"Nếu ngươi thực sự có ý định rời đi, chỉ cần nói cho ta biết một tiếng là được, không cần phải trộn lẫn với loại người này." Bùi Tuyết Lâu nói có chút vô tội, nhưng đã thành công khiến ba người có mặt tại đó tức không chịu được.
"Trong lòng đệ, ta quá quắt như vậy sao?" Giọng điệu của Bùi Thanh Tuyền có chút đau lòng kèm theo chút khó tin, trong mắt hắn dường như lóe lên nước mắt.
Dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, mất một lúc lâu sau Bùi Thanh Tuyền mới nói: "Tu vi của đệ đã bị hủy, tâm trạng đệ không tốt ta có thể hiểu được. Những lời này ta sẽ xem như chưa nghe thấy... nhưng ta hy vọng đệ nhớ rằng, ân đức của Bùi gia, ta luôn ghi nhớ lòng. Cho dù sau này đệ thật sự không tu hành được nữa, ta sẽ bảo vệ đệ chu toàn như lúc đệ bảo vệ ta."
Bùi Tuyết Lâu dường như không hề cảm động trước những lời hứa sến sẩm như vậy, ngược lại y đầy ẩn ý nói,
"Ân đức của... Bùi gia? Thôi vậy, sao cũng được..."
Bùi Thanh Tuyền có vẻ không muốn nói thêm lời nào với y nữa, cuối cùng phất áo bỏ đi.
Bùi Tuyết Lâu dường như không hề cảm nhận được sự ẩn nhẫn và hiểu chuyện của Bùi Thanh Tuyền, lại có thể nói với theo bóng lưng của Bùi Thanh Tuyền, "Đừng tức giận, không phải chỉ là Đá Thanh Mang, Linh Ty Trùng thôi sao? Mặc dù trong tay ta không có những thứ này, nhưng ta không hề thiếu linh thạch, ngươi... "
Bùi Thanh Tuyền tất nhiên không quay đầu nhìn lại, nghe y nói những lời này xong bước chân càng nhanh hơn. Hai người kia cũng nghẹn ngào, con cháu thế gia giàu có đúng thật là con cháu thế gia giàu có, chỉ biết dùng linh thạch sỉ nhục người ta!
Hai người bọn họ tức đỏ mắt, mất một lúc mới nhận ra ánh mắt của vị con cháu thế gia kia đang liếc về phía hai người bọn họ, đáy lòng lộp bộp.
"Đào người đào đến chỗ ta rồi?" Bùi Tuyết Lâu cười nhẹ, nhưng nụ cười không hề đến đáy mắt, "Chậc chậc, rốt cuộc là muốn kết đạo lữ hay là muốn nâng cao thực lực của gia tộc?"
Hai người vốn đã định khăng khăng mến mộ Bùi Thanh Tuyền, nhưng dưới ánh mắt của Bùi Tuyết Lâu, bọn họ không thốt nên lời.
Y đều hiểu rõ! Cái nhìn thoáng qua của y khiến bọn họ lưỡng lự. Bùi Tuyết Lâu rõ ràng là một tên ăn chơi trác táng, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ ảm đạm, dáng vẻ một mực nhìn thấu thiên hạ, khiến bọn họ dù cảm thấy không thoải mái nhưng cũng không dám ăn nói lung tung.
Thấy hai người họ không trả lời, Bùi Tuyết Lâu cũng không có ý định lãng phí thời gian với bọn họ, nhẹ nhàng bỏ qua.
Nhưng ngay khi hai người vừa định thở phào nhẹ nhõm, giọng nói tinh tế lại vang lên, "Đá Thanh Mang, Linh Ty Trùng những thứ này, nếu như các ngươi thật sự không hiểu thì đi tra vu cổ cổ tịch, tránh để ngày nào đó mình chết cũng không biết".
Thành thật mà nói, những thứ mà Bùi Thanh Tuyền muốn quả thật không hề dễ thấy. Trước nay Bùi Thanh Tuyền chỉ đề cập với một mình bọn họ, hơn nữa cũng không phải thứ đáng giá gì, bọn họ vì lôi kéo cũng có đưa cho hắn một ít. Nhưng Bùi Tuyết Lâu cũng nói đến đây rồi, bọn họ có ngốc đến đâu cũng phải hiểu rồi.
