Chương 1: Vĩnh Kỳ thích nhất.

Sinh cùng khâm, chết cùng huyệt.

Tất Nguyệt, là tên của một nam nhân hai mươi tám tuổi, hắn có một gương mặt dễ nhìn, ngũ quan nét nào ra nét nấy, hoàn mỹ lại lạnh nhạt, giống như một pho tượng được người thợ lành nghề tỉ mỉ tạo nên lại quên mất thổi hồn vào tác phẩm, nhưng tác phẩm nếu không có hồn vậy thì nó đích xác là phế phẩm, huống chi hắn là con người, là một sinh mệnh được tạo ra từ tình yêu của hai cá nhân, hắn vô hồn, vậy hắn có được coi là con người?

Trước mắt là thiếu niên tầm mười hai tuổi, mặt mày thanh tú, đôi mắt to tròn nổi lên từng đợt hi vọng mãnh liệt của tuổi trẻ, dường như rụt rè lại rất muốn hoàn thành ước nguyện. Mặc dù nhìn qua hai người cho cảm giác như hai lạch trời, nhưng cái kia thiếu niên cũng là Tất Nguyệt.

Mùa hè, tiếng ve kêu ồn ào khiến khung cảnh đã nóng bức lại càng mệt nhọc, nhưng Tất Nguyệt niên thiếu vẫn làm việc cặm cụi, hắn đang xếp kem vào thùng để đem bán, đây là một trong những công việc hằng ngày của hắn, mùa hè đến trời sẽ rất nóng, muốn kiếm tiền thì bán kem là công việc tốt nhất hiện tại, không phải là tốt nhất, chỉ là tốt đối với hắn. Công việc lương cao hiển nhiên sẽ không tuyển con nít, Tất Nguyệt đành phải làm những việc này, mong ước của hắn là cho mẹ một ngôi nhà ấm áp, rời xa người cha chỉ biết uống rượu đánh bạc, rời xa những người họ hàng nhiễu sự.

Cha của hắn có hai đời vợ, đầu tiên là mẹ hắn, sau khi hắn lên cấp hai bà đã ruồng bỏ gia đình này, vì cha thường xuyên đánh đập mẹ, hắn chỉ là một đứa trẻ, ngay cả nói chuyện cũng không có quyền. Mặc cho Tất Nguyệt cầu xin, mặc hắn tuyệt vọng gào khan cổ, khóc cạn nước mắt, mẹ hắn vẫn không muốn quay đầu lại ôm hắn lần cuối, thân hình của bà ấy giống như chạy trối chết, chật vật muốn thoát ly nơi địa ngục này, dường như với bà, chỉ cần không phải nơi này, đâu đâu đều là thiên đàng. Không biết Tất Nguyệt khi đó cảm thấy như thế nào, cảm xúc miêu tả bằng chữ, đọc vào nhẹ tựa lông hồng, bởi vì chưa từng nếm trải, chưa từng chứng kiến người mình luôn hướng về, luôn tôn kính gọi một tiếng “mẹ”, luôn yêu thương thậm chí coi như sinh mạng đối đãi lại bỏ chạy, đứng trước tên đó bà ta đã phản bội hắn, hắn đã cho rằng mẹ sẽ hơn thế, bởi vì những lời bà nói đều là đạo nghĩa, không nửa chữ gian dối.

