Phương Lê thu tay lại.
Y nghe thấy chính mình dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Cảm ơn ngươi, ta đã không còn hối tiếc gì nữa, ngươi gϊếŧ ta đi."
Người kia phát ra âm thanh kỳ dị, đưa tay nắm lấy cằm y, giọng cười khàn khàn vang lên bên tai y: "Được, ta thành toàn cho ngươi."
Phương Lê cảm thấy gáy mình tê dại, sau đó lại mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại lần nữa.
Y phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, dưới tay là lớp lụa quen thuộc.
Không phải là căn phòng trước đó.
Mà là ở trong Vương phủ của y.
【Hệ thống: Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy???】
【Phương Lê cười nhạt: Ngươi xem tiếp không phải sẽ biết sao.】
【Hệ thống:……】 Rõ ràng trước đó ngươi nói ngươi biết rồi, bây giờ hỏi ngươi lại không nói, ký chủ, ngươi thấy ngươi như vậy có hợp lý không? Hệ thống tò mò đến mất kiên nhẫn.
Phương Lê nghe thấy chính mình lên tiếng, giọng khàn khàn: "Có ai không…"
Một lát sau, một giọng nói già nua run rẩy đáp lại: "Vương gia, cuối cùng ngài cũng đã tỉnh rồi!"
Phương Lê nhíu mày.
Trong phòng của y có sẵn tỳ nữ hầu hạ, Trương bá là quản gia lâu năm của Vương phủ, sao phải đích thân túc trực bên cạnh y?
"Vương gia, Vương gia, ngài tỉnh lại là tốt rồi, lão nô lập tức đi hâm nóng thuốc, ngài chờ một lát nhé…" Lão giả dù cố nén bi thương, nhưng giọng nói vẫn còn nghẹn ngào.
Phương Lê nhận ra có điều bất thường, nhân vật này cũng nhận ra điều đó.
Vì vậy, y trầm giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trương bá im lặng một lúc lâu, có lẽ nhận ra không thể giấu được, cuối cùng run rẩy nói: "Ngài rời khỏi tà miếu rồi một mình lên núi Dư Vô, mãi không trở về, bên ngoài đều đồn rằng ngài chết trên núi Dư Vô, cùng yêu quái đồng quy vu tận… Vì vậy, Hoàng Đế lấy cớ ngài không kính trọng thượng thần mà nhập tà đạo, gạch tên ngài ra khỏi Hoàng tộc, còn tước đoạt Vương vị của ngài, cây đổ bầy khỉ tan, người trong Vương phủ nghe tin đều chạy sạch, chỉ còn lão nô… lão nô không tin ngài cứ thế mà chết… nên mới luôn ở lại Vương phủ chờ đợi… lão nô biết chắc chắn ngài chưa chết, chắc chắn sẽ trở về…"
Hóa ra là như vậy, kịch bản này cũng khá hợp lý đó chứ.
Y mất tích lâu như vậy, sống chết không rõ, Hoàng Đế vốn đã không ưa mình, chẳng phải sẽ tìm cơ hội trả thù sao?
Nếu y bình an vô sự trở về, có lẽ sát thủ của Hoàng Đế đã đến rồi.
Nhưng giờ đây y đã sống dở chết dở, mất một cánh tay, mù mắt, thật sự là sống không bằng chết... Hoàng Đế lại không động đến mình, hắn ghét mình như vậy, đương nhiên sẽ rất thích thú khi thấy mình khổ sở.
Chỉ là, người đó thế mà lại không gϊếŧ mình…
Phương Lê suy nghĩ sâu xa.
Vì mình chưa chết, có nghĩa là kịch bản chưa kết thúc.
Y đã có một vài phỏng đoán, trong lòng đã yên tâm hơn, tiếp tục thả lỏng để xem kịch.
Vương phủ hiện giờ trống trải, chỉ còn mỗi Trương bá.
Trương bá vừa làm cha vừa làm mẹ, vừa thay y phục vừa nấu thuốc, người già gần sáu mươi, một mình chăm sóc y thật không dễ dàng…
Dù chỉ là một giấc mơ, Phương Lê cũng có chút ngại ngùng.
