Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ma Tôn Cũng Muốn Nghỉ Phép

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong ma đạo Đoan Mộc Vô Cầu không phải được xưng là Ma Tôn Đồ Diệt à? Nghe nói nơi hắn đi qua không còn ngọn cỏ, người nào dám trái ý hắn không sống qua ba ngày, hơi không vui là gϊếŧ người ngay.

Ma đạo tàn nhẫn đến thế, Đoan Mộc Vô Cầu lại có thể trấn áp ma tu bằng sức mạnh của một mình hắn, đúng là ma tu trong các ma tu, danh hiệu "Đồ Diệt" hoàn toàn xứng đáng.

Ma Tôn Tiêu Dao, ai?

Lạc Nhàn Vân không biết gì về thành tích của Đoan Mộc Vô Cầu, chỉ cảm thấy hai chữ "Tiêu Dao" rất dễ nghe, liền nói: "Đoan Mộc đạo hữu thân ở ma đạo, nhưng tâm hướng tiêu dao, quả là "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn". Tu đạo tức là tu tâm, có tâm tính này, dù lấy thân nuôi ma cũng có thể gọi là cao khiết."

(*) Gốc là 出淤泥而不染: "xuất phát từ bùn lầy nhưng không bị vấy bẩn." Câu này xuất phát từ câu thơ trong bài "Ai Liên Thuyết" (爱莲说) của Chu Đôn Di (周敦), một nhà văn thời Tống (960-1279). Bài thơ này ca ngợi hoa sen, một loài hoa mọc từ bùn lầy nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp và sự trong sạch.

Khi Lạc Nhàn Vân nói, chưởng môn Phái Bắc Thần liên tục kéo tay áo của y từ phía sau.

Lạc Nhàn Vân không hề nhúc nhích.

Đoan Mộc Vô Cầu nghe lời Lạc Nhàn Vân nói, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.

Hắn sống tới giờ, chưa từng nghe được những lời xuôi tai như vậy!

Trước khi trở thành ma tôn, ma tu chỉ biết mắng chửi hắn.

Ma đạo mà, ai cũng thô lỗ, Đoan Mộc Vô Cầu nghe đủ mọi lời chửi rủa.

Sau khi trở thành ma tôn, thuộc hạ vừa sợ vừa kính nể hắn, đứng trước mặt hắn không dám nói gì; hoặc là "muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, đừng sỉ nhục ta"; hoặc như Tiêu Hoành Trụ, Tống Quy, ngoài mặt tâng bốc, thực ra là lừa hắn làm việc.

Chỉ có Lạc Nhàn Vân, vừa gặp đã khen ngợi tên hiệu của hắn, còn khen hắn làm tốt, thái độ lại chân thành như vậy, Đoan Mộc Vô Cầu nghe mà lòng nở hoa.

Vừa gặp Lạc Nhàn Vân đã thấy vui vẻ, Lạc Nhàn Vân nhất định có cách giải quyết tâm ma của hắn.

Lạc Nhàn Vân vừa nói xong, trước mắt hiện ra một giao diện dài, phía dưới hiển thị "khóa mục tiêu, đang tải dữ liệu mục tiêu, vui lòng chờ".

Lạc Nhàn Vân nhìn mà mơ hồ, nhưng vẫn giữ nụ cười nhẹ, phong độ không giảm.

Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Tống Quy ta trả lại cho các ngươi, xử lý thế nào là chuyện của các ngươi. Lạc Nhàn Vân, ta muốn nói chuyện riêng với ngươi."

"Láo xược!" Chưởng môn Phái Bắc Thần vừa định nói gì, đã bị Lạc Nhàn Vân ngăn lại.

"Được." Lạc Nhàn Vân gật đầu.

Y âm thầm truyền âm cho chưởng môn: "Sư huynh, đại kiếp sắp đến, chúng ta là tu sĩ chính đạo phải cố gắng bảo toàn thực lực, giữ lại thân thể hữu dụng để đối phó với đại kiếp, tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ."

"Nhưng nếu hắn muốn hại đệ..." Chưởng môn Phái Bắc Thần truyền âm đáp.

"Không sao," Lạc Nhàn Vân nói, "Ở Lăng Đô Phong, đệ không dễ chết vậy đâu."

Trên Lăng Đô Phong có trận pháp do y bày ra lúc toàn thịnh, dù Đoan Mộc Vô Cầu mạnh đến đâu cũng có thể chống đỡ một thời gian.

"Đoan Mộc đạo hữu, xin mời." Lạc Nhàn Vân nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »