Phương Lê chỉ cảm thấy tối nay bầu không khí rất tốt, tuỳ ý nói một câu, vốn không mong Tạ Hoài để ý đến y, ai ngờ Tạ Hoài không những để ý mà còn hỏi một câu chết người như vậy.
Phương Lê ngay lập tức ngẩn ra.
Nhưng sau đó y lại nghĩ, bản thân mình thực ra hoàn toàn không cần phải hoảng sợ, mình là một Ma Tôn bá đạo, lại còn làm chuyện cưỡng đoạt, dù nhìn thế nào cũng là một nhân vật xấu xa... Nếu là một cặp đôi thật, câu hỏi chết người như vậy, tất nhiên phải hết sức cẩn thận trả lời, sợ rằng trả lời sai sẽ không hay. Nhưng bản thân y hoàn toàn không có những phiền não như vậy, y chỉ sợ mình trả lời đúng... Ha, câu hỏi chết người này còn chưa biết là chết ai ai sống nữa.
Đảm bảo khiến ngươi tức giận đến mức không muốn hỏi thêm lần nào nữa.
Phương Lê nghĩ đến đây, quyết định tiếp tục duy trì hình tượng nhân vật phản diện của mình.
Y nhẹ nhàng tiến gần Tạ Hoài, nhìn hắn đầy ám muội, giọng điệu khinh khỉnh: "Ngọc Nghi Quân là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, ai mà không yêu? Bản tôn cũng không thể ngoại lệ."
Nhìn xem, ta chỉ yêu gương mặt của ngươi thôi! Đúng là nông cạn vô liêm sỉ.
Phương Lê nói xong tự tin nhìn Tạ Hoài.
Không sợ không chọc hắn tức giận.
Tạ Hoài nhìn sâu vào mắt Phương Lê.
Thực ra trước đó, hắn cũng đã nghĩ đến khả năng này, thế gian nông cạn, người yêu gương mặt của hắn có rất nhiều, hắn đã quen với điều đó, tên ma đầu này nếu vì sắc mà khởi lòng, cũng hoàn toàn hợp lý, thậm chí rất phù hợp với lối hành xử của ma đạo... Nhưng hắn lại cảm thấy Phương Lê không phải như vậy, nên mới hỏi câu này.
Nhưng hắn không ngờ rằng, Phương Lê lại thẳng thắn thừa nhận.
Nam tử trước mặt ngông cuồng nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa vẻ tinh nghịch đắc ý, còn có chút thách thức... Tạ Hoài rất quen thuộc, mỗi khi người này muốn che giấu ý định thật sự, cố dùng lời nói dối để che đậy, đều có biểu cảm này…
Y lại đang lừa hắn.
Vậy thì không phải vì dung mạo mà thích hắn rồi.
Đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo.
Tạ Hoài nhịn cười.
Phương Lê không biết xấu hổ tuyên bố xong câu nói điển hình của kẻ xấu, đợi Tạ Hoài bỏ đi hoặc ra vẻ lạnh lùng, ai ngờ Tạ Hoài lại cười, dù chỉ thoáng qua một chút, rất nhanh lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt, nhưng chỉ khoảnh khắc đó đã khiến cả Lưu Quang Hồ mất màu sắc, khiến Phương Lê trong giây lát ngẩn ngơ…
Khoan đã, tại sao Tạ Hoài lại cười?
Chẳng lẽ, đây là tức quá hoá cười?
Trong lòng Phương Lê hơi nghi ngờ.
Tạ Hoài nhìn Phương Lê, nhàn nhạt nói: "Hoa khôi cũng đã xem rồi, Tôn thượng dự định khi nào rời đi?"
Phương Lê cảnh giác nhìn Tạ Hoài, thấy hắn bình thản không biểu cảm gì... Trong lòng thầm nghĩ Tạ Hoài quả nhiên rất thâm trầm, bị sỉ nhục như vậy mà cũng chịu được không biểu hiện gì.
Dù có chút tiếc nuối vì không thấy Tạ Hoài tức giận, nhưng nghĩ đến việc mình lại thành công kéo thù hận, tâm trạng Phương Lê cũng tốt hơn.
Ô Y Mị lặng lẽ đứng từ xa, bàn tay nắm chặt.
Hắn nhìn Phương Lê và Tạ Hoài đứng cùng nhau, cảnh đẹp như tranh vẽ, thực sự giống một đôi thần tiên quyến lữ, nhưng tất cả những điều này cuối cùng đều là giả dối, nếu Tôn thượng tiếp tục mê luyến, rồi sau này làm sao mà thoát ra…
Trong lòng Ô Y Mị vô cùng lo lắng.
Du thuyền rời Lưu Quang Hồ, Phương Lê bước lên đất liền.
Lúc này đã là đêm khuya, nhưng Bách Hoa Châu vẫn đèn đuốc sáng trưng, người qua lại tấp nập, náo nhiệt như một thành phố không ngủ.