"Cổ... Cổ thuật?"
Bùi Tuyết Lâu mỉm cười không đáp, ngược lại nói: "Nước của Bùi gia sâu đến mức nào, chắc chắn không phải điều các ngươi có thể nghĩ tới." Y cười đầy ẩn ý,
"Nếu muốn gia nhập, trước tiên hãy tự lượng sức mình đã."
Nói xong, Bùi Tuyết Lâu thong thả đi dạo, ngắm hoa mai rồi rời đi. Hai người ở lại ngơ ngác nhìn nhau, một lát sau mới thở dài một hơi, từng người vội vàng rời khỏi.
Chẳng mấy chốc trong rừng mai to lớn chỉ còn lại Bùi Tuyết Lâu, nhưng sau khi mọi người đã rời khỏi đó, tên đệ tử ăn chơi trác táng vừa mới cậy thế hϊếp người nào đó đột nhiên phun ra một ngụm máu!
Những chấm đỏ tươi nhuộm màu hoa mai trắng, nhìn có chút phát hoảng.
Bùi Tuyết Lâu vịn vào một nhành mai già bên cạnh miễn cưỡng chống đỡ thân thể, mồ hôi hột từ bên trán chảy ra, hô hấp dồn dập, tựa như đang phải chịu đau đớn tột cùng.
Chậc, không dễ dàng gì mới nhờ rượu mà ngủ thϊếp đi, lại bị người khác đánh thức, đêm nay chắc không ngủ được rồi.
Bùi Tuyết Lâu hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu cơn đau âm ỉ từ phủ tạng đan điền và kỳ kinh bát mạch. Sau khoảng nửa nén hương, y mới khôi phục như thường. Không phải do cơn đau đã kết thúc mà là do Bùi Tuyết Lâu đã quen với cường độ này.
Y chỉnh lại quần áo, không nhanh không chậm bước về yến hội đằng xa. Đường đến yến hội hương hoa lững lờ, hương thơm ngào ngạt lại xa xăm, hồi ức về những chuyện đã qua chợt hiện về.
Hận thù và thống khổ là thứ có thể khiến người ta tỉnh ngộ, kiếp trước y đã bị hai thứ này mài giũa thành ma kiếm.
Thành lập Huyết Lâu Ma Tông, bễ nghễ nhìn khắp tu chân giới. Đáng tiếc y cản đường người khác, cuối cùng bị chính đạo hai bên vây công mà chết, bị chôn vùi dưới đáy Vạn Ma Tháp.
Nửa tháng trước, y kỳ lạ trùng sinh trên đài thi đấu của Kim Đài Hội, trở về 800 năm trước. Mặc dù y gϊếŧ chết đối thủ nhưng đan điền không tránh khỏi bị trọng thương, bị nhận định đánh mất tư chất tu hành. Từ một người trẻ tuổi anh tuấn tài năng, tiền đồ xán lạn trở thành một thân xác phàm trần ai ai cũng có thể bắt nạt, sự chênh lệch này đã khiến y phải nếm trải lại quy luật của tu chân giới.
Tuy nhiên, tình huống này kiếp trước với y mà nói là một tai họa ngập đầu. Nhưng trong mắt Bùi Tuyết Lâu hôm nay, chuyện này căn bản không đáng nhắc đến. Trong tay y có đến hai ba phương thuốc có thể tu sửa đan điền, còn có một bí thuật có thể tự khôi phục mà không cần sự trợ giúp của bất kỳ ngoại vật nào, thậm chí còn có thể tẩy tủy phạt cốt. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải hoàn toàn tiêu tán công lực, đồng thời chịu đựng đau đớn kinh người, từng chút một đứt gãy kinh mạch rồi cải tạo trong thời gian dài.
Kiếp trước, bên cạnh y lang hổ rình rập, không dám tự tiện phế bỏ tu vi. Mà nay đã trở lại 800 trước, đan điền vỡ nát, y trở thành phế vật trong mắt mọi người, quả thật không có cơ hội nào tốt hơn lúc này. Vì vậy, Bùi Tuyết Lâu không ngần ngại tu luyện bí thuật Niết Bàn này. Chỉ cần tư chất được trùng tu hoàn tất, y sẽ có thể trở lại như trước.
