*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoa Nhạn mím môi, lại
nói
tiếp: “Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, Thiên Cương môn
đã
sớm biến mất,
không
còn tồn tại
trên
thế gian này nữa. Nhưng chỉ cần ta còn sống
một
ngày, Thiên Cương môn
sẽkhông
thể bị diệt vong.”
nói
tới đây, nàng bất giác cong môi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, Lăng Yên thấy
rõ
nàng ấy
đang
nhìn về hướng đại điện mà mọi người vừa tề tựu khi nãy.
Hoa Nhạn thấp giọng
nói: “Chiến thần Cửu Tiêu
sẽ
bảo hộ chúng ta.”
Lăng Yên rũ mắt, im lặng cười cười, cũng
không
cắt ngang lời của Hoa Nhạn.
Đúng lúc này, Trầm Ngọc cất tiếng hỏi: “Sau đó ngươi thu nhận Bộ Duyên Khê làm đồ đệ?”
“không
sai.” Hoa Nhạn gật đầu
nói, “Lúc trước Thiên Cương môn gặp kiếp nạn, tuy ta được sư phụ sư huynh bọn họ che chở nên còn sống, nhưng ta tư chất ngu dốt, mặc dù tu luyện
đã
rất lâu rồi, mà vẫn
không
thể hiểu thấu những kiến thức tuyệt vời trong môn phái. Trùng hợp lúc đó ta ở trong núi nhặt được Bộ Duyên Khê, liền giữ
hắn
lại. Căn cốt của
hắn
tốt hiếm thấy, thiên tư thông minh, ắt hẳn có thể kế thừa tuyệt học của môn phái, giúp Thiên Cương môn chúng ta phát dương quang đại.”—
“Trong cuộc tỷ thí những năm vừa qua, Thiên Cương môn đều bị gạt sang
một
bên, cơ hội lần này là do ta bỏ ra rất nhiều công sức mới giành được.” Hoa Nhạn
nói
tới đây, lại hơi ngừng lại, ngay sau đó lập tức cúi đầu,quỳ mạnh xuống ngay trước mặt Trầm Ngọc cùng Lăng Yên, cau mày, cắn môi
nói: “Ta muốn cầu nhị vị giúp Thiên Cương môn chúng ta thắng trận tỷ thí này!”
Nghe đến đây, Lăng Yên rốt cuộc hiểu ý của Hoa Nhạn.
Nàng chợt nở nụ cười.
“Muốn chúng ta thay thế ngươi?” Lăng Yên vốn
đang
lười biếng dựa vào tường, lúc này rốt cuộc đứng thẳng lại, chỉ vào Hoa Nhạn
nói:“Ngươi nghĩ vậy
thật
ư?”
“Ta......
không
còn cách nào.” Hoa Nhạn nhắm mắt, trầm giọng
nói,“Bao nhiêu năm qua, đây là cơ hội duy nhất của Thiên Cương môn. Người đời chỉ biết Thiên Cương môn
đã
sớm xuống dốc, nhưng ta lại muốn cho bọn họ nhìn
rõ, Thiên Cương môn
không
phải như bọn họ suy nghĩ. Nhất định có
một
ngày, Thiên Cương môn
sẽ
khôi phục lại dáng vẻ huy hoàng ngày xưa, khiến bọn họ phải nhìn với cặp mắt khác!”
Lăng Yên buồn cười
nói: “Nhưng nếu chúng ta ra tay, vậy đối với ngươi còn có ý nghĩa gì? Đối với Thiên Cương môn lại còn có ý nghĩa gì?”
Mà Thiên Cương môn đây
đã
xuống dốc nhiều năm như vậy, lại chưa từng thấy chiến thần Cửu Tiêu kia có chút động thái nào. Hoa Nhạn cũng từng trăn trở rất nhiều về việc này, cũng từng suy đoán về tung tích của chiến thần Cửu Tiêu, nhưng đó vẫn chỉ dừng lại tại hai từ “suy đoán”.
Mãi cho đến bây giờ, suy đoán ấy được Lăng Yên thẳng thừng
nói
ra.
Hoa Nhạn chợt cả kinh, đứng dậy
nói: “Ngươi
nói
cái gì?!”
Lăng Yên quay đầu nhìn Hoa Nhạn, thản nhiên
nói: “Ta
nói, các ngươi nên nghĩ đến chuyện đổi môn phái
đi, cần gì phải tử thủ tại đây.”
“không
được!” Hoa Nhạn
không
chút do dự
nói: “Đây là nơi mà sư phụ sư tổ bọn họ lưu lại,
nói
thế nào ta cũng
sẽ
không
rời
đi.”
“Phải
không?” Lăng Yên lẩm bẩm
một
câu, ánh mắt nặng nề dừng
trên
mặt nàng.
