Chương 1

"Thánh Quân, đã tìm được người kia, y đang bị giam ở Tọa Hồn Cốc hiện tại chỉ chờ lệnh của Thánh Quân!"

Người vội vàng nói trước mắt chính là ám vệ của Lục Thần điện - Kiến Tà, mặc dù nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng gã lại đang lo lắng không yên

"Dễ dàng sa lưới như thế? Sợ rằng lại không có âm mưu quỷ kế gì chứ?"

Nam nhân chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, giọng điệu hắn rất bình thản, rõ ràng không phải là chất vấn nhưng lại làm cho Kiến Tà hoảng hốt quên mất phải giải thích.

"..."

Kiến Tà tiếp tục quỳ ở đó, không có lệnh của Dạ Quân Ly, gã thậm chí ngay cả đầu cũng không dám nâng lên.

"Ta sẽ tới gặp y!"

Dạ Quân Ly thu lại độ cong ở bên khóe miệng khiến nó trở lại như ban đầu, không đợi gã nói gì liền lập tức tiến về phía trước. Hắn không thể nào nghĩ được đối với việc mà Kiến Tà vừa bẩm báo với hắn, là chuyện mà hắn nên vui hay nên buồn. Hắn chạy như bay, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, đi ngang qua hồ Thực Cốt sâu không thấy đáy kia. Xung quanh hồ Thực Cốt ngày đêm đều có sương mù vây kín, quanh năm ở đây nước nóng đều cuồn cuộn, nếu như vô ý rơi xuống thì đến hài cốt cũng không còn. Do đó, nếu không có sự cho phép của Dạ Quân Ly, "Người kia" ở trong miệng Kiến Tà - Vân Thiển, sẽ không có cách nào dựa vào sức mạnh của mình mà trốn khỏi đây.

Dạ Quân Ly chống đỡ cho tới khi tới Tọa Hồn Cốc, sương mù đen liền từ bốn phương tám hướng tràn tới, phiêu đãng đến trước người Vân Thiển. Vân Thiển thậm chí không cần ngẩng đầu, cũng biết hắn tới.

"Một vạn năm không gặp, liền lấy thái độ như vậy đối đãi với người tình cũ của ngươi sao?"

Dạ Quân Ly đứng ở nơi đó, kiêu căng lạnh lùng. Trong đôi mắt vẫn như lúc xưa kia lại xuất hiện nhiều cảm xúc phức tạp. Vân Thiển cúi thấp đầu, mái tóc đen của y rối tung, trên mặt không có chút huyết sắc nào, trên người bị xiềng xích trói chặt, nhìn kỹ còn có vết hằn lờ mờ, nhưng Dạ Quân Ly lại làm như không thấy. Thái độ coi nhẹ này của y lại chọc giận Dạ Quân Ly, hắn cất bước tiến lại gần Vân Thiển, dùng sức nâng cằm của y lên, cưỡng ép Vân Thiển phải nhìn hắn.

"Làm sao? Câm rồi? Nhìn thấy ta không chết, có phải rất ngạc nhiên hay không? Cảm thấy rất thất vọng?"

Dạ Quân Ly cắn răng, mỗi câu mỗi chữ đều hung tợn mà truyền vào tai Vân Thiển.

"Muốn chém muốn gϊếŧ hay róc thịt gì đó đều tùy ngươi, không cần lãng phí thời gian ở trên người ta, ta sẽ không trả Hỏa Viêm Châu lại cho ngươi!"

Ánh mắt Vân Thiển đờ đẫn, không có tiêu cự mà nhìn qua nơi nào đó, tiếng nói như luồng gió nhẹ thổi trong đêm đen, không có chút sức lực nào. Dạ Quân Ly hình như đã đoán trước được việc này, không có vẻ gì là chuyện ngoài ý muốn, lòng bàn tay lại chầm chậm vuốt ve gò má của Vân Thiển.

"Gϊếŧ ngươi? Chẳng phải như thế là quá dễ dàng cho ngươi rồi sao?"

"Ngươi đã quên, là ai đã khiến ta rơi vào Ác Ngục! Bị tra tấn trừng phạt vạn năm ở đây! Ngày qua ngày đều không được yên ổn! Sống không bằng chết!"

Từng câu từng chữ, đều lộ rõ sự hận thù, vẻ phẫn nộ của Dạ Quân Ly trong nháy mắt trào ra như mưa đang trút nước, ngón tay nắm lấy hai má của Vân Thiển càng siết chặt hơn, lúc thả ra liền để lại hai vết tím nhàn nhạt, ánh mắt hắn giống như muốn nghiền nát Vân Thiển ra thành tro. Vạn năm trước, Vân Thiển thừa dịp thời điểm lúc Dạ Quân Ly đang hôn mê, liền cưỡng ép trộm Châu Viêm Hỏa ở trong cơ thể của hắn đi, khiến Dạ Quân Ly trong vòng một đêm đó từ một thánh thần cao cao tại thượng rơi vào ác ngục, sống lại trở thành một con giun đầy thấp hèn ở Ma giới. Bất quá, bây giờ hắn cũng nên cảm ơn Vân Thiển, nhưng nếu hắn không hận y đến tận xương tủy, Dạ Quân Ly làm sao có thể tiếp tục chống đỡ, từ một con kiến thấp bé từng bước một bò lên vị trí tôn quý của Ma giới. Trở thành người một tay che trời, vạn người kính ngưỡng Thánh Quân của Ma giới. Nhưng vô luận sự giận dữ của Dạ Quân Ly có lớn tới cỡ nào, cũng mảy may không có cách nào khiến Vân Thiển sợ hãi, y cười khẩy:

"A, thế thì sao?"

"Như thế nào? Ta sẽ tự làm mình cảm thấy khổ sở, đều trả tất cả lại cho ngươi."

Giọng nói y vừa nhẹ lại trầm thấp, so với những tiếng hét chói tai của những tù nô bị bắt trong điện thì câu nói này lại càng chói tai hơn.