Bách Lí Khinh Miểu cầm một đống bảo vật mà Văn Nhân Ách cho, lòng đầy bất an trở về môn phái, đả toạ tu luyện một đêm, phát hiện cảnh giới của mình đã từ Trúc cơ cấp 2 nhảy lên Trúc cơ cấp 7, tiến cảnh cực kì rõ ràng. Nàng cho đây là công lao chỉ bảo của vị tiền bối kia.
Giáo dục từ nhỏ đã nói cho Bách Lí Khinh Miểu cái ơn giọt nước phải trả bằng dòng suối, nàng không thể ngồi mát ăn bát vàng như thế liền cầu kiến sư phụ, nói với bà rằng mình muốn xuống núi rèn luyện.
Sư phụ của Bách Lí Khinh Miểu là Thanh Vinh trưởng lão, một nữ tu. Hầu hết các nữ đệ tử của Thượng Thanh phái đều là môn hạ của bà. Thượng Thanh phái không ngăn cản đệ tử song tu, chỉ nhắc chúng đệ tử, nhất định đạt Nguyên anh rồi mới đươc song tu. Hơn hết là cho những đệ tử tâm cảnh chưa vững một mục tiêu phấn đấu, thứ hai là vì tu giả đạt Nguyên Anh kì tâm cảnh sẽ tiến vào một cảnh giới khác, tình cảm mầm non thời kì thanh xuân sẽ phai nhạt, chỉ có tình cảm chân thành khắc cốt ghi tâm mới lưu lại được. Coi như là giúp các đệ tự nhìn rõ lòng mình, để không tự huỷ hoại bản thân khi cảnh giới còn thấp yếu.
Thượng Thanh phái luôn cho rằng, cấm không bằng dạy, so với cấm môn hạ đệ tử yêu nhau chi bằng lấy chỉ dẫn là chính, miễn cho các đệ tử sinh ra tâm lý phản nghịch. Hiệu quả của môn quy này không tồi, một vài đệ tử yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vì muốn quang minh chính đại ở bên người mình yêu đã liều mạng tu luyện. Toàn bộ môn phái tràn ngập không khí tích cực tiến về phía trước.
Thanh Vinh trưởng lão thấy tiểu đệ tử mà mình yêu quý nhất hạ quyết tâm đi rèn luyện một mình, tươi cười vui mừng, vỗ vỗ bàn tay Bách Lí Khinh Miểu, dịu giọng nói:
"Ta còn sợ con lưu luyến không muốn rời xa sư huynh, không chịu ra đến cửa cơ."
"Ứ ừ, sư phụ thì ~" Bách Lí Khinh Miểu đỏ bừng mặt, ôm lấy cánh tay của Thanh Vinh trưởng lão.
Thanh Vinh trưởng lão thấy tiểu đồ đệ đã ngộ ra, trong lòng yên tâm, gật đầu nói:
"Có chí tiến thủ là tốt rồi, con là thiên tài hiếm có. Năm đó nếu không phải ta áp chế con, không để con Trúc cơ quá sớm, sợ là mười hai mười ba tuổi đã Trúc cơ rồi. Từ sau Trúc cơ đến Nguyên anh kì thân thể sẽ không lớn lên nữa, chẳng lẽ lại dùng vóc dáng trẻ con đó của con tu luyện trăm năm sao?"
Bách Lí Khinh Miểu hơi ngượng ngùng. Khi đó nàng tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu. Nếu nàng vẫn cứ mang dáng vẻ mười hai mười ba tuổi, sư huynh đi với nàng trông như cha với con, sợ kinh lên được.
Thanh Vinh trưởng lão dặn Bách Lí Khinh Miểu sau khi xuống núi đừng đến nơi nguy hiểm quá, gặp phải tình huống nguy cấp thì phải bóp nát phù truyền tin ngay, quan sát mọi việc nhiều hơn, đừng tuỳ tiện thể hiện. Sau khi cẩn thận dặn dò rất nhiều chuyện lại cho nàng một pháp khí phòng thân, có thể cản được một kích toàn lực của cao thủ Hoá thần kì. Cảm thấy không còn thiếu gì nữa mới để Bách Lí Khinh Miểu cầm lệnh phù của mình đi Chấp Sự đường đăng kí.
