũng không tìm ra được chỗ nào không đúng, đành chỉ có thể từ bỏ.
Ba tháng sau, phi thuyền hạ cánh, đến tổ trạch của Bùi gia.
Một lần nữa được đặt chân lên cố thổ, Bùi Tuyết Lâu có một chút xúc động. Đất đai của Bùi gia có đến hàng nghìn mảnh, trong số đó có vô số lâm viên, cảnh quan thiên nhiên sơn thủy, phong cảnh đẹp đẽ hùng vĩ hiếm thấy, quả thật là một tòa thành hàng thật giá thật nằm trong thành Tùng Phong. Tu sĩ lui tới có đến hàng trăm hàng vạn người, phàm nhân vây quanh những tu sĩ này để kiếm sống lại càng nhiều không kể xiết.
Sau khi trở lại trạch viện nhà mình, Bùi Tuyết Lâu còn chưa kịp làm quen đã có người lập tức đến truyền tin, nói đại trưởng lão triệu tập gấp tất cả đệ tử trực hệ tiếp kiến.
Đại trưởng lão thật ra là ông nội của Bùi Tuyết Lâu, đối với y vẫn rất săn sóc, nhưng nay không bằng xưa, vị này có thái độ như thế nào đối với y hiện tại không nói chắc được.
Bùi Tuyết Lâu thật ra không nhớ rõ gia tộc xảy ra chuyện gì vào thời điểm này ở kiếp trước, chủ yếu là vì y suốt ngày vô tri vô giác, quả thật không có sức lực để quan tâm đến những chuyện này.
Cho nên khi nghe được tin bí cảnh Bắc Huyền sắp mở ra từ phía đại trưởng lão, trong lòng y cũng có chút kinh ngạc.
Bí cảnh Bắc Huyền là một trong tứ đại bí cảnh ở Bắc La Thần Châu. Theo truyền thuyết có nguồn gốc từ thời thượng cổ, trong đó không chỉ có linh thảo quý hiếm vốn đã tuyệt chủng khó tìm mà còn có hằng hà sa số di tàng bảo vật của vô số tu sĩ để lại hàng trăm nghìn năm nay!
Đây cũng đồng nghĩa với cơ hội một bước lên trời!
Quả nhiên, Đại trưởng lão vừa mới nói xong chuyện này, tất cả đệ tử của Bùi gia đều đã đợi không nổi. Tuy nhiên, đệ tử của Bùi gia rất nhiều, thậm chí trực hệ cũng đã có hơn trăm người. Nhưng Bùi gia chỉ có hai mươi suất, dù chỉ xét đến đệ tử dưới Kim Đan Kỳ cũng đủ tranh đấu vỡ đầu.
Cũng may, bí cảnh cần có thời gian mới có thể hoàn toàn hiện thế, ước chừng cũng phải mười năm sau. Bây giờ nhắc trước cho tất cả đệ tử Bùi gia, chẳng qua chỉ là tranh thủ lúc Kim Đại Hội vừa kết thúc để đốc thúc bọn chúng chăm chỉ tu luyện hơn.
Đại trưởng lão lại dặn dò thêm vài câu, mọi người liền giải tán, chỉ còn một mình Bùi Tuyết Lâu bị giữ lại.
Ông lão râu tóc bạc trắng đặt ngón tay gầy guộc lên cổ tay trắng như sứ của Bùi Tuyết Lâu, thăm dò một lúc, thời gian khoảng bằng một nén hương rồi thở dài.
"Trừ phi có kỳ tích, nếu không sẽ không còn hy vọng tu hành nữa." Đại trưởng lão thu tay về, ánh mắt thâm trầm, "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, tại sao lại bị thương đan điền?"
Bùi Tuyết Lâu từ trong nhẫn lấy ra một cái bình ngọc bích màu đen, đưa cho đại trưởng lão, "Chi bằng tổ phụ trước hết xem vật này."
Đại trưởng lão liếc mắt, vung tay đập vỡ bình sứ, một mảng máu thịt mơ hồ màu đen, nồng nặc mùi hôi, mạnh mẽ bay ra, lơ lửng trên không trung.
"Phệ nguyên cổ." Đại trưởng lão vẻ mặt có chút khó lường, một lúc lâu sau mới chắc chắn nói.
"Vào ngày thi đấu của Kim Đài Hội, linh lực của cháu bị tắc nghẽn. Mặc dù không phải hoàn toàn không thể hành động, nhưng chỉ có thể phát huy được sáu phần thực lực." Bùi Tuyết Lâu cúi đầu bẩm cáo, giọng điệu nghe có vẻ không được bình tĩnh. "Cháu vốn dĩ muốn rút lui, nhưng đối thủ lại là kẻ thù truyền kiếp của chúng ta, Bạch gia, nên đành phải tiếp tục thi đấu."
Nói đến đây, y đột nhiên ngẩng đầu lên, "Tổ phụ, thứ này chính là thủ phạm khiến linh lực của cháu bị tắc nghẽn! Người hại cháu rất có thể vẫn đang ở Bùi gia, ở ngay bên cạnh cháu!"
Nghe vậy, đại trưởng lão trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nói: "Nói không chứng cứ, đừng làm lớn chuyện. Bùi gia không phải môn phái tu luyện bình thường, mà là một gia tộc. Để ta xử lý chuyện này, ngươi đừng xen vào."
Bùi Tuyết Lâu ngừng nói, lại nghe thấy trưởng lão nói: "Nay tu vi của ngươi đã mất, chỉ trông cậy vào sự che chở của phụ mẫu và lão già ta. Biết được càng ít, càng tốt cho ngươi."
Những lời này thực sự gay gắt, khiến Bùi Tuyết Lâu bị loại khỏi đệ tử hạch tâm của gia tộc một cách hời hợt.
"Cẩn tuân... lời dạy của tổ phụ." Đến nước này, Bùi Tuyết Lâu chỉ có thể cáo lui. Trên mặt y không còn ý chí như trước nữa, chỉ có một mảnh sa sút tinh thần.
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của y, ngón tay của đại trưởng lão khẽ nhúc nhích, mảnh máu thịt cổ trùng lơ lửng trên không trung đã hoàn toàn bị tiêu trừ. Bùi Tuyết Lâu đúng là cháu ruột của ông ta, nhưng ông ta có rất nhiều cháu trai, thân phận quan trọng hơn của ông ta là lão tổ của Bùi gia.
Nếu tư chất của Bùi Tuyết Lâu chưa bị phế, để củng cố lòng trung thành của y với gia tộc, ông ta có thể ra mặt giúp y. Tuy nhiên, con đường tu tiên của Bùi Tuyết Lâu đã đứt, nếu vì y mà từ bỏ thêm một đệ tử khác, đó là điều không thể.
Kết cục tốt nhất của chuyện này là ngăn cản y, đại trưởng lão cho rằng, thôi thì bảo vệ Bùi Tuyết Lâu thêm vài năm nữa là được rồi. Mất đi tu vi, Bùi Tuyết Lâu vẫn có thể chết trước mặt ông ta. Miễn sau lưng Bùi Tuyết Lâu không xảy ra chuyện gì lớn, ông ta cũng xem là xứng đáng với vợ chồng con trai cả.
*中品储灵符: Trừ linh phù trung phẩm: Bùa chú được tu sĩ trên Nguyên Anh kỳ dùng một phần pháp thuật của mình tạo thành, sử dụng được một, không dễ chế tạo, có giá trị cao. Nó chủ yếu được trưởng lão dùng để thưởng cho các hậu bối trong gia tộc để phòng thân.