Phương Lê lơ đãng theo dòng người đi về phía trước, không biết đã đi đến đâu, nơi đây người đông nghịt, y ngẩng đầu nhìn về phía trước, dòng người xếp hàng dài hàng trăm mét, đây là điểm tham quan nổi tiếng sao?
Đang lúc Phương Lê nghi hoặc, có người liền giải đáp ngay.
Người làm mặc áo xanh, mang giỏ tre trên lưng, vui vẻ đi đến trước mặt Phương Lê, nhìn thoáng qua y và Tạ Hoài, lập tức khen ngợi: "Công tử và đạo lữ quả là một đôi thần tiên quyến lữ, có phải đến Tình Nhân Độ để cầu duyên không? Cầu nhân duyên ở Tình Nhân Độ của chúng tôi rất linh nghiệm, tình nhân đến đây đều hài lòng, các ngài thực sự đến đúng chỗ rồi!"
Tình Nhân Độ?
Phương Lê suy nghĩ một lúc, nhớ ra, đúng là có nơi như vậy.
Không chỉ là một trong những điểm tham quan nổi tiếng nhất của Bách Hoa Châu, mà còn là thánh địa tình nhân nổi tiếng lâu đời trong Linh Tiên Giới, mỗi năm đều có vô số cặp tình nhân đến đây.
Phương Lê nhìn lướt qua, phát hiện phía trước xếp hàng quả nhiên đều là từng đôi từng cặp, nam nữ, nam nam, nữ nữ đều có, do đó y và Tạ Hoài cũng không có gì lạ.
Nhưng y và Tạ Hoài đâu phải là cặp đôi thật…
Phương Lê nảy ra ý định rời đi.
Tiểu nhị lấy từ trong giỏ tre ra một tấm thẻ, nhét vào tay Phương Lê, vui vẻ nói: "Chiếc bùa đồng tâm này chỉ cần ba viên linh thạch, có thể cầu được giấc mộng bách niên giai lão, mua không thiệt mua không lầm, coi như là cầu một điềm lành cho tương lai, cũng rất đáng giá mà~"
Ha, lời quảng cáo mà thôi.
Ba viên linh thạch chẳng lẽ không phải là tiền sao?
Phương Lê không hứng thú tham gia náo nhiệt này, quay đầu nhìn, phát hiện Tạ Hoài đang mím chặt môi, mặt lạnh lùng…
Phương Lê không khỏi động lòng.
Mình vừa rồi chỉ mãi nghe người làm nói, không để ý đến sự khó chịu của Tạ Hoài, bây giờ nghĩ lại bị coi là đạo lữ của ma đầu, lại nói cầu giấc mơ bách niên giai lão, đây có thể là điềm lành sao? Đây đúng là ác mộng!
Lời của tiểu nhị mình nghe thì không sao, nhưng Tạ Hoài nghe thì quả thật là câu nào cũng đau lòng.
Dù mình không muốn cầu duyên hay giấc mơ đẹp... Nhưng nếu chỉ ba viên linh thạch mà có thể cầu được sự thù hận của Tạ Hoài, thì quả là rất đáng giá.
Tiểu nhị tiếp tục quảng cáo: "Cầu duyên ở chỗ chúng ta rất linh nghiệm, không lừa trẻ con, công tử thật sự không muốn cân nhắc sao?"
Phương Lê chợt nhếch môi, từ trong ngực lấy ra ba viên linh thạch, cười nhẹ: "Được."
Tiểu nhị vui mừng, trao bùa đồng tâm và hướng dẫn cách sử dụng, rồi vui vẻ đi chỗ khác quảng cáo, nhìn giỏ bùa đồng tâm đầy ắp của hắn, cho dù bán nhiều lời ít, tối nay chắc cũng kiếm được không tệ.
Phương Lê mân mê bùa đồng tâm trong tay, bùa bằng đá trắng, cảm giác lạnh lẽo, nhưng chế tác có chút thô kệch, rõ ràng là hàng sản xuất hàng loạt…
Y quay đầu tiến gần tai Tạ Hoài, nhẹ giọng trêu chọc: "Đã làm người của bản tôn, đời đời kiếp kiếp cũng không thoát khỏi bản tôn, cầu một duyên nợ với Ngọc Nghi Quân, bản tôn thấy cũng không tệ..."
Vừa nói vừa khẳng định chỉ yêu mỗi gương mặt của hắn, bây giờ lại vô liêm sỉ cầu duyên, muốn hắn đời đời kiếp kiếp cũng không thoát khỏi mình... Quả thật là quá xấu xa, xấu đến mức không sợ Tạ Hoài không tức giận.
Còn về giấc mộng tình nhân... Đối với người có tình tất nhiên là đẹp đẽ mê người, đối với kẻ thù thì lại là chuyện khác.
Phương Lê bất ngờ đưa tay chạm vào bên tai Tạ Hoài, kéo xuống một sợi tóc của hắn, rồi lại kéo xuống một sợi tóc của mình, quấn chung quanh lá bùa đồng tâm.