Trầm Ngọc đứng bên cạnh xem hết
một
màn này, vẫn chưa phát biểu câu nào.
hắn
biết chiến thần Cửu Tiêu kia là ai, nay
hắn
muốn biết, với tình trạng
hiện
giờ, Lăng Yên
sẽ
lực chọn thế nào.
cả nỗi niềm ăn năn hối hận trong mấy năm gần đây. Vì vậy, Trầm Ngọc mở miệng
nói: “Ta từng nhìn thấy bản ghi chép công pháp mà ngươi đưa cho
hắn.”
Lời này vừa thốt ra, đừng
nói
là Hoa Nhạn, mà ngay cả Lăng Yên cũng
không
nhịn được híp mắt lại, biểu cảm
trên
mặt khó mà
nói
rõ: “Thần tôn đại nhân với Bộ Duyên Khê thân nhau
thật
đó nha, thậm chí cả những thứ đồ riêng tư thế này cũng thấy được.”
Nhờ ơn Lăng Yên mỗi lần chạm mặt đều ba lần bảy lượt công kích
hắn, nên thần kinh của Trầm Ngọc
đãthô đến trình độ bất ngờ, chẳng thèm đoái hoài gì đến mấy lời châm chích ấy, chỉ
nói
với Hoa Nhạn: “Công pháp ấy sai rồi.”
“Sao lại......” Sắc mặt Hoa Nhạn đột ngột biết đổi, định
nói
gì đó, nhưng Trầm Ngọc
đã
lại cất tiếng: “Ta nghĩ bộ công pháp ấy chỉ cần cải tiến
một
ít, hiệu quả thu được
sẽ
không
ngờ tới. Bộ Duyên Khê
khôngphải thiên phú
không
tốt, chỉ là luyện sai công pháp, chỉ cần sửa đổi
một
ít là
sẽ
khác ngay.”
“Ba tháng nữa.” Hoa Nhạn đáp lời.
“Vậy trong ba tháng này, Bộ Duyên Khê
không
cần phải ở đây.”
Hoa Nhạn chần chờ
nói:“Các ngươi muốn dẫn
hắn
đi
đâu?”
Lăng Yên nháy mắt cười đáp:“Từ đâu tới đây,
thì
về lại nơi đó.”
“Lời này có ý gì?” Hoa Nhạn từ bên trong
đi
ra, lặp lại những lời ấy với Bộ Duyên Khê, khiến
hắn
hoang mang khó hiểu, “Hai vị...... hai vị thiên thần kia đâu rồi?”
hắn
còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt Lăng Yên
đãnói
mình là ma, còn Trầm Ngọc
thì
nói
mình là thần, nhưng nay Hoa Nhạn
nói
hai vị đều là thần, Bộ Duyên Khê cũng đành hùa theo.
Bộ Duyên Khê khó hiểu, Hoa Nhạn cũng chẳng
rõ
hơn
hắn
là bao, nàng lắc đầu
nói: “Bọn họ rời
đi
rồi.”
Hoa Nhạn lắc đầu: “Việc tu luyện này
không
thể để chậm trễ, bây giờ chỉ còn vỏn vẹn ba tháng,
mộtkhắc cũng
không
trễ nãi được.”
Bộ Duyên Khê xụ mặt, do dự
một
lát mới
nói: “Nhưng hôm nay ta vừa mới về, còn chưa kịp
nói
với sư phụ người mấy vâu,
thật
sự
phải
đi
vội như vậy ư?
một
mình người ở lại ngọn núi này, để ta ở lại cùng người thêm
một
chút
không
được à?”
Hoa Nhạn
không
đáp lại lời
hắn, chỉ dùng
một
đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm
hắn.
Bộ Duyên Khê bị ánh mắt này nhìn đến phát sợ, chỉ đành xua tay cười khổ:“Sư phụ, ta biết rồi, ta
đi, ta
đi
đây.”
Vì vậy, Bộ Duyên Khê lại đầu tắt mặt tối thu xếp đồ đạc của mình, cầm cây kiếm gỗ đào cùng với vài cuốn sách mà Hoa Nhạn chuẩn bị cho, lật đật rời khỏi núi Vãn Đình, thẳng hướng chạy về An Nhạc trấn.
ắt hẳn trong đầu
sẽ
lập tức
hiện
lên bốn chữ: bắt gian tại trận.
Trong lúc ngơ ngác chưa kịp hoàn hồn, Thanh Minh bật thốt ra
một
câu, “Sao về nhanh thế?”
“Đại ca?” Lăng Yên thấy Xích Diễn (hiện
đang
trong lốt Chu Đại Tráng), bèn gọi
một
câu, hoàn toàn
không
để ý đến Thanh Minh bên cạnh.
Sau đó nàng lại quay đầu tìm kiếm khắp nơi, nhưng
không
thấy bóng dáng mà mình hằng mong nhớ, liền nhíu mày hỏi: “Đường Lam đâu?”