Ta vừa tức giận nhưng cũng vừa cười tự giễu cho thân phận của mình. Không hiểu sao bọn họ có thể nghĩ ra những tình tiết còn đáng sợ hơn cả thoại bản ta hay đọc nữa. Nhưng thay vì giải thích, ta vỗ tay rõ to:
- Hay cho Lương tướng quân. Không ngờ trí tưởng tượng của tướng quân lại có thể phong phú như thế. Đã tưởng tượng ra được như thế thì ta không còn gì để nói nữa. Muốn xử trí sao thì tùy ngài..
Ta từ khi có được thần trí thì đã là một tiểu tinh linh đơn độc tự lực cánh sinh rồi. Sau này khi về phủ Nguyệt lão, ta được nuôi dạy và đối xử tử tế. Hầu như cuộc sống của ta chỉ xoay quanh phủ Nguyệt lão. Đối với ta, người mà ta muốn giải thích chỉ có Nguyệt lão mà thôi. Chứ không phải là Lương Hàn Chương suy bụng ta ra bụng người. Đồng thời, ta cảm thấy người đã có suy nghĩ thành kiến với mình rồi thì giải thích bao nhiêu cũng không có tác dụng. Trừ khi họ phải thấy được chứng cứ rõ ràng. Nhưng ta thì không có thứ đó. Cũng đừng nghĩ là Long Phá Thiên sẽ làm chứng cho ta. Hắn không phải kiểu người sẽ làm điều này. Hơn nữa, hắn lớn tiếng giải thích thì có khi hiểu lầm còn lớn hơn, càng bôi càng đen..
Ta nhút nhát sợ chết, cũng sợ đau đớn, sợ bị đánh đòn. Nhưng trước nay ta đơn độc, không có cha mẹ hay người thân, cũng không có nhà của riêng mình. Sống trên Tiên giới hay ở phàm trần thì với ta cũng như nhau. Nên thay vì phải ra sức sống chết năn nỉ cầu xin Lương Hàn Chương tin tưởng, ta thà chọn im lặng không đáp trả. Người không quan trọng, không việc gì mình phải quỵ lụy giải thích.
Có lẽ Lương Hàn Chương cũng khá bất ngờ trước thái độ của ta nhưng sau đó, hắn chợt cười lớn rồi đe dọa:
- Đừng nghĩ có Long Phá Thiên bao che thì ngươi lớn lối. Ngươi đâu? Tiên môn bát phương trận..
Ta vừa nghe Tiên môn bát phương trận thì lập tức giật nảy mình. Có thể nói, trên Tiên giới không ai là không nghe nói đến Tiên môn bát phương trận cả. Đây là trận pháp gồm tám người trấn trụ ở tám hướng của trời đất. Họ vây đối thủ trong một vòng lớn. Sau đó lợi dụng thuật ngũ hành và bát quái, đánh đối phương đến hoa mắt chóng mặt. Điều đáng nói của Tiên môn bát phương trận là người bị vây trong trận pháp sẽ sinh ra ảo ảnh không nên có. Vốn trận pháp chỉ có tám người, nhưng do tám người này thường xuyên chuyển đổi vị trí theo hướng bát quái tương sinh tương khắc nên người bị đánh sẽ không xác định được phương hướng, nhìn ra vô số đối thủ và không xác định được vị trí thực tế đối thủ đang đứng. Không ngờ Lương Hàn Chương dùng trận pháp này đối phó với ta. Đối với một tiểu tiên nữ như ta đây, đãi ngộ này cũng lớn quá rồi. Hơn nữa, lúc này ta còn đang bị thương, thân thể như người phàm. Thực tế hắn cũng không cần dùng đến "dao mổ trâu" để gϊếŧ một con cá vàng bé nhỏ như Ngư Lạc ta chứ.
Khi tám thiên binh thiên tướng vừa mới xuất hiện vây quanh ta thì một bàn tay to lớn mà ấm áp nắm tay ta kéo về phía sau lưng hắn. Dáng người cao lớn mà uy nghiêm, hắc bào đen tuyền thêu chỉ vàng tinh tế. Tóc dài đen óng tung bay trước gió. Nam nhân đứng chắn phía trước cho ta không ai khác chính là Long Phá Thiên. Không hiểu sao, chỉ cần hắn đứng ở đó, ta liền cảm thấy thật sự an toàn. An toàn trong vòng tay kẻ địch, cảm thấy này thật khiến ta không biết nên buồn hay nên vui?
Long Phá Thiên vừa cười khinh thường vừa cất giọng:
- Long Bạch Quang ơi là Long Bạch Quang. Giờ ngay cả đối phó với một tiểu nha đầu mà thuộc hạ của ngươi còn phải cử ra từng đó tên nam nhân. Tệ hại..
Sau đó, Long Phá Thiên lên giọng khıêυ khí©h:
- Lên một lần có tám tên nhãi ranh này thì phí thời gian của ta quá..
Khi vừa nói xong câu đó, ta thấy Long Phá Thiên phi thân bay vào giữa đám thiên binh thiên tướng. Đồng thời trên người của ta lập tức tăng thêm vài vòng kết giới. Hai màu ánh trắng trắng đỏ quen thuộc bao quanh lấy cả thân thể ta. Mặc dù ánh sáng có phần chói mắt, nhưng ta vẫn có thể quan sát rõ ràng bên ngoài. Hầu hết tất cả thiên binh thiên tướng đều tham gia trận chiến với Long Phá Thiên. Vài thiên binh nhỏ bé chạy đến chém vào kết giới hòng bắt giữ ta. Nhưng binh khí vừa chạm vào, kết giới liền phát ra một nội lực phi thường, hất văng hết toàn bộ những thiên binh thiên tướng có ý đồ xấu. Thật ra lúc này, điều mà ta để tâm không phải là những thiên binh đang cố tìm cách phá kết giới bắt giữ ta. Thứ khiến ta toàn lực chú ý chính là thân ảnh đen tuyền ở giữa trận chiến..