Chương 2

Không quan tâm những lới này sẽ lan truyền thế nào, những người ở đó cảm thấy ra sao, Úc yên lúc này chỉ cảm thấy thật sảng khoái.

Xác định Úc Yên biến mất ở đáy vực, Cô Hồng Lăng lập tức đem tin tức này nói cho mọi người.

Mấy người kia tuy rằng có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không phản ứng quá lớn.

Ngược lại là Linh Gia chân nhân lúc biết Úc Uyên nhảy xuống tiên Nhai trong truyền thuyết, mày cau lại, hơi thất thố. Đời trước không phải là như vậy, Úc Yên sở dĩ không có nhảy xuống.

"Linh Gia?" Cô Huyền Triệt phát hiện người trong lòng sắc mặt rất khó coi, cho rằng hắn khổ sở vì Úc Uyên, liền nhíu mày nhàn nhạt nói: "Ngươi quá lương thiện, Úc Uyên chết cũng không có gì đáng tiếc. Đã chết cũng tốt, đỡ phải ầm ĩ làm cho ngươi ngột ngạt."

Không, Linh Gia chân nhân thất thố không phải bởi vì Úc Yên, hắn chỉ là đau lòng cơ duyên!

Nhưng mà nghĩ lại hiện tại thời cơ chưa chín, đại ma đầu Đoạn Lâm bị nhốt ở đáy vực còn ở trong động, Úc Yên dù may mắn không chết cũng sẽ bị Đoạn Lâm gϊếŧ chết.

Úc Yên: Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Là một thượng đế biết rõ cốt truyện, Úc Yên biết ở dưới đáy vực giam giữ một đại ma đầu gϊếŧ ngươi không chớp mắt.

Nhưng điều này có liên quan gì đến cậu đâu?

Chỉ cần cậu không phải là người, ma đầu kia sẽ không gϊếŧ cậu.

Úc Yên thuận lợi rơi vào trong nước, thuận lợi theo mạch nước ngầm tiến vào trông động, khi lên bờ thì hóa thành một con Tiểu Miêu lông dài màu trắng.

Vì sao lại là lông dài ư?

Bởi vì dưới đáy vực rất lạnh, Úc yên sợ lạnh.

Úc yên nhìn xuống nước một chút, phát hiện mắt mình vẫn là hai màu, một xanh lục, một xanh biển, khuôn mặt tròn vo, giá trị nhan sắc siêu cao.

Úc Yên lắc lắc đuôi kêu meo meo đi vào trong động.

Đương nhiên phải kêu meo meo, đỡ cho đại ma đầu trong động phát hiện có vật sống tới gần liền bắn một đạo ma khí tới, hết truyện.

Nghe nói đại ma đầu Đoạn Lâm bị bắt ba nghìn năm, ngẫu nhiên có người đi nhầm vào đây, còn chưa tới gần đã bị gϊếŧ chết.

Úc Yên vừa đi vừa quan sát xung quanh, đột ngột phát hiện trong góc xó xỉnh xuất hiện một bộ xương trắng, cậu sợ tới mức cong lưng, xù lông.

Sau đó cậu phát hiện, đậu, chỉ là bộ xương mà thôi, cùng sẽ không cử động, có gì đáng sợ chứ.

Úc Yên bình tĩnh lị, liếʍ liếʍ móng vuốt của mình.

Cậu không biết rằng từ lúc cậu tiến vào đã có một tầm mắt luôn quan sát cậu.

Tầm mắt này bao trùm toàn bộ hang động đá vôi, che giấu rất kĩ, không có một tia cảm xúc.

Meo meo chỉ to bằng bàn tay đi tới đi lui trong hang động, thấy khe hở sẽ đi vào nhìn nhìn, khe hở quá hẹp liền duỗi móng vuốt đào đào xem sao. Như là tìm đồ ăn, lại như là chơi đùa.

Có đôi khi cảm thấy mệt mỏi còn phe phẩy cái đuôi nằm xuống nghỉ ngơi.

Úc Yên: Chỉ biết ăn với chơi, đó mới là mèo! Ta không giống như đang tìm cơ duyên nha.

Thân thể hiện tại của cậu chắc cỡ một tháng tuổi đi, thật dễ mệt.

Này không phải là Úc Uyên than vãn, mà là sự thật.

Tuy rằng chính cậu cũng không rõ lắm tại sao lại chân thật đến vậy, nhưng đây là chuyện tốt, chỉ có chân thật mới có thể giấu giếm được Đoạn Lâm có tính đa nghi trời sinh.