Lạc Nhàn Vân chẳng hay biết Tống Quy đang phải chịu đựng sự hành hạ thất thường của Ma Tôn. Y bước vào thung lũng, hít một hơi sâu, cảm thấy không khí ở đây thật trong lành, làm tâm hồn phơi phới.
Đoan Mộc Vô Cầu đã chăm sóc nơi này rất tốt, khiến nó trông như chốn bồng lai tiên cảnh.
Lạc Nhàn Vân lắng nghe tiếng chim hót trong trẻo giữa rừng, cảm nhận làn gió mát thổi qua, y thích thung lũng này.
"Nếu được sống ở đây một thời gian cũng không tệ." Lạc Nhàn Vân thầm nghĩ.
Y thấy ao cá khiến Đoan Mộc Vô Cầu đau đầu.
Lạc Nhàn Vân bước tới bờ ao, đàn cá không sợ người liền bơi tới, há miệng như muốn nói gì đó với y.
Miệng cá cứ há ra rồi ngậm lại, dù chúng không biết nói nhưng Lạc Nhàn Vân cứ ngỡ như nghe thấy tiếng "đói, đói, đói" vang bên tai.
Nghĩ đến trạng thái tinh thần của Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân phần nào hiểu được sự phiền muộn của hắn.
Y cúi người, thò tay vào ao, đàn cá liền bơi tới, dùng miệng húc vào tay y.
Bỗng Lạc Nhàn Vân nghe thấy vài tiếng chó sủa.
Quay đầu lại, y thấy con chó mà Đoan Mộc Vô Cầu gọi là Vượng Tài đang sủa dữ dội, như muốn cảnh cáo y không được trộm cá của chủ nhân.
"Nếu ta mà trộm được vài con cá, chắc chắn chủ nhân của ngươi sẽ rất vui." Lạc Nhàn Vân cười nói.
Vượng Tài không hiểu tiếng người, vẫn tiếp tục sủa inh ỏi nhưng không xông lên cắn.
Lạc Nhàn Vân rút tay khỏi ao, Vượng Tài liền ngừng sủa và khẽ vẫy đuôi với y.
Lạc Nhàn Vân chưa từng lo lắng Vượng Tài sẽ cắn mình.
Từ nhỏ y đã được thiên nhiên yêu quý, chỉ cần y không chủ động làm hại ai, vạn vật sinh linh sẽ nhường nhịn y ba phần.
Sinh vật càng có linh tính càng dễ có cảm tình với y.
Y giơ tay giữa rừng, chim chóc sẽ đậu trong lòng bàn tay.
Y bước đi giữa rừng, rắn rết chuột bọ sẽ tự tránh khỏi bước chân của y để không làm y tổn thương.
Thế nên Lạc Nhàn Vân cố gắng không ăn uống gì.
Y biết mọi thứ muốn sống sót đều phải ăn uống, y không trách sói ăn cừu, cũng không ngăn cừu ăn cỏ, đó là quy luật tự nhiên. Y không thể vì sở thích của mình mà cứu một sinh vật phù hợp với sở thích của mình, làm phá hủy cơ hội sống của sinh vật khác.
Lạc Nhàn Vân chỉ có thể tuân thủ nguyên tắc của bản thân, vạn vật yêu quý y, y sẽ cố gắng không làm hại chúng.
Theo bản năng Vượng Tài cũng yêu quý Lạc Nhàn Vân, thấy y giơ tay về phía nó bèn vui vẻ chạy tới.
Lạc Nhàn Vân nhẹ nhàng xoa đầu Vượng Tài, tai nó cụp lại thoải mái, mắt cũng híp lại.
Lạc Nhàn Vân thấy Vượng Tài đáng yêu như vậy không kìm được mà muốn trêu chọc.
Một tay xoa đầu Vượng Tài, tay kia y thò vào ao như thể muốn bắt cá.
Vượng Tài cảnh giác, sủa inh ỏi ngăn y trộm cá.
Nhưng Lạc Nhàn Vân vẫn nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.
Chó dùng răng và chân sau để gãi ngứa, không thể chạm đến lưng và đầu, vì thế chúng rất thích được người khác vuốt ve hai vị trí này.
Mặc dù Đoan Mộc Vô Cầu nuôi Vượng Tài nhưng hiếm khi gần gũi với nó, chưa bao giờ xoa đầu nó.
Vượng Tài cả đời chưa từng được ai xoa đầu, rất thích sự vuốt ve của Lạc Nhàn Vân, không muốn rời tay y.
Nhưng Lạc Nhàn Vân vẫn đang trộm cá!
Trách nhiệm và ham muốn của Vượng Tài đấu tranh kịch liệt, tiếng sủa trở thành tiếng rêи ɾỉ thảm thương, như đang buồn bã, lại như đang cầu xin Lạc Nhàn Vân.
Lạc Nhàn Vân thấy vậy không nỡ trêu chọc Vượng Tài, không giả vờ trộm cá nữa.
Lúc này Vượng Tài mới ấm ức kêu hai tiếng.
Lạc Nhàn Vân lau khô tay, ôm đầu Vượng Tài nhẹ giọng an ủi: "Giỏi lắm, Vượng Tài đúng là một vệ sĩ trung thành."
Vượng Tài tuy không hiểu tiếng người nhưng nghe được giọng điệu khen ngợi của Lạc Nhàn Vân, dùng đầu cọ cọ cổ y.
Nó như muốn liếʍ Lạc Nhàn Vân, nhưng lại cảm thấy mình bẩn nên chỉ cọ mà thôi.
Khi Lạc Nhàn Vân đang an ủi Vượng Tài, mấy con chim bay tới đậu trên đầu y, có con lông màu sắc rực rỡ, có con chỉ là chim sẻ bình thường.