May mắn là Lệ Vương cũng là một nhân vật cứng rắn, không muốn bị người khác chăm sóc như vậy, nên cứng cỏi tự mình làm mọi thứ, Trương bá không thể ngăn cản, đành để y tự mình ăn uống thay y phục, dù khó khăn nhưng qua một thời gian, cũng đã quen dần.
Vương phủ bây giờ tuy hoang vắng, nhưng so với căn phòng tối tăm kia thì tốt hơn nhiều.
Là người đứng ngoài xem kịch, Phương Lê rất bình thản.
Chỉ có Trương bá là sống trong cảnh đau khổ, hàng ngày vừa chăm sóc y vừa rơi lệ, khiến Phương Lê có chút áy náy, dù y không hề cảm thấy nhập tâm với nhân vật.
Cuộc sống trôi qua rất yên bình.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Chớp mắt đã qua mấy tháng.
Thương tích trên cơ thể Phương Lê đã gần như lành hết.
Ngay khi y bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn với kịch bản, cũng không biết phải đợi bao lâu nữa, bỗng một ngày, Trương bá vấp ngã chạy vào, vui mừng hét lên: "Vương gia, Vương gia!"
Đã rất lâu rồi, Phương Lê không nghe thấy giọng nói Trương bá vui mừng như thế, có chuyện gì vui à? Y như thế này còn có chuyện vui sao? Chẳng lẽ là…
Khoảnh khắc tiếp theo, y nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến gần, một giọng nói trầm ấm vang lên: "Vương gia, ta đã trở về."
Trương bá vui mừng khôn xiết, vừa lau nước mắt vừa lắp bắp nói: "Vương, Vương phi trở về rồi, thật, thật tốt quá... Vương gia, ngài, ngài không uổng công chờ đợi!"
Vương gia hiện giờ tâm như tro tàn, sống như cái xác không hồn, dường như lúc nào cũng có thể mất đi, giờ chỉ chờ chết mà thôi... Vương gia trở nên như thế này, tất cả là vì một người, giờ người đó trở về, Vương gia cũng không còn gì hối tiếc.
Trương bá cảm động không tả xiết, nhìn Tạ Hoài với ánh mắt như cứu tinh, nghẹn ngào nói: "Vương gia, giao cho Vương phi chăm sóc ngài, lão nô xin cáo lui."
Nói xong liền tự giác rời đi, để lại không gian cho họ.
Đúng là một NPC hoàn hảo.
Phương Lê nghĩ.
Y đã đoán được chuyện gì xảy ra, cũng biết diễn biến tiếp theo của kịch bản.
Dù không nhìn thấy, nhưng y cảm nhận được đối phương đến bên cạnh, nhẹ nhàng nắm tay y, dịu dàng nói: "Vương gia, ta cuối cùng đã trở về."
Đối phương thấy y không phản ứng, dường như có chút bồn chồn, cẩn thận giải thích: "Hôm đó ta lên núi cầu phúc cho vương gia, giữa đường bị yêu quái bắt đi, để giữ gìn trong sạch, ta nói dối yêu quái rằng cần thời gian suy nghĩ... Sau đó tìm cơ hội, dưới sự giúp đỡ của người tốt đã trốn thoát, không ngờ khi xuống núi, vì vội vàng mà ngã bị thương, không tìm được người của Vương phủ, mãi mới dưỡng thương xong ở nhà một nông dân... Khó khăn lắm mới trở về vương phủ..."
Lý do nghe cũng hợp lý.
Đáng lẽ đây phải là lúc đoàn tụ vui mừng…
Nhưng Phương Lê cảm thấy lòng mình không gợn sóng, y nghe thấy giọng mình lạnh nhạt: "Bản vương biết Vương phi phúc lớn mạng lớn, nhất định không sao, nếu có người nói Vương phi chết rồi, thì chắc chắn là lừa bản vương."
Đối phương khẽ dừng lại, nắm tay y chặt hơn, dường như đau lòng và tự trách, chậm rãi nói: "Tất cả là tại ta trở về muộn, nếu không Vương gia đã không đến nông nỗi này..."