Đệ tử của Thượng Thanh phái đông đảo, mọi việc đều phải có ghi chép rõ ràng, lần này Bách Lí Khinh Miểu sẽ đi rèn luyện khoảng nửa năm đến một năm. Đến kì hạn mà chưa quay về, trưởng lão trong môn phái sẽ ra tay suy đoán nơi nàng mất tích, là một sự bảo vệ với đệ tử môn hạ.
Hạ Văn Triều thân là đệ tử chưởng môn, cũng kiêm nhiệm một ít chức vụ trong Chấp Sự đường, gần đây nhất đến phiên gã trực ban. Khi nhận được lệnh phù của Bách Lí Khinh Miểu, gã ngây người chớp mắt:
"Sư muội, muội muốn xuống núi một mình sao?"
"Vâng, ta cũng không thể suốt ngày lẽo đẽo chạy theo sư huynh như cái đuôi nhỏ được." Bách Lí Khinh Miểu cười nói, "Ta muốn sớm ngày tu thành Nguyên anh, cùng sư huynh sánh vai trảm yêu trừ ma, thủ chính trừ tà, viết nên một đoạn giai thoại trong Tu chân giới."
"Vậy sao? Cũng tốt, tốt,..."
Hạ Văn Triều cả đêm mộng xuân tâm thần hoảng hốt, nhìn thấy sư muội vốn là trong lòng cũng chột dạ. Nghe nói nàng muốn xuống núi lại không có chút không muốn nào, ngược lại nhiều thêm một phần nhẹ nhàng thở ra.
Bách Lí Khinh Miểu không phát hiện Hạ Văn Triều thất thần, đăng kí xong thì đi thắp hồn đăng. Đây là điều mà trước khi xuống núi các đệ tử phải làm, vạn nhất trên đường gặp chuyện không may, hồn đăng tắt, Thượng Thanh phái sẽ lập tức biết được tình huống của họ.
Sau khi lưu luyến tạm biệt sư huynh, Bách Lí Khinh Miểu xuống núi, đi vào quán trà lần trước gặp gỡ mấy người Văn Nhân Ách
Văn Nhân Ách đã sớm giao kèo với Bách Lí Khinh Miểu, thấy nàng đến khẽ gật đầu:
"Ngươi đi trước, chúng ta sẽ đuổi theo sau."
Lấy tốc độ của Bách Lí Khinh Miểu phải mất ít nhất bảy ngày mới tới được Vạn Lí Băng Nguyên, Ân Hàn Giang mất hai canh giờ, Văn Nhân Ách trong nửa khắc là đến.
"Những vật phẩm mà tiền bối cho ta này, Bách Lí hổ thẹn rồi." Bách Lí Khinh Miểu gỡ trâm trữ vật, đặt trên bàn, "Ta giữ lại Hoả Vũ Sưởng để phòng ngừa bị thương ở Vạn Lí Băng Nguyên. Được tiền bối chỉ điểm, công lực của Bách Lí đã tăng nhiều, được lợi không ít, làm việc cho tiền bối là đương nhiên, không thể lấy thêm quà."
Văn Nhân Ách nhướng mày: "Vạn sự đều có nhân quả, ta đưa đồ cho ngươi cũng là có nguyên nhân. Ngươi nhận lấy chính là kết quả, sẽ không liên luỵ cái khác, yên tâm đi."
"A?" Bách Lí Khinh Miểu hơi kinh ngạc, "Ta và tiền bối có nhân quả sao? Nhưng ta từ nhỏ lớn lên ở Thượng Thanh phái, chưa gặp người bao giờ đâu."
"Nhân quả chưa chắc đã là ở kiếp này, cũng chưa chắc đã ở trên người ngươi, hoặc là kiếp trước, hoặc là do huyết mạch thân duyên của ngươi."
Văn Nhân Ách nói tiếp, "Ta không chỉ có ngươi có từng đó đồ vật, ta còn muốn giúp ngươi tu luyện, giúp ngươi thành thần, giúp ngươi thực hiện tâm nguyện ý muốn."
Bách Lí Khinh Miểu kéo chỉnh đai lưng, ngượng ngùng nói:
"Không dám mơ tưởng được thành thần, nhưng tâm nguyện là có một, ta muốn sớm tu thành Nguyên Anh, được cùng..."
Nửa câu sau nàng chưa nói, Văn Nhân Ách cũng đoán được là ý gì. Hắn hận sắt rèn mãi không nên thép nuốt xuống một ngụm trà nhân gian không có chút linh khí nào, xua xua tay:
"Ngươi mau đi đi, bảy ngày sau chúng ta tập trung ở lối vào Vạn Lí Băng Nguyên."
"Vâng ạ." Bách Lí Khinh Miểu rời khỏi quán trà, cây trâm kia vẫn để trên bàn.
Nàng đi rồi, trường kiếm trong tay Ân Hàn Giang vung lên vẽ trong không gian một hoa văn, xuất hiện một trận pháp đơn giản che chắn hai người. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang đang uống trà nói chuyện ăn cơm, bên trong trận pháp thì họ làm gì cũng được.
Văn Nhân Ách nhíu mày nói:
"Ân hộ pháp, tâm nguyện của ngươi là gì?"
"Thuộc hạ là kiếm của tôn chủ, người còn kiếm còn, người mất kiếm gãy." Ân Hàn Giang nói.
Y cũng không chớp mắt lấy một cái, thậm chí còn chưa tự hỏi, nói ra lời này như bản năng. Giống như câu nói này y đã nghĩ đến vô số lần, đã trở thành chấp niệm.
"Ngươi đúng là chẳng thú vị gì." Thư Diễm Diễm từ trong góc đi ra, lười biếng dựa lên vai Ân Hàn Giang, "Quyền thế ngất trời, sức mạnh vô địch, nam tử... khụ, nữ tử kiều mị đáng yêu, có cái nào lại không khiến người ta phải hướng tới? Đúng không, Tôn thượng?"
Văn Nhân Ách mặt vô cảm: "Chưa nghĩ đến bao giờ."
Thư Diễm Diễm:...
Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang giống hệt nhau, như hai cục sắt, khiến cho Thư Diễm Diễm hồi ức lại một vài chuyện trước kia thật lâu.
Còn nhớ rõ 80 năm trước, Văn Nhân Ách mang theo Ân Hàn Giang gϊếŧ đến tổng đàn Huyền Uyên tông. Một mình Văn Nhân Ách đấu với lão tông chủ, sau ba ngày ba đêm đại chiến thì gϊếŧ chết đối thủ. Còn lại Ân Hàn Giang, vẫn luôn hộ pháp cho hắn, không để bất cứ kẻ nào tới gần.
Ân Hàn Giang chỉ có sức mạnh của Hợp thể cấp 1, trong tay lại có một thanh Ma kiếm, y cưỡng ép mình dung hợp với Ma kiếm, nháy mắt bộc phát ra năng lượng đáng sợ, người chắn gϊếŧ người, Phật cản sát Phật. Một tên cùi bắp Hợp thể kì thế mà lại có thể bức cho mấy đại cao thủ Cảnh hư kỳ không dám tiến lên.
Tuy nhiên Ma tu cũng không chỉ chiến đấu chính diện, bọn chúng còn rất nhiều cách thức. Viên đàn chủ bảo Thư Diễm Diễm lên quyến rũ Ân Hàn Giang, nàng cũng không chỉ liêu nhân bằng sắc đẹp. Một cao thủ Cảnh hư kì nếu khai hoả toàn bộ mị thuật, bất luận nam nữ già trẻ nào dưới Cảnh hư kì, tất cả đều phải quỳ mọp dưới váy Thư Diễm Diễm, tu giả nam tính từ Cảnh hư kì trở lên cũng rất khó chống đỡ, đối phó một tên Hợp thể kì dễ như trở bàn tay.
Vì thế Thư Diễm Diễm tràn đầy tự tin nằm trên mặt đất, bị Ân Hàn Giang đấm vỡ một cái răng, lọt gió hơn năm trời, nói lúng ba lúng búng nghe không rõ. Mãi đến khi Văn Nhân Ách một lần nữa trọng dụng những nhân tài ban đầu của Huyền Uyên tông mới dám uống linh dược bổ sung cái răng đó.
