Cả hai đều có khả năng dự đoán tương lai, là những thực thể thần bí sinh ra để ứng phó với đại nạn.
Chỉ là hệ thống cứu thế một lòng muốn cứu thế giới, dù lời nói và nhiệm vụ có vẻ ngây thơ, nhưng cốt lõi của nó đầy tình yêu thương.
Hệ thống cứu thế yêu thế giới này, không muốn sinh linh đồ thán, cố gắng dùng tình yêu để cảm hóa Đoan Mộc Vô Cầu.
Hệ thống diệt thế lại đầy thù hận, mọi hành động của nó đều nhằm khiến Đoan Mộc Vô Cầu căm ghét thế giới này, hủy diệt cột trụ trời, kích hoạt đại nạn sớm.
Đoan Mộc Vô Cầu quả thực là người ứng với đại nạn, nhưng hắn chỉ là người mở cửa, mối nguy thực sự không phải là hắn.
Thế giới này, không phải chỉ cần ngăn Đoan Mộc Vô Cầu hủy cột trụ trời là có thể cứu được.
Lạc Nhàn Vân không thấy rõ con đường phía trước, nhưng y biết rằng, giúp Đoan Mộc Vô Cầu thoát khỏi sự kiểm soát của hệ thống diệt thế thực sự có thể trì hoãn thời gian đại nạn.
Chỉ cần có thời gian, họ vẫn còn hy vọng.
Vì vậy so với đại nạn, Đoan Mộc Vô Cầu có ưu tiên cao hơn.
Phải cứu thung lũng của Đoan Mộc Vô Cầu, bảo vệ trái tim hắn.
Lạc Nhàn Vân lại tập trung vào chuyện thung lũng bị hủy, bắt đầu suy nghĩ.
Dựa trên mô tả của Đoan Mộc Vô Cầu và Tống Quy, thung lũng cháy lớn có thể xảy ra trong tương lai gần, có lẽ không quá mười ngày.
Vì Tống Quy đã phát hiện có người đang ra tay với thung lũng.
Chuyện này có vẻ phức tạp, nhưng Lạc Nhàn Vân nhanh chóng tìm ra một điểm mấu chốt - tương lai mà hệ thống diệt thế cho Đoan Mộc Vô Cầu thấy là tương lai khi Đoan Mộc Vô Cầu không bị hệ thống diệt thế làm phiền, không đến Bắc Thần phái cầu cứu sẽ xảy ra.
Nói cách khác, chuyện này sẽ xảy ra dù có hay không có hệ thống diệt thế.
Vậy thì loại bỏ hệ thống diệt thế để khôi phục lại chuyện này.
Lạc Nhàn Vân hỏi: "Nếu không bị tâm ma quấy rầy, đạo hữu sẽ làm gì?"
Đoan Mộc Vô Cầu nhớ lại lúc hệ thống diệt thế vừa mới liên kết với hắn, hắn đang làm gì.
"Bản tôn lúc đó đang thử cần câu mới và ghế mây ở thung lũng, xem còn gì cần cải thiện không." Đoan Mộc Vô Cầu nói.
"Đạo hữu nghĩ có gì cần cải thiện, bước tiếp theo sẽ làm gì?" Lạc Nhàn Vân dẫn dắt Đoan Mộc Vô Cầu nhớ lại.
Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Bản tôn lúc đó nằm bên hồ, phát hiện cá sinh quá nhanh, mới bắt về chưa được bao lâu đã đẻ mấy lứa. Ao thì nhỏ, lại không phải ao tự nhiên, nếu cứ tiếp tục sinh chẳng mấy chốc ao sẽ đầy cá chết."
"Bản tôn có thể tách cá lớn cá bé ra, cho chúng ăn mỗi ngày, nhưng như vậy quá phiền phức, bản tôn không muốn mệt như vậy."
Đoan Mộc Vô Cầu định ngủ một giấc vài tháng, trước khi ngủ sẽ cho Vượng Tài một viên linh đan, Vượng Tài có thể không cần ăn trong một năm.
Chim trong rừng là của thung lũng, tự kiếm sâu mà ăn.
Chỉ có những con cá là do Đoan Mộc Vô Cầu mang về, nếu hắn không quan tâm, cá sẽ chết.
"Bản tôn cũng có thể mặc kệ chúng chết, đó là số phận của chúng. Nhưng bản tôn ngồi trước hồ, rải vài mẩu bánh mì vào, chúng lại bơi đến, ngày nào cũng há miệng đòi ăn."
"Bản tôn nhắm mắt lại là thấy chúng quây quanh, miệng mở ra mở vào, nghĩ đến cảnh đó bản tôn liền khó ngủ, thật phiền phức."
Đoan Mộc Vô Cầu nói với vẻ mặt khó chịu.
Lạc Nhàn Vân nhìn hắn, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.
Y chân thành nói: "Đoan Mộc đạo hữu thật là người có phẩm chất cao quý."
Ủa, bản tôn lại được khen sao? Tai Đoan Mộc Vô Cầu giật giật.
Bản tôn chỉ đang nói về mấy con cá phiền phức thôi, tại sao Lạc Nhàn Vân lại khen bản tôn?
Lạc Nhàn Vân đang nịnh bợ bản tôn sao?
Bản tôn không thích nịnh bợ.
Đoan Mộc Vô Cầu không phải chưa từng được ma tu nịnh bợ.
Những ma tu đó vì mạng sống, có thể nói ra những lời không biết xấu hổ.
Đoan Mộc Vô Cầu gϊếŧ người, họ đứng sau reo hò, nói kẻ thù đáng chết, khen Đoan Mộc Vô Cầu uy nghiêm, pháp lực vô biên.
Lúc đầu Đoan Mộc Vô Cầu nghe khen thấy có chút không thoải mái nhưng vẫn vui.
Sau này khi những ma tu đó gặp người mạnh hơn liền lập tức đầu quân, đứng sau người đó chửi Đoan Mộc Vô Cầu, đủ loại lời nguyền rủa, Đoan Mộc Vô Cầu nghe mà tổn thương.
Dần dần hắn không còn tin những lời nói khéo của ma tu nữa.