Chương 52

Lạc Nhàn Vân cười nói: "Đoan Mộc đạo hữu từ khi trở thành ma tôn đã xử lý tàn nhẫn ma tu, thanh trừ những kẻ bại hoại trong chính đạo, kiềm chế thuộc hạ không để ma đạo làm loạn nhân gian. Dù là ma đạo, nhưng đạo hữu có tâm hướng thiện, dùng thủ đoạn tu la để cứu thế. Đạo hữu có thể gia nhập Bắc Thần phái, đó là may mắn của Bắc Thần phái."

Nghe lời này, Đoan Mộc Vô Cầu lưng thẳng thêm, dáng vẻ cũng uy nghiêm hơn, giọng nói thêm phần chính khí.

Hắn đứng thẳng, thần sắc thoáng vẻ mây trôi nước chảy, trông rất thanh cao.

"Nếu bản trưởng lão có thể bái nhập Bắc Thần phái thì tốt, vậy sư huynh thấy không ổn chỗ nào?" Đoan Mộc Vô Cầu nói giọng vang rền.

Tống Quy im lặng không chịu nổi nữa, kéo tay áo Lạc Nhàn Vân truyền âm: "Sư thúc, hắn đã gọi ngài là sư huynh rồi! Nói tiếp nữa đệ tử phải gọi hắn là sư thúc mất!"

Tống Quy hy vọng Lạc Nhàn Vân sẽ từ chối Đoan Mộc Vô Cầu một cách dứt khoát.

Lạc Nhàn Vân không để ý Tống Quy, tiếp tục nói: "Dù chưa bái sư, nhưng ngươi đã gọi ta là sư huynh, ta gọi ngươi là Đoan Mộc sư đệ, được chứ?"

Đoan Mộc Vô Cầu rạng rỡ, giọng càng thêm chính khí: "Đương nhiên là được."

Lạc Nhàn Vân bước tới một bước: "Đệ treo danh nghĩa dưới Linh Đô phong, phải nghe lời sư huynh chứ?"

"Đó là chắc chắn." Đoan Mộc Vô Cầu gật đầu lia lịa.

Lạc Nhàn Vân nói: "Bắc Thần phái hàng ngàn năm qua giữ gìn chính đạo, không làm chuyện tổn hại trời đất. Đệ gia nhập Bắc Thần phái, hành sự không thể theo phong cách ma đạo nữa. Chúng ta là tu sĩ chính đạo, không bao giờ làm chuyện rút linh căn người khác."

"Đệ muốn gia nhập Bắc Thần phái, không thể làm hại Hạ Kinh Luân."

Lạc Nhàn Vân đi theo ý của Đoan Mộc Vô Cầu, thành công nói ra điều kiện của mình.

Đoan Mộc Vô Cầu: "......"

Lạc Nhàn Vân cười nói: "Sư đệ không nói gì tức là đồng ý rồi. Đệ từng là ma tôn, bây giờ lại là Tiêu Dao trưởng lão của Bắc Thần phái chúng ta, là nhân vật nổi danh trong giới tu chân, không thể nuốt lời, đúng không?"

"Không được!" Đoan Mộc Vô Cầu nói, "Vết thương của ngươi nhất định phải được chữa trị!"

"Nếu vậy thì Vân không thể nhận ngươi làm sư đệ." Lạc Nhàn Vân lắc đầu, vẻ mặt thất vọng.

Đầu óc Đoan Mộc Vô Cầu xoay chuyển nhanh chóng, liền nghĩ ra: "Bản tôn là gián điệp ma đạo, không phải là đệ tử thật sự của Bắc Thần phái. Gián điệp ma đạo vào chính đạo đương nhiên phải ngầm làm vài chuyện tổn hại trời đất, tàn hại tu sĩ chính đạo!"

Lý lẽ của Đoan Mộc Vô Cầu thật thuyết phục, khiến Tống Quy há hốc mồm.

Tống Quy thấy lời của Đoan Mộc Vô Cầu có một kiểu logic kỳ lạ, nhất thời không nghĩ ra lý do phản bác.

Nhưng Lạc Nhàn Vân không phải là người bình thường, y bình tĩnh nói: "Sư đệ nói rất đúng, chính là như vậy. Tất nhiên ngươi có thể làm."

Đoan Mộc Vô Cầu ưỡn ngực, cảm thấy mục đích của mình đã đạt được.

Ai ngờ Lạc Nhàn Vân tiếp tục: "Đoan Mộc Vô Cầu là đệ tử của Linh Đô phong, ngươi và Linh Đô phong hưng thịnh hay suy vong đều liên quan tới nhau. Đoan Mộc Vô Cầu gϊếŧ Hạ Kinh Luân, đệ tử làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ta là người phụ trách Linh Đô phong, phải chịu tội cùng hắn."

"Ta nguyện thay đệ tử nhận hình phạt của sư môn, phế bỏ pháp lực, trong thân thể đóng vào bảy cây đinh xuyên hồn, vĩnh viễn không thể siêu sinh. Đinh xuyên hồn không khiến người ta chết ngay lập tức, chỉ khiến người ta chịu đựng đau đớn, ta sẽ sống quãng đời còn lại để sám hối và chuộc tội cho Hạ Kinh Luân."

"Ai dám làm hại ngươi! Bản tôn sẽ không để hắn ra tay!" Đoan Mộc Vô Cầu giận dữ.

Lạc Nhàn Vân nói: "Không cần người khác ra tay, ta nguyện tự mình hành hình!"

Đoan Mộc Vô Cầu cau mày nhìn Lạc Nhàn Vân rồi bừng tỉnh: "Ngươi đang lấy mạng sống của mình để ép bản tôn tha cho Hạ Kinh Luân."

Lạc Nhàn Vân lắc đầu: "Ta không ép ngươi, ta chỉ nói cho ngươi biết, nếu Hạ Kinh Luân chết ta sẽ làm gì."