Trận chiến ấy thực sự đã khiến cho Thư Diễm Diễm sợ hãi hai cái người không có tình cảm này. Văn Nhân Ách tu gϊếŧ chóc, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thì trong đầu nghĩ là, lúc xuống tay với con trai và con gái không biết có cảm giác khác nhau không. Còn Ân Hàn Giang, y là từ trong nội tâm đã có suy nghĩ mình là một thanh kiếm lạnh như băng, mắt đui tim chột, căn bản không thèm để ý trước mặt là nam hay nữ, là người hay thú, là gì đi chăng nữa cũng không phải là Văn Nhân Ách.
Trong thế giới của Ân Hàn Giang, chỉ có Văn Nhân Ách và không phải Văn Nhân Ách hai loại phân chia. Thư Diễm Diễm đương nhiên là cái loại thứ hai "không phải" kia. 80 năm thời gian trôi qua đã lâu như vậy, mỗi lần Thư Diễm Diễm nhìn thấy Ân Hàn Giang lại sẽ đều đau răng. Gã đàn ông này sắp thành tâm ma của nàng mất rồi.
Tuy nhiên nàng là cô gái càng ngăn càng hăng, sao có thể vì một chuyện nhỏ như thế mà trì trệ tụt lùi?
Giống như Văn Nhân Ách nghĩ, thuộc hạ trung tâm với hắn là do sức mạnh cường đại kia, bên cạnh đó vẫn không lúc nào không muốn kéo hắn từ thần đàn xuống. Thư Diễm Diễm chính là loại nữ nhân tâm mang chí lớn như thế.
Nàng đi đến trước mặt Văn Nhân Ách, giọng nói mềm mại, như sự dụ hoặc đến từ vực sâu:
"Tôn chủ, người đã có được sức mạnh và quyền thế, chẳng lẽ không nghĩ đến cái khác sao? Bách Lí Khinh Miểu kia chẳng qua là một cô bé ngây thơ, có muốn thuộc hạ giúp người nắm trong tay không?"
Thư Diễm Diễm không thấy nàng vừa nói xong, huyết sắc trên mặt Ân Hàn Giang rút đi, đứng thẳng bất động ở cạnh tường. Giống như một con rối gỗ không có tình cảm.
Thư Diễm Diễm biết mình không đủ mị lực dụ dỗ tôn chủ, nhưng không sao. Chỉ cần Văn Nhân Ách muốn động tình, tâm phòng bị sẽ kém đi, không phải đó là cơ hội để nàng lợi dụng sao?
"Thư Diễm Diễm," Bàn tay Văn Nhân Ách đặt trên đỉnh đầu Thư Diễm Diễm, không dịu dàng chút nào, lực tay kia dường như muốn dùng một chưởng bóp nát đầu Thư Diễm Diễm, "Ta luôn luôn thưởng thức dã tâm của các ngươi, cũng để cho chúng phát triển, không ngại các ngươi đem mưu ma chước quỷ gạt chân ta."
"A, a, Tôn chủ khoan hồng độ lượng." Thư Diễm Diễm sợ đến không dám thở dốc.
Văn Nhân Ách nhấn mạnh: "Nhưng, đừng làm ra những sự tình không biết lượng sức mình. Đem dã tâm của ngươi dùng trên người đám chính đạo đi. Ta còn chờ đại chiến Chính Ma để tăng thêm sức mạnh đấy."
Sát lộ đạo, mỗi lần đều là thăng cấp trong chiến đấu. Cảnh giới của Văn Nhân Ách bây giờ, chiến đấu phàm tục đối với hắn đã không còn trợ lực gì, chỉ có khiến cho toàn bộ Tu Chân giới tranh đấu mới được. Lúc này chính đạo chủ động công kích, Văn Nhân Ách vừa lợi dụng chuyện này đột phá cảnh giới.
"Vâng, vâng."
Thư Diễm Diễm cảm thấy đỉnh đầu đau nhói, mấy dòng máu nóng chảy từ trên trán xuống, tâm tư vừa mới loé lên lập tức tiêu tan.
Văn Nhân Ách chỉ bảo giáo huấn xong thì thu tay, Ân Hàn Giang dâng lên một vuông khăn, Văn Nhân Ách lau máu trên đầu ngón tay, tuỳ tiện vứt khăn trên mặt đất.
Thư Diễm Diễm không dám lau, mặt đầy máu nói với Văn Nhân Ách:
"Thuộc hạ nhất định dùng toàn lực điều tra, ngày mà Tôn chủ trở về từ Vạn Lí Băng Nguyên, chính là lúc Chính Ma khai chiến."