Từ ngày bà ấy bỏ chạy, ông ta đánh hắn rất nhiều, mỗi ngày toàn thân đều rất đau nhưng hắn không còn tâm trí nghĩ về nó nữa, tín ngưỡng đã tan vỡ, hi vọng dập tắt cũng chỉ là chuyện thời gian. Trong mắt thiếu niên dần dần ảm đạm không ánh sáng, giống như một con chó bị vứt bỏ, ngay cả sủa cũng không thể, xiềng xích không ngừng bó chặt làm hắn không thể hô hấp. Lúc này, một người phụ nữ đã bị cha hắn lừa tình, bà ta mang theo một cái bụng lớn giống như sắp sinh, ông ta cũng bắt đầu tẩy não, ân cần chăm sóc bà ta, ngay cả nấu ăn đều tự mình xuống bếp, Tất Nguyệt nhờ người phụ nữ này đã có khoảng thời gian không bị đánh đập, nhưng hắn như cũ một bộ dạng lạnh nhạt, chỉ khi có người hỏi mới mở miệng nói chuyện. Mùa đông, hắn mười bốn tuổi, người phụ nữ hạ sinh một đứa con trai tại bệnh viện, đặt tên Vĩnh Kỳ, bởi vì cha hắn trưng ra nhân thiết người chồng tốt nên ngay cả họ cũng theo mẹ, ai biết ông ta sẽ đem nó bán đi đâu chứ?

Đứa nhỏ rất trắng trẻo, lần đầu tiên hắn nhìn đến một thứ như vậy, tay nó gần như nhỏ gấp ba lần tay hắn, khi nắm lại đỏ bừng như hoa mai. Khi đó hắn đã nghĩ, thì ra đây là một sinh mệnh, nó mong manh như vậy không biết đánh nhẹ một cái có thịt văng đầy đất hay không. Hắn đưa tay bóp má nó, không biết từ khi nào bàn tay nhỏ xíu ấy đã nắm chặt ngón trỏ của hắn, Tất Nguyệt nhìn nó, đột nhiên rũ bỏ mệt mỏi mà cười.

Sau đó, không như Tất Nguyệt tưởng tượng, cha hắn không bán Vĩnh Kỳ đi, mà là bán người phụ nữ đó, bà ta được bán với giá đắt đỏ cho một tay chơi điếm. Hắn đã quen với những thứ này, cũng không có gì bất ngờ, hắn chỉ lẳng lặng nhìn người phụ nữ khóc gào vùng vẫy, nhưng thoát ra vũng bùn này là bất khả thi, cái giá phải trả cho sự ngu xuẩn cũng chỉ đến vậy. Cha hắn được khoản tiền lớn, ông ta lại ra ngoài đánh bạc, mua rượu uống hết sạch, Tất Nguyệt lúc đó cũng đi làm, hắn kiếm được bao nhiêu đều bị ông ta lấy đi rượu chè, mỗi lần đề cập đến tiền hắn chỉ cần móc trong túi toàn bộ đưa cho cha hắn, nhưng lần này khác, sữa bột và tã của Vĩnh Kỳ đã hết, hắn lén giấu một số tiền trong hộp rất tiếc lại bị ông ta phát giác ra được, lúc sau đương nhiên là bị đánh một trận thừa sống thiếu chết. Khoảng thời gian đó hắn chỉ có thể mỗi lần nấu cơm chắt ra một ít nước cho em trai uống, dần dần đứa nhỏ trở nên càng suy yếu, hai má gần như không có thịt, sắc mặt xanh xao vàng vọt, hắn lần đầu tiên cảm thấy lo sợ, ngay cả bị ông ta đánh hắn cũng chưa từng sợ hãi như lúc này, hắn biết, chỉ cần thứ rác rưởi kia còn tồn tại, hắn sẽ mất đi đứa em trai này. Nhưng Vĩnh Kỳ chưa được một tuổi, hắn mới mười lăm, mức án tù cao nhất khi gϊếŧ người đến tận mười hai năm, ông ta chết nhưng đám họ hàng, hàng xóm phiền phức kia vẫn còn nhởn nhơ, chưa kể Vĩnh Kỳ sẽ phải sinh hoạt ra sao, mang tiếng xấu như thế nào. Hắn chỉ có thể nghĩ cách khác, Tất Nguyệt đột nhiên nhớ ra, đầu ngõ có một người dì bán tạp hóa đã lập gia đình, dì ấy rất tốt với hắn, từ xưa nay đều luôn như vậy, hắn nghĩ có thể gửi tiền ở chỗ dì, chờ dịp đi làm hắn mang theo em trai ra ngoài mua sữa, nếu uống bên ngoài ông ta sẽ không biết. Mùa hạ năm đó có một thiếu niên đi bán báo, sau lưng hắn dùng vải quấn một đứa nhỏ tròn xoe, gương mặt nhỏ khi ngủ say đỏ bừng như quả lựu, những người đi đường nhìn thấy đứa nhỏ dễ nhìn lại đáng thương, bọn họ đều mua giúp hắn vài tờ báo về.

