Chương 2

Ta hỏi hệ thống: "Người này là ai?"

Hệ thống: "Đây là một người qua đường, xin ngươi đừng quan tâm đến hắn."

Quần áo của chàng trai trẻ toàn là mụn vá, hai bàn tay thon dài trắng nõn, nhưng trên ngón tay lại có rất nhiều vết chai, rõ ràng không phải là người được nuông chiều từ bé.

Thấy ta không nói lời nào, hắn lấy ra một cái bánh đưa cho ta, lại nhìn về phía xa.

Lũ lụt vừa rút, dịch bệnh hoành hành, dân chúng lầm than.

Hắn thở dài, nhỏ giọng nói: "Ta là đại sư huynh của Thái Tông môn, nhưng sư môn đã suy tàn từ lâu, chỉ còn lại một mình ta, nếu con không chê, ta nhận con làm đồ đệ được không?"

Nói xong, hắn cởi chiếc áo khoác ngoài có mùi thuốc trên người ra mặc cho ta, vẻ mặt bình tĩnh.

"Sư môn nghèo khổ, không bằng những môn phái lớn kia, con đến đó cũng chỉ có thể miễn cưỡng no bụng, nếu con chê, tự mình tìm đường sống cũng được, số bạc này ta để lại cho con, đường phía trước còn dài, thế đạo loạn lạc, con nhất định phải bảo trọng."

Hắn đưa chiếc túi nhỏ đầy mụn vá cho ta, để ta tự quyết định.

Ta ôm chặt lấy chân hắn nói: "Sư phụ."

Hệ thống hoảng sợ, "Ngươi bị khùng hả! Nhìn là biết hắn nghèo kiết xác rồi, Ma tôn giàu lắm đấy!"

Ta mắng hệ thống: "Ngươi biết cái rắm gì, ta muốn có mami."

Hệ thống bị ta chọc tức đến mức lộn ruột, nói ta bị mỡ heo che mờ mắt, bị tên tiểu bạch kiểm này mê hoặc, sau này nhất định sẽ hối hận.

Ta thề với trời, ta đối với sư phụ, ngoài sự kính trọng ra, tuyệt đối không có ý nghĩ nào khác.

Bởi vì sư phụ của ta, là mami tốt nhất trên đời này.

Bất kính với mẹ ta, ta sẽ khiến ngươi bị sét đánh tan tác!

Hắn không nói dối, Thái Tông môn đúng là nghèo rớt mùng tơi, hai chúng ta ăn cơm cũng phải tự trồng trọt.

Sư phụ mỗi ngày dạy ta luyện công xong, sẽ buộc tóc lên, búi thành đuôi ngựa thấp, chạy ra sau núi trồng khoai lang, trồng hành lá, trồng dưa chuột, trồng cà tím.

Hắn cái gì cũng biết làm, còn biết tự làm đậu phụ.

Ta muốn làm việc, hắn không cho.

Ta nhất quyết muốn làm, hắn liền bảo ta xách cái bình tưới nhỏ, lẽo đẽo theo sau hắn tưới nước.

Cuộc sống vất vả và gánh nặng, hắn một mình gánh vác, nhìn thấy ta ôm bát cơm ăn ngấu nghiến, hắn cười đến mức mắt cong cong, gắp quả trứng chiên vàng ươm cho ta, bảo ta ăn đi.

"Tiểu Đào con không biết đâu, trước kia Thái Tông môn chúng ta đông người lắm, náo nhiệt vô cùng, lúc ăn cơm phải tranh nhau mới có phần."