"Còn một chuyện nữa, tận lực làm cho Hạ Văn Triều một lòng một dạ với ngươi, ta muốn Bách Lí Khinh Miểu hết hy vọng với nam nhân này." Văn Nhân Ách nói.
"Vâng!" Tóc Thư Diễm Diễm xoã ra, cúi đầu như một nữ quỷ.
Đợi một lát, phía trước không còn âm thanh gì, nàng ngẩng đầu, thấy hai tên đàn ông kia đi rồi, lúc này mới đặt mông ngồi xuống đất, vỗ vỗ ngực, nghĩ lại mà hãi.
Trị liệu vết thương xong, nàng thấy Hạ Văn Triều vội vàng đi đến, nhìn phương hướng có lẽ là muốn ghé nhà nàng. Thư Diễm Diễm âm thầm cười lạnh một chút, haizz đàn ông mà, gấp gáp thế không chờ nổi, sư muội vừa đi chân trước, chân sau gã đã tìm đến đây, cũng không biết kiềm chế mấy ngày.
Tuy nhiên đàn ông như thế mới khiến người ta có cảm giác thành tựu chứ, Tôn chủ và Tả hộ pháp...
Thư Diễm Diễm lắc đầu, ép mình quên đi đau đớn phải trải qua, chuyên tâm đối phó Hạ Văn Triều.
Văn Nhân Ách mang theo Ân Hàn Giang đến lối vào của Vạn Lí Băng Nguyên, thấy sắc mặt Ân Hàn Giang trắng quá, chủ động nắm tay kiểm tra, quả nhiên lạnh như xác chết trôi, liền nói:
"Ta vào một mình là được rồi, ngươi thể hàn, không chịu được giá rét, đợi ở lối vào đi."
Ân Hàn Giang nhìn về phía băng nguyên vô tận, lắc đầu nói:
"Nghe đồn Vạn Lí Băng Nguyên có Tán tiên ẩn cư, cực kì nguy hiểm, thuộc hạ nhất định phải đi theo Tôn chủ."
"Ta ra lệnh cho ngươi chờ ở đây." Văn Nhân Ách nói.
"Thuộc hạ không dám lừa gạt Tôn chủ, Tôn chủ đi vào rồi thuộc hạ sẽ vào theo."
Bướng bỉnh như kiếm thẳng không bẻ được, quả thực làm Văn Nhân Ách động dung.
Văn Nhân Ách vươn tay, cắt qua đầu ngón tay một vết, đưa đến trước mặt Ân Hàn Giang:
"Sát lộ đạo tuy bị chính phái khinh thường, nhưng lại là đạo chí dương. Khí túc sát lắng đọng từ thuở xưa, nhiệt huyết, bi tráng toả ra khi giao chiến cùng mấy chục trăm vạn nam tử khiến hung hồn cũng chẳng dám đến gần làm cho trong máu của Bản tôn tràn ngập dương khí. Ngươi uống chút máu nóng, sức mạnh của Bản tôn có thể bảo vệ ngươi trên đường vào Vạn Lí Băng Nguyên."
"Tôn chủ, người bị thương rồi, thuộc hạ có tài đức gì đâu..." Trong mắt của Ân Hàn Giang vô tình vô cảm lại hiện lên một tia đau lòng.
"Ma kiếm âm lãnh, khi ở Vạn Lí Băng Nguyên ngươi không phát huy ra được sức mạnh hợp nhất của người và kiếm chẳng lẽ lại chờ Bản tôn đến cứu ngươi sao? Huống hồ có tài có đức hay không còn phải chờ Bản tôn định đoạt, ngươi lấy đâu ra cái quyền nói bản thân vô đức vô năng?" Văn Nhân Ách nói, "Ngươi mà không chịu, Bản tôn phong ấn pháp lực của ngươi lại rồi ném ngươi ở lối vào."
Máu tươi chậm rãi bò xuống cổ tay, Ân Hàn Giang đau lòng nhắm mắt, rồi nhanh chóng ép mình mở mắt, khẽ cắn môi, ngậm lấy đầu ngón tay Văn Nhân Ách, uống một ngụm máu nóng.
