Chương 16

Đoan Mộc Vô Cầu đâu phải chưa từng diệt môn ma đạo, hắn còn thống nhất ma đạo, lập nên Đào Nguyên Tông.

Trong lòng hắn hiểu rõ, diệt môn tuy khó, nhưng lập tông môn còn khó hơn gấp bội.

Hắn đánh mỗi ma tu một trận, lấy máu của họ khắc vào Sơn Hà Lục, mất cả mười năm trời.

Đoan Mộc Vô Cầu nói với hệ thống diệt thế: "Diệt thế, hoặc là cùng thế giới đồng quy vu tận, hoặc là sau khi diệt hết mọi thứ, theo ý mình xây dựng lại thế giới, trở thành thần của thế giới mới.

"Hai con đường này, một là bản tôn mệt mỏi bốn mươi chín năm rồi kéo cả thế giới đi cùng, hai là bản tôn mệt mỏi bốn mươi chín năm, sau đó phải mệt mỏi vô số lần bốn mươi chín năm để tái tạo thế giới."

"Nhưng hiện tại bản tôn đang nghỉ ngơi, nằm trên chiếc thuyền bay mềm mại ngủ. So với hai kết cục ngươi đưa ra, bản tôn thà tận hưởng bốn mươi chín năm, sau đó ra sao thì mặc kệ."

Chửi rủa hệ thống một trận, Đoan Mộc Vô Cầu chìm sâu hơn vào giấc ngủ, không thèm để ý đến hệ thống diệt thế nữa.

Trong giấc mơ, Đoan Mộc Vô Cầu mơ hồ cảm thấy hệ thống diệt thế rối loạn, dường như biến thành một mớ hỗn độn.

Hệ thống diệt thế để lại một câu: [Hệ thống lỗi logic, đang tái cấu trúc, xin chủ nhân chờ đợi.]

Ai thèm chờ ngươi chứ. Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ thầm.

Nhưng bản tôn quả là khéo ăn khéo nói, chỉ dựa vào lời nói mà đánh bại được tâm ma.

Lạc Nhàn Vân đã đưa Đoan Mộc Vô Cầu đến Lăng Đô Phong từ lâu, nhưng Đoan Mộc Vô Cầu vẫn chưa tỉnh.

Trên đường đến Lăng Đô Phong, chưởng môn Phái Bắc Thần đã dùng thuật truyền âm để kể cho Lạc Nhàn Vân nghe tất cả những hành động của Đoan Mộc Vô Cầu trong những năm qua, nhắc y phải cẩn thận.

Chưởng môn Phái Bắc Thần nói, Đoan Mộc Vô Cầu tính tình thất thường, lòng dạ khó lường, bề ngoài thì lịch sự nhưng thực ra rất xảo quyệt.

Tống Quy hiện vẫn bị phong ấn, mắt không thể nhìn, miệng không thể nói, không biết Đoan Mộc Vô Cầu dùng cách gì mà phong ấn được Tống Quy, các cao thủ của môn phái cũng không thể giải được, đủ thấy pháp lực của Đoan Mộc Vô Cầu cao thâm khó dò.

Nếu Đoan Mộc Vô Cầu thực sự muốn ám hại Lạc Nhàn Vân, chỉ có chuông Tỉnh Thế mới có thể chế ngự hắn.

Chưởng môn Phái Bắc Thần đã cử người canh giữ chuông Tỉnh Thế, chỉ cần Lạc Nhàn Vân cảm thấy có gì không ổn, hãy lập tức bóp nát ngọc truyền tin, họ sẽ đánh thức chuông Tỉnh Thế ngay.

Nhận được những thông tin này, Lạc Nhàn Vân tiến đến bên cạnh Đoan Mộc Vô Cầu đang ngủ say, quan sát một lúc rồi giơ ngón tay chọc vào giữa chân mày của Đoan Mộc Vô Cầu.

Giữa chân mày có linh khiếu, là nơi kết nối giữa thần hồn và cơ thể, đối với người tu hành là vị trí vô cùng quan trọng.

Linh khiếu bị phá hủy, dù là tu sĩ chính đạo hay ma tu, công lực cũng không thể tiến triển thêm.

Người tu hành dù có hôn mê bất tỉnh cũng sẽ theo bản năng bảo vệ linh khiếu, không để người khác chạm vào.

Thế mà y lại dễ dàng chạm được vào chân mày của Đoan Mộc Vô Cầu.

Người này thậm chí còn không tỉnh giấc.

Đoan Mộc Vô Cầu thực sự tàn nhẫn như lời đồn ư?

Theo Lạc Nhàn Vân, y cảm thấy Đoan Mộc Vô Cầu thực ra là người nói sao làm vậy.

Hắn nói sẽ gϊếŧ người, thì chắc chắn sẽ gϊếŧ; nói có chuyện muốn bàn, thì sẽ không ám hại.

Để Lạc Nhàn Vân đang bị thương tin tưởng, Đoan Mộc Vô Cầu thậm chí không hề đề phòng y.

Dùng sự chân thành đối đãi người khác, chẳng phải là hành động của người quân tử sao?

Lạc Nhàn Vân nghĩ khác với mọi người, nhưng y cũng không phụ lòng chưởng môn sư huynh.

Y giấu ngọc truyền tin trong ống tay áo, nếu thực sự nhìn lầm người, bóp nát ngọc cũng không sao.

Thế là Lạc Nhàn Vân vừa đợi cái gọi là "thanh tiến độ" chậm rãi tăng lên, vừa chờ Đoan Mộc Vô Cầu tỉnh giấc.

Lạc Nhàn Vân ngồi xếp bằng thiền định, bất giác đã qua năm canh giờ.

Đoan Mộc Vô Cầu đã ngủ một giấc ngon lành.

Khi hắn mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong chiếc thuyền bay mềm mại, như thể đang ở trên mây, trên người đắp chiếc áo choàng ấm áp chống gió, cảm giác như đang ở chốn tiên cảnh.

Lạc Nhàn Vân cảm nhận được động tĩnh của Đoan Mộc Vô Cầu, tay áo dài quét qua bàn đá trước mặt, một ấm trà thanh khiết hiện ra trên bàn.

Lạc Nhàn Vân rót hai chén trà, nói với Đoan Mộc Vô Cầu: "Đoan Mộc đạo hữu, có muốn uống một chén trà để tỉnh táo không?"

Đoan Mộc Vô Cầu bước đến trước mặt Lạc Nhàn Vân, cầm lấy chén trà uống một hơi cạn sạch, như bò ăn hoa mẫu đơn.

Trà vào miệng, ngọt ngào vô cùng. Một luồng linh khí theo dòng trà lưu chuyển khắp cơ thể Đoan Mộc Vô Cầu, khiến hắn cảm thấy ấm áp dễ chịu.

Đoan Mộc Vô Cầu cả đời chưa từng ngủ ngon như thế này, cũng chưa từng uống loại trà đầy linh khí như vậy.

Hắn nhìn về phía Lạc Nhàn Vân, cảm tình trong lòng lại tăng lên.

Lạc Nhàn Vân nói: "Đoan Mộc đạo hữu hôm nay đến thăm Phái Bắc Thần, có việc gì quan trọng không?"