Phương Lê vẫn thản nhiên nói: "Đây đều là lựa chọn của bản vương, không liên quan gì đến Vương phi, Vương phi không cần tự trách."
Lời này dường như khiến đối phương rất cảm động, hồi lâu sau, đối phương nghẹn ngào nói: "Vương gia... ta..."
Phương Lê không đợi đối phương nói tiếp, mím môi, từng chữ từng chữ nói: "Chỉ là bản vương giờ đây thân tàn, tự mình còn khó bảo toàn, đã không thể bảo vệ ngươi nữa, ngươi đi đi, đừng liên quan gì đến bản vương nữa."
Lời này rất bình tĩnh và thản nhiên, như thể đang nói hôm nay ăn gì.
Đối phương thở gấp một chút, một lúc sau, giận dữ nói: "Chẳng lẽ Vương gia nghĩ ta là người bạc tình bạc nghĩa như vậy? Đi theo ngài chỉ vì vinh hoa phú quý sao? Nếu vương gia nghĩ vậy, thì thật là coi thường lòng ta đối với Vương gia rồi."
Theo lẽ thường thì lúc này hai người sẽ ôm nhau khóc, thề sống chết không rời, từ đó ở bên nhau…
Nhưng Phương Lê lại không như vậy.
Y cảm thấy mình rất bình thản, là tâm trạng truyền tải từ nhân vật.
Vì vậy y chỉ khẽ nhếch môi, nói: "Sao, chẳng lẽ ngươi không phải vì vinh hoa phú quý à?"
Giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, mang theo ý sỉ nhục, người bình thường sẽ giận dữ mà bỏ đi.
Đối phương thở gấp, nắm tay y chặt đến kêu rắc rắc, như đang cố gắng kiềm chế cơn giận, hồi lâu sau, chậm rãi và từng chữ nói: "Nếu Vương gia muốn dùng cách này để đuổi ta đi, thì ngài tính sai rồi."
Ồ, tính sai rồi à.
Phương Lê có thể cảm nhận được suy nghĩ của nhân vật, Lệ Vương thật sự có ý đó, nên mới cố ý nói lời kích động, nhưng đối phương như vậy vẫn không chịu đi, khiến y có chút bất ngờ…
Kịch bản lâm li bi đát đến mức này, không lẽ cũng cưỡng ép HE luôn hả?
Không phải chứ?
—————
Vì Vương phi đã trở về, nhiệm vụ chăm sóc Vương gia được giao cho Vương phi, Trương bá lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều. Cuối cùng NPC tội nghiệp cũng đã được giải thoát, Phương Lê nghĩ, có lẽ đây là lợi ích duy nhất của việc vương phi trở về…
Người đó quả thực giống như một người thê tử hiền dịu và chu đáo, dù hiện giờ trong Vương phủ không còn một ai hầu hạ, nhưng không hề có một lời phàn nàn, ngược lại còn dùng hết số tiền riêng của mình để chữa bệnh cho Phương Lê, chăm sóc cho y từng chút một.
Mặc dù Phương Lê luôn lạnh nhạt, nhưng Vương phi đều không để tâm.
Trương bá nhìn thấy mà cảm động, liên tục khuyên Phương Lê nên đối tốt với vương phi, người như vậy ba đời cũng không cầu được đâu, hà tất phải đuổi người ta đi?
Phương Lê mình thật sự bất lực!
Y cũng không có cách nào á!
Y chỉ là người xem kịch mà thôi…
Cứ thế trơ mắt nhìn thời gian trôi qua.
Ngày hôm đó, Vương phi như thường lệ giúp Phương Lê ngồi xuống, từ từ chải tóc dài cho y, rồi giúp y mặc y phục, cuối cùng quỳ xuống đi giày cho y, làm xong tất cả những việc này, hắn nhẹ nhàng cười nói: "Hôm nay ta làm món chè hạt sen mà Vương gia thích nhất, ngài nếm thử xem, xem tay nghề của ta có kém đi không?"