Một dòng dịch ấm phách lối tràn vào đan điền. Văn Nhân Ách dùng chân nguyên cầm máu, vần vò ngón tay Ân Hàn Giang, đến khi cảm thấy ấm hơn rồi mới vừa lòng gật đầu.
Biểu tình của Ân Hàn Giang hơi mất tự nhiên, y sờ sờ l*иg ngực ấm áp của mình, luôn cảm thấy l*иg ngực bằng phẳng này có thêm một cảm giác kì lạ nào đó. Không được rồi, kiếm của Tôn chủ, không nên có ý nghĩ của bản thân.
Y cố gắng đè xuống cảm giác rối loạn kia, nhìn Văn Nhân Ách không nói gì.
Đợi đến mười ngày, Bách Lí Khinh Miểu mới khoan thai đến muộn.
Văn Nhân Ách cũng không bất ngờ, nữ chính rèn luyện một mình, trên đường nhất định sẽ gặp phải những chuyện ngoài ý muốn không nặng không nhẹ trì hoãn hành trình, quá là điều bình thường luôn.
Nhưng Bách Lí Khinh Miểu rất ngượng ngùng nói: "Xin lỗi tiền bối, trên đường ta gặp phải một thôn bị quỷ mị nguyền rủa, vì giúp bọn họ trừ tà mà chậm trễ mấy ngày. Là Bách Lí thất ước."
Thôn bị quỷ mị nguyền rủa?
Văn Nhân Ách biết, nam phụ số 5, tiểu đồ đệ của Bách Lí Khinh Miểu đã lên sân khấu rồi.
Tiểu đệ tử này sinh ra là một bào thai chết, đúng lúc gặp Bách Lí Khinh Miểu trừ ma, hung hồn bị đánh thương kia thực ra chưa tan thành mây khói mà là trốn vào trong bào thai kia, tràn ngập hận thù với Bách Lí Khinh Miểu. Mười tám năm sau, lúc hắn gặp lại Bách Lí Khinh Miểu đã Nguyên anh kì, bái nhập thành môn hạ của Bách Lí Khinh Miểu, nhăm nhe nuốt thần hồn của nàng.
Sau đó lại bị Bách Lí Khinh Miểu lương thiện, ngây thơ, xinh đẹp, dịu dàng, phẩm hạnh đoan trang bậc này làm động tâm quỷ tu, cam tâm tình nguyện làm đồ đệ của nàng. Hận Hạ Văn Triều làm sư phụ rơi lệ, âm thầm ám sát Hạ Văn Triều bị gϊếŧ ngược lại. Sau khi hắn chết, thân phận quỷ tu bị vạch trần, nữ phụ độc ác mượn cơ hội cắn Bách Lí Khinh Miểu một miếng câu kết với tà ma ngoại đạo.
Mục đích hắn lên sân khấu, đại khái là cho Hạ Văn Triều thêm một lý do tốt để ngược nữ chính.
Văn Nhân Ách không thèm để ý chi tiết nhỏ này. Dù sao chỉ cần Bách Lí Khinh Miểu không thích nam chính nữa thì mọi chuyện đều trở thành không quan trọng.
Ba người tiến vào Băng Nguyên, để tiện cho Bách Lí Khinh Miểu đi tìm Tuyết Trung Diễm hơn, Văn Nhân Ách chỉ hạ lên người nàng một phù chú truy tìm tung tích, sai Bách Lí Khinh Miểu đi loạn lên giữa Băng nguyên mênh mông vô tận. Hắn cùng Ân Hàn Giang thì đứng từ xa quan sát.
Công lực của Bách Lí Khinh Miểu thấp kém, cho dù có Hoả Vũ Sưởng bảo vệ vẫn bị đông lạnh đến tím tái mặt mũi, một mình gian nan bước đi trong băng tuyết. Ngược lại Hợp thể kì Ân Hàn Giang uống máu Văn Nhân Ách xong, Văn Nhân Ách lại truyền cho y một luồn chân khí, mấy ngày nay sắc mặt càng ngày càng hồng hào, chứng thể hàn cũng tốt lên không ít. Tương phản thảm thiết với Bách Lí Khinh Miểu.
Ân Hàn Giang quan sát hướng đi của Bách Lí Khinh Miểu, vài lần muốn mở miệng hỏi điều gì nhưng đều nhịn lại.
Cứ như thế năm tháng trời, Bách Lí Khinh Miểu dựa vào hiểm cảnh ở băng nguyên, thần tốc tu luyện cảnh giới đến Trúc cơ đại viên mãn, chỉ còn thiếu tâm pháp Kim đan kì nữa là có thể tấn chức. Thế nhưng đến bóng dáng Tuyết Trung Diễm cũng chưa thấy.
Văn Nhân Ách cũng không ngờ bọn họ lại tiêu tốn nhiều thời gian như thế ở Vạn Lí Băng Nguyên, khó hiểu nói:
"Không đúng, Tuyết Trung Diễm được mệnh định là đồ của Bách Lí Khinh Miểu, sao lại không tìm thấy cơ chứ."
Hắn nhớ lại nội dung truyện, phát hiện ra dòng thời gian đã đồng nhất với dòng thời gian trong truyện, chính là lúc Bách Lí Khinh Miểu tìm được Hạ Văn Triều bị hút khô, mang theo gã đi tìm thuốc.
Trong sách Bách Lí Khinh Miểu không có Hảo Vũ Sưởng bảo vệ, mới tiến cào Băng Nguyên ba ngày đã bị đông lạnh đến hỏng cả tay chân, còn một hơi chân khí cũng dùng để che chở Hạ Văn Triều, cõng gã bò trên mặt băng. Kiệt sức sắp chết tới nơi thì trước mắt xuất hiện một ngọn lửa, nàng ra sức vồ lấy mới bắt được ngọn lửa kia, nước mắt khổ tận cam lai rớt xuống.
"Chẳng lẽ phải là lúc nàng ta kiệt sức gần chết mới có thể thấy được Tuyết Trung Diễm?" Văn Nhân Ách suy đoán.
Ma Tôn là người theo trường phái hành động, hắn vừa nghĩ, Hoả Vũ Sưởng trên người Bách Lí Khinh Miểu liền xuất hiện trên tay hắn. Cô gái bé nhỏ Trúc cơ kì nháy mắt bị đông cứng đến run bần bật.
Ân Hàn Giang thấy Ma tôn làm thế, hơi há miệng.
Văn Nhân Ách chú ý thấy vẻ mặt của y, hỏi:
"Ngươi từ đầu đến giờ muốn nói lại thôi, muốn trình bày cái gì? Bản tôn ra lệnh cho ngươi hỏi."
Có mệnh lệnh của Văn Nhân Ách, Ân Hàn Giang mở miệng dễ dàng hơn một chút:
"Không phải Tôn chủ có cảm tình với Bách Lí cô nương sao? Tại sao lại..."
Tại sao lại nhìn thế nào cũng không thấy bộ dáng có cảm tình, mặc kệ Bách Lí Khinh Miểu chết cóng.
"Ai nói với ngươi ta vừa ý nàng ta?"
Văn Nhân Ách cảm thấy chuyện này rất quan trọng, không thể làm cho Ân Hàn Giang hiểu lầm như trong sách được, vươn ngón tay chọc lên trán y:
"Bản tôn tính toán thiên cơ, tính ra được kiếp trước Bách Lí Khinh Miểu có ơn giúp ta ngộ đạo. Kiếp này ta muốn giúp nàng đắc đạo mới ra tay tương trợ như thế."
"Thì ra là thế," Ân Hàn Giang không hiểu vì sao lòng mình chợt nhẹ nhõm, chỉ vào Bách Lí Khinh Miểu nói:
"Nhưng mà Bách Lí cô nương bây giờ sắp chết rồi."
"Không sao đâu," Văn Nhân Ách nói, "Thiên hạ có nhiều tâm pháp như vậy, chết rồi không phải còn có thể thành quỷ tu sao? Ai quy định một hai phải tu chính đạo?"
Ân Hàn Giang trầm mặc, gật đầu, lời nói của Tôn chủ, luôn là có đạo lý.
***
Tác giả nói:
Văn Nhân Ách đem Hoả Vũ Sưởng khoác lên người Ân Hàn Giang: Thân thể của em không tốt, chú ý giữ ấm.
Bách Lí Khinh Miểu mặc áo đơn váy chiếc ở nơi xa ôm lấy bản thân: Cứu, cứu mạng TAT