Đối với nỗi đau thấu xương xé thịt, đau đến chấn động nguyên thần mà y phải chịu đựng trong thời gian qua, từ đầu đến cuối, đều không thuộc pham vi suy xét. Ở kiếp trước, dựa vào sự tàn nhẫn của bản thân sau khi mọi ý niệm đều tan thành tro bụi, y vẫn có thể sống sót sau khi bị gia tộc chán ghét, bị huynh đệ tốt phản bội, bị hủy dung mạo cùng kinh mạch, tu vi hoàn toàn bị phế bỏ!
Y tàn nhẫn với người khác, lại càng tàn nhẫn với chính mình!
Mà Huyết Lâu Ma Tông do y chính tay thành lập đã sản sinh ra rất nhiều kẻ tàn nhẫn, phát triển thần tốc, nên đã thu hút sự chú ý của những người đó. Nghĩ đến đây, Bùi Tuyết Lâu mỉm cười, y hơi tò mò không biết mấy lão già đó sẽ cảm thấy thế nào khi biết y chết rồi lại trùng sinh!
Bước ra khỏi rừng mai, y rất nhanh được một thị nữ mảnh mai đến đưa vào yến hội. Ý lạnh trên nét mặt của Bùi Tuyết Lâu biến mất, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên, phong lưu tuấn lãng. Khi thị nữ vô tình giẫm phải góc áo, y còn ân cần đưa tay đỡ lấy người ta, khiến vị nữ tu đó mặt mày đỏ bừng.
Y bên này vừa mới ngồi xuống, một vị nam tử trung niên ngồi ở phía trên đã nhìn sang, "Tuyết Lâu, sao lại đến muộn vậy?"
Bùi Tuyết Lâu dựa vào đệm mềm, một chân co lại, trông có vẻ rất thoải mái, nghe xong cũng không đứng dậy mà chỉ không chút thành ý nói xin lỗi. "Quả thật là lỗi của cháu. Vừa rời chợp mắt trong rừng mai một lát nên mới trễ giờ. Vậy cháu tự phạt ba ly, nhận lỗi với các vị trưởng bối!"
Nói xong, y lệnh cho thị nữ rót rượu, tự mình uống cạn ba ly linh tửu, quả thật khiến người ta không tìm ra được lỗi.
"Đứa trẻ này thật là!" Bùi Đức Hiên ngồi ở trên cao, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Bị trọng thương chưa khỏi, đừng khinh mạn bản thân!"
Người nói là thúc phụ của Bùi Tuyết Lâu, cũng là người kế vị gia chủ do các trưởng lão đề cử sau khi cha mẹ y hy sinh vì gia tộc. Mấy năm trước, ông ta vừa mới đột phá cảnh giới Phân Thần sơ kỳ, chính thức bước vào ngưỡng cửa tu sĩ bậc cao, nay đã có địa vị hiển hách ở Bắc Lạc Thần Châu.
Bùi Tuyết Lâu trả lời rất cầm chừng, thái độ vò đã mẻ lại sứt*, thể hiện khí chất của đệ tử thế gia ăn chơi trác táng đến cực điểm.
Bùi Đức Hiên thở dài, quay sang giải thích với một tu sĩ trẻ tuổi khác ở bên cạnh, "Tuyết Lâu vốn là một đứa trẻ ngoan, siêng năng và nhạy bén, nhưng căn cơ đã bị phá vỡ trong trận chiến vài ngày trước, nó có chút không gượng dậy được, khiến vị tiểu hữu này chê cười rồi."
Người ngồi bên cạnh ông ta mặt như sương tuyết, đầu đội ngọc quan, mặc áo choàng nửa đen nửa trắng lấp lánh hào quang dưới ánh đèn, trông có vẻ bất phàm. Mặc dù tu vi chỉ ở mức Kim Đan sơ kỳ, nhưng ở trước mặt người có tu vi Phân Thần như Bùi Đức Hiên cũng không yếu thế, điềm tĩnh vững chắc như bàn thạch, cũng xem là hiếm gặp.
Hắn đặt ly rượu xuống, nhìn chằm chằm Bùi Tuyết Lâu một lúc, cuối cùng nở nụ cười đầy ẩn ý nói,
"Con đường tu hành mỗi người đều có số mệnh riêng, nay lu mờ, chưa chắc sau này cũng sẽ như thế, Bùi tiền bối hà tất phải lưu tâm?"
Bùi Đức Hiên rõ ràng có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều. Suy cho cùng thì đan điền của Bùi Tuyết Lâu đã vỡ nát, tư chất gần như bị hủy hoàn toàn là do ông ta đích thân xác nhận, tương lai sợ rằng sẽ khó đạt được thành tựu trên con đường tu hành. Chuyện khiến ông ta cảm thấy ngoài ý muốn là người này rõ ràng có bối cảnh thâm hậu, lại có vẻ ngoài lạnh lùng, thờ ơ với khói lửa nhân gian, vậy mà cũng khách khí tâng bốc giống ông ta, khiến ông ta nổi lên ý muốn lôi kéo, lời nói càng thêm nhiệt tình.
Mà ở bên dưới, Bùi Tuyết Lâu đang thản nhiên uống rượu, tư thế có thể nói là phóng đãng. Nhưng vì thân phận y quý giá nên người khác cũng không dám mở miệng khuyên nhủ. Cứ như thế, y rốt cuộc cũng thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
Trong đó bao gồm ánh mắt phản đối từ trưởng lão của các môn phái và trưởng bối của các thế gia, còn có cả những ánh mắt khinh thường hoặc tò mò đánh giá từ đệ tử của các thế gia hàng đầu khác, một số người còn thèm muốn vẻ ngoài và gia thế của y, ánh mắt khá lộ liễu.
Nhưng bản thân y cũng không hề để tâm đến họ, hoàn toàn chìm đắm trong cảnh hoan lạc, bất kể ai đến mời rượu, y cũng sẽ không từ chối. Vì vậy, khi nhận thấy ánh mắt từ trên ghế cao của cái người trẻ tuổi kia, y thậm chí không chút nghĩ ngợi liếʍ liếʍ khóe môi, lộ ra vẻ ngả ngớn.
Bùi Đức Hiên ngồi một bên nhìn thấy, khóe mắt co giật, ông ta vội vàng đổi chủ đề, phân tán sự chú ý của người đó. Bùi Tuyết Lâu nhìn thấy người nọ bị Bùi Đức Hiên kéo lại nói chuyện, y cũng không dây dưa nữa, thờ ơ nhìn ca múa trong điện. Ngược lại, người kia không biết vô tình hay cố ý nhìn Bùi Tuyết Lâu thêm hai lần, trong mắt có chút hứng thú không thể giải thích được.
Trăng lên cao, Bùi Tuyết Lâu rót linh tửu không cần trả tiền vào miệng, dáng vẻ y say sưa mơ màng như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì...
Múa hát luân phiên, cơm ngon rượu quý không dứt. Ở đây tất cả đều là tu sĩ, rượu tất nhiên cũng không phải phàm phẩm, hơn nữa đây còn là yến tiệc mừng Kim Đài Hội, dần dần càng nhiều người có hành vi phóng túng, Bùi Tuyết Lâu cũng không quá bắt mắt như trước nữa.
Khi tiệc tàn, trời đã rạng sáng. Các tu sĩ lần lượt rời khỏi, một số người trực tiếp rời khỏi nơi diễn ra Kim Đài Hội, một số người thì dự định nghỉ ngơi vài ngày rồi mới rời đi. Bùi gia có tiền có thế nên không cần phải vội vàng về ngay trong đêm, các đệ tử tốp hai tốp ba không nhanh không chậm trở về phòng.
Chỉ là trong khung cảnh hỗn loạn như vậy, dường như không ai để ý đến một tu sĩ Kim Đan lấm la lấm lét không chút dấu vết theo sau người nào đó đang lảo đảo bỏ đi một mình.
*破罐破摔 (vò đã mẻ lại sứt): mặc cảm tự ti cho mình là người bất tài vô dụng