Phương Lê vẫn để mặc đối phương làm mọi việc, nhưng khi nghe vậy y không đứng dậy, mà lấy ra một lá thư từ trong áo, đẩy nhẹ về phía đối phương, nói nhạt: "Bản vương biết Vương phi thật lòng sâu nặng, nhưng bản vương lại là kẻ bạc tình bạc nghĩa, ngươi cầm lấy giấy hòa ly này rồi đi tìm một người tốt hơn đi."
Không khí yên lặng một lúc.
Y nghe thấy đối phương nghiến răng nói: "Vương gia chẳng phải đã nói với ta rằng, muốn một đời một kiếp, đầu bạc không rời sao..."
Phương Lê cười: "Chỉ là những lời đẹp đẽ thôi, bản vương không chỉ nói với mình ngươi, ngươi đừng tưởng là thật."
Lời này dường như cuối cùng đã khiến đối phương tức giận, đối phương thở gấp, giật lấy giấy hòa ly xé thành từng mảnh, giọng lạnh lùng nói: "Vương gia thật là tàn nhẫn."
Phương Lê nghĩ, người này vẫn không chịu đi à?
Đối phương từng chữ nói: "Ta sẽ không đi đâu!"
Ồ…
Phương Lê nghe thấy mình nói tiếp: "Vậy tùy ngươi, dù sao bản vương cũng chẳng sống được bao lâu nữa, đến lúc đó ngươi cũng sẽ tự do thôi."
Y nói rất nhẹ nhàng…
Nhưng hơi thở của đối phương đột nhiên trở nên rất đáng sợ.
Không còn là dáng vẻ ôn tồn, dịu dàng như trước, mặc dù không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở của người trước mặt, lạnh lùng như muốn gϊếŧ người vậy…
Tí tách tí tách.
Là âm thanh của cơn mưa lạnh đêm qua rơi từ mái hiên xuống.
Trong phòng thì tối tăm và tĩnh lặng.
Giống như căn phòng mà y không thể thoát ra trước đây.
Và người trước mặt.
Giống như người im lặng nhưng tàn nhẫn trước đây.
Phương Lê cảm thấy hơi tò mò, chẳng lẽ đối phương cuối cùng cũng không chịu nổi, muốn lật bài ngửa?
Lúc này y cảm nhận được đối phương đột ngột tiến gần, đầu ngón tay mát lạnh, nhẹ nhàng lướt qua cổ y, người đó cúi đầu gần hơn, đôi môi khẽ chạm vào vành tai y: "Muốn ta đi cũng không phải không thể."
Đối phương dừng lại một lát, giọng hơi khàn: "Bù lại đêm động phòng hoa chúc, ta sẽ đi, không bao giờ quấy rầy Vương gia nữa."
Phương Lê:...
Y hoảng sợ thật rồi!
Thật ra khi còn ở trong căn phòng tối đó, đối phương muốn làm những điều đó với y, khi chạm vào y, Lệ Vương đã nhận ra thân phận của người này, và khi Lệ Vương chạm vào cái xác kia, y đã hiểu rõ mọi chuyện.
Phương Lê cũng lúc đó hiểu ra tất cả.
Người đó chính là Tạ Hoài!
Vương phi của y.
Vậy nên câu chuyện thực ra là như thế này——
Tạ Hoài trong giấc mộng này là tàn dư của Hoàng thất Hi quốc, tiếp cận Lệ Vương chỉ để báo thù. Sát thủ trong đêm động phòng hoa chúc chính là do hắn sắp xếp, mục đích là gϊếŧ chết Lệ Vương, nhưng Lệ Vương võ công cao cường nên không thành công, vì vậy hắn đã tương kế tựu kế thay Lệ Vương đỡ một mũi tên.
Một là có thể nhờ đó mà có được sự tin tưởng của Lệ Vương, hai là có thể rửa sạch sự nghi ngờ của mình, ba là có thể tránh việc thực sự phải động phòng với Lệ Vương.
Một mũi tên trúng ba con chim.
Vậy nên Lệ Vương dù có điều tra thế nào cũng không tìm ra kẻ đứng sau đám sát thủ, vì kẻ đó luôn ở bên cạnh y, y lại chưa từng nghi ngờ người đó.
Sau đó Lệ Vương xuất chinh.