Mười bốn năm sau, Vĩnh Kỳ đã lớn, gương mặt vẫn như lúc nhỏ thanh tú hiền lành, bởi vì hắn ngày đêm bốc gạch, Vĩnh Kỳ được đi học, y cũng giao du nhiều bạn hơn, thường thường chiều tối mới về. Tất Nguyệt rất ít khi về nhà, cũng vì vậy chưa từng gặp đám bạn của em trai nhưng là biết vài cái tên như hai anh em Tô Cảnh, Tô Thanh, nghe nói nhà bọn họ khá giả, có đồ ăn ngon lúc nào cũng chia cho em trai ăn cùng, hắn cảm thấy như vậy cũng tốt, còn dặn dò Vĩnh Kỳ mỗi khi cha uống rượu có thể chạy qua nhà anh em bọn họ tránh một bữa, đúng như lời hắn dặn, em trai thành thật làm theo. Nhưng đêm đó hắn nghe bệnh viện báo tin Vĩnh Kỳ đã chết, vết thương lớn làm biến dạng nửa đầu, chấn thương sọ não chết tại chỗ, cảnh sát xác nhận hung khí là chai rượu, ngay lúc đó hắn liền biết, hắn liền biết chính là tên rác rưởi đó. Cảnh sát chưa bắt được hung thủ nhưng đã tìm ra dấu vân tay trên chai rượu và xác nhận hung thủ là cha hắn, đang lúc bọn họ hỏi thêm chi tiết về những nơi ông ta từng đi qua Tất Nguyệt dập máy. Hắn bỏ trên tay bao xi măng, nhanh chóng đến bệnh viện, y tá nói chỉ vừa xác nhận tử vong, muốn hắn đến nhìn mặt lần cuối, nhìn một lần cuối em trai của hắn, là Vĩnh Kỳ của hắn. Thiếu niên nằm trên nệm, thân hình gầy gò được phác họa rõ ràng qua tấm vải che mỏng màu trắng, hắn run rẩy đưa tay nắm góc vải kéo xuống, cảm giác ngột ngạt đè nén từng cơn từng cơn hành hạ hắn, mặt Vĩnh Kỳ chỉ còn một bên nguyên vẹn, bên còn lại máu thịt bầy nhầy đã không còn nhìn ra thiếu niên dưới ánh dương kia nữa rồi. Hắn chỉ biết thẫn thờ nhìn, dường như thần minh muốn cướp đi mọi thứ của hắn, một lần lại một lần, mà hắn chỉ biết đứng chết trân mà nhìn, giống như bọn họ muốn nói với hắn:"Nhìn đi, nhìn đi! mày chỉ có thể nhìn tao cướp đi mọi thứ, mẹ của mày, em trai của mày, tất cả."