Y một mặt dùng thư từ để giữ chân Lệ Vương, làm sâu thêm tình cảm của Lệ Vương đối với mình. Mặt khác lại tự biên tự diễn màn mất tích, hắn không hề bị yêu quái bắt đi, nên khi Lệ Vương đến núi Dư Vô, dù có tìm thế nào cũng không tìm thấy hắn…
Hắn trơ mắt nhìn Lệ Vương đổi thọ mệnh lấy pháp lực, rồi khi Lệ Vương nửa sống nửa chết thì cứu y.
Từng chút từng chút hành hạ y..
Chỉ để trả thù kẻ thù của mình, nhìn y mất hết mọi thứ, sống không bằng chết.
Những điều này Phương Lê đều có thể hiểu được, nhưng Phương Lê không thể hiểu được là, tại sao hắn lại quay trở lại Vương phủ!
Lệ Vương cũng rất ngạc nhiên khi thấy hắn trở về, nhưng y đã biết được tất cả, hiểu rằng mọi chuyện đã không thể cứu vãn, nên quyết định buông tay.
Lệ Vương không muốn vạch trần đối phương, nên mới cố tình nói lời lạnh nhạt để kích động hắn, muốn hắn rời xa mình không vướng bận, ai ngờ hắn vẫn không chịu đi, còn muốn ở lại động phòng hoa chúc…
Phương Lê nghĩ rất lâu, chỉ có một lý do có thể giải thích, câu chuyện cẩu huyết này đã khiến Tạ Hoài yêu chính kẻ thù đã gϊếŧ cả nhà mình!
Muốn mạng mà…
Đây không phải là lúc bắt đầu cốt truyện nữa rồi.
Rõ ràng bây giờ đã đi đến đoạn kết.
Dù Phương Lê chưa đọc nhiều tiểu thuyết như thế này, nhưng đoán cũng đoán được, thông thường kết thúc của tiểu thuyết tình yêu như này, cuối cùng chắc chắn phải là đại đoàn viên.
Vậy nên rất có thể diễn biến tiếp theo... là phải thực sự đi đến đoạn cuộc sống hài hoà rồi.
Lần này sẽ không có sát thủ nào đến để cắt ngang nữa.
Phương Lê thầm mắng kịch bản rác rưởi này quá vô lý, ra ngoài nhất định phải đánh giá kém cho Tình Nhân Độ, gϊếŧ cả nhà mà còn phải HE cái gì nữa chứ?!
Thà để hành hạ nhau đến cuối cùng còn hơn!
Nhìn đối phương đã đến gần, ôm lấy y đi về phía giường, Phương Lê đã hoàn toàn tê dại!
Không thể tiếp tục nữa.
Kích động cũng phải có mức độ.
Kích động vừa đủ có thể khiến Tạ Hoài chán ghét mình, đợi khi tu vi hồi phục sẽ gϊếŧ y, nhưng kích động quá mức sẽ khiến Tạ Hoài ngay bây giờ muốn cùng y đồng quy vu tận luôn á.
Nếu trong mộng thật sự xảy ra chuyện gì, Phương Lê dám chắc rằng, việc đầu tiên Tạ Hoài sẽ làm khi ra ngoài là một kiếm đâm chết y.
Vì vậy, y tuyệt đối không thể đi quá giới hạn.
Nếu không, sẽ dễ dàng dẫn đến việc không thể quay đầu.
Còn một điểm rất quan trọng nữa…
Y thà chết cũng không thể lên giường với một người đàn ông…
Ngay cả trong mộng cũng không được!
Nghĩ đến đây, Phương Lê đột nhiên bùng nổ sức mạnh thần hồn, tu vi mạnh mẽ ngay lập tức đâm thẳng vào giữa trán, trong chớp mắt phá vỡ giới hạn của tình tiết, y khống chế được cơ thể trong mộng!
Sau đó, y lập tức rút ra thanh kiếm treo bên giường!
Y không nhìn thấy biểu cảm của Tạ Hoài lúc này.
Vì vậy, y chỉ mỉm cười với đối phương, rồi không chút do dự mà một kiếm rạch cổ mình!
Yên tâm, ta chết cũng sẽ không đυ.ng vào ngươi!