Bàn tay thon dài từng ngón rõ ràng hữu lực, da tay thô chất chồng vết sẹo nhẹ nhàng vuốt má thiếu niên, ôn nhu đến đáng thương. Hắn cúi đầu hôn lên chóp mũi Vĩnh Kỳ, giống như hôn từ biệt, hắn hôn rất nhẹ rất nhẹ, giống như sợ đánh thức thiếu niên dậy, sợ y lại phải cùng hắn chịu khổ cực. Bởi vì là trường hợp chết khi còn trẻ, thiếu niên lại rất xinh đẹp, y tá cùng bác sĩ không có ca trong bệnh viện đều đến nhìn một chút, nhìn hắn như vậy bọn họ đột nhiên cũng cảm thấy thật buồn, thật tiếc cho một người vĩnh viễn không thể lớn lên, vĩnh viễn ở lại hình hài thiếu niên. Tất Nguyệt an bài xong thủ tục hỏa táng cho thiếu niên, một số người quen mặt ở bệnh viện cũng đến nhà hắn khuyên bảo, nói vài câu an ủi, bởi vì bọn họ biết Vĩnh Kỳ có vết thương như vậy khả năng cao là bị gϊếŧ chết, nhìn biểu hiện của Tất Nguyệt lúc ở bệnh viện bọn họ thật sự sợ hắn sẽ làm chuyện dại dột.

Tất Nguyệt không nói gì tiễn bọn họ đi, chỉ thấy trong nhà ti vi thời sự báo tin một ngư dân đi câu cá vô tình phát hiện một thi thể người đàn ông bị phân thành nhiều bộ phận đang trong quá trình phân hủy dưới chân cầu, cảnh sát đã vào cuộc điều tra và xác minh thân phận cái xác. Hắn tắt đi ti vi, đột nhiên nhìn thấy bàn học ở góc phòng có Vĩnh Kỳ đang ngồi làm bài tập, gương mặt y vui vẻ như một con mèo nhỏ, thiếu niên nhìn hắn lại cười khổ nói:"Anh muốn tự thú sao? Tại sao lại cố tình để cha ở đó chứ, ông lão ngư dân đó chúng ta đều biết mà?"

Hắn rốt cuộc không thể kìm được mà khóc, nước mắt cứ lăn dài, Vĩnh Kỳ đi rồi, y đi mất rồi, chỉ còn hắn mà thôi.

Ngày 15/9/2xxx, tro cốt thiếu niên được trả về nhà, Tất Nguyệt không làm đám tang, hắn lần đầu đem số tiền dành dụm đã lâu ra ánh sáng, đặt một vé máy bay đi biển. Máy bay chuẩn bị cất cánh, âm thanh thông báo từ bộ đàm của phi công vang lên, hắn ôm một cái hộp gỗ đào nhìn cửa sổ, bầu trời đen kịt như sắp có trận bão tố ập đến. Thành phố về đêm sáng lên đèn thật hoa lệ, đến mức người nhìn quên đi hết thảy dơ bẩn bên dưới nó. Bàn tay hắn nhẹ nhàng mân mê chiếc hộp gỗ, thả nhẹ giọng nói:"Sắp rồi, một lát nữa chúng ta sẽ đến biển, Vĩnh Kỳ thích nhất mà."

Không người đáp lại, hắn mỏi mệt nhìn bên ngoài, mưa rất lớn, hạt mưa không ngừng đánh mạnh vào cửa sổ. Sau khi xuống máy bay trời vẫn mưa, gió mạnh như cắt qua da thịt, quần áo hắn bay tứ tung nhưng cũng không quá chật vật bởi vì hắn không mang theo hành lí. Hắn đi dọc bãi biển, ngồi trên một vách đá hắn mở hộp gỗ ra, bên trong có tro cốt Vĩnh Kỳ của hắn, gió ngày càng mạnh, dường như muốn đưa y đi, tro cốt bị thổi ra biển, dưới đáy hộp lộ ra một cành mai đỏ, Vĩnh Kỳ nói Tất Nguyệt thích, muốn sau khi chết ôm cùng hoa mai, sinh thời đỏ rực, chết cũng chỉ như vậy, gói gọn trong chiếc hộp nhỏ. Tất Nguyệt muốn khóc, nhưng nước mắt đã không thể chảy, hắn ôm hộp gỗ ngã xuống biển.

10/9/2xxx Vĩnh Kỳ hưởng dương mười bốn tuổi, 15/9/2xxx Tất Nguyệt hưởng dương hai mươi tám tuổi.