Sau khi làm xong, Phương Lê cười lạnh lùng: “Hôm nay ta sẽ xem xem nơi gọi là Tình Nhân Độ này có thực sự nổi tiếng như lời đồn hay không. Nếu làm ta không hài lòng, ta sẽ đốt nơi này, khiến họ không thể kinh doanh nữa.”
Tạ Hoài mím môi nhìn Phương Lê.
Tình Nhân Độ, nơi này hắn đã nghe qua từ lâu, chẳng qua chỉ là một nơi bán giấc mộng đẹp, không thực sự có thể cầu được duyên tiền kiếp nhưng những người yêu nhau đều thích đến nơi này, suy cho cùng cũng chỉ vì tình cảm đậm sâu, muốn tìm một chỗ để đi mà thôi.
Tạ Hoài nhất tâm tu đạo, chưa bao giờ đặt tâm tư vào những chuyện vô nghĩa này.
Huống chi, lại còn là đến đây với một ma đầu như thế này.
Thế nhưng khi Phương Lê đưa tay chạm vào tai hắn, rồi cúi đầu, ngón tay gầy guộc cầm lấy sợi tóc, cẩn thận và nghiêm túc quấn quanh lá bùa đồng tâm… thái độ thành kính và dịu dàng…
Hắn đột nhiên không thể nói lời từ chối.
Đường đường là ma tôn, ngạo nghễ không ai bì kịp.
Nhưng lại chỉ trong chuyện tình cảm mà hạ mình đến mức đáng thương, dù lời nói có độc ác đến đâu, nhưng mỗi hành động lại không thể lừa dối người khác…
Ta rốt cuộc không thể đáp lại tâm ý của ngươi.
Nhưng nếu ngươi chỉ muốn một giấc mộng đẹp…
Ánh mắt Tạ Hoài trầm xuống.
Phương Lê theo hướng dẫn của tiểu nhị, buộc chặt lá bùa đồng tâm của hai người, nói xong những lời không biết xấu hổ, ngẩng đầu thấy Tạ Hoài nghiến chặt hàm dưới, dường như có chút căng thẳng.
Ồ, Tạ Hoài trước giờ không lộ cảm xúc, luôn luôn vô cảm, đây là lần đầu tiên thấy Tạ Hoài căng thẳng!
Xem ra mình đã đoán đúng.
Phương Lê đắc ý nhếch môi, phất tay áo: “Chúng ta đi thôi.”
———
Ở đây chật kín người luôn!
Phương Lê đứng đó với vẻ mặt đờ đẫn, họ đã xếp hàng gần hai tiếng đồng hồ rồi, sao phía trước vẫn còn nhiều người thế này?!
Đường đường là ma tôn, lại phải ở đây xếp hàng.
Phương Lê không ít lần có ý định bỏ cuộc, nhưng mỗi lần quay đầu nhìn Tạ Hoài, lại thấy mình có thể kiên trì thêm chút nữa. Đã muốn Tạ Hoài ghét mình, chút kiên nhẫn này không có thì sao được?
Y đã thay đổi khá nhiều trong cốt truyện ban đầu, chỉ có thể bù đắp lại ở những chỗ này.
Tăng cường mối quan hệ đối đầu giữa hai người.
Sau khoảng một tiếng nữa, cuối cùng cũng đến lượt họ.
Phương Lê đứng trước cửa Tình Nhân Độ, được biết chỉ cần cầm lá bùa đồng tâm bước vào đây, sẽ có thể cùng người yêu vào chung một giấc mộng, cùng sống một đời, y ngừng lại, đột nhiên nắm lấy tay Tạ Hoài, môi nở nụ cười đầy tình cảm: “Ngọc Nghi quân đã sẵn sàng chưa?”
Nói xong không đợi Tạ Hoài trả lời, y trực tiếp bước tới, hai người cùng nhau bước vào trong màn sương trắng.
Trong màn sương trắng không thấy gì, cảm giác nhẹ nhàng như bay lượn, sau một khoảng thời gian, Phương Lê dần lấy lại cảm giác, chớp chớp mắt, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng lạ.
Và Tạ Hoài đã biến mất.
Phương Lê muốn đứng dậy xem xét xung quanh, nhưng nhận ra mình không thể điều khiển cơ thể, suy nghĩ một chút, liền hiểu ra giấc mộng này là gì.
Đây hẳn là một ảo cảnh, các nhân vật và tình tiết bên trong đều được thiết lập sẵn, còn mình chỉ nhập vào một nhân vật nào đó, giống như đang xem một bộ phim thực tế ảo từ góc nhìn thứ nhất.
Không cần phải ra sức, thật là tuyệt với.
Phương Lê lập tức quyết định an tâm xem diễn biến.
Có lẽ vì nhân vật chính đã đến, câu chuyện cũng bắt đầu. Người đàn ông ngồi trên giường đứng dậy, mặc một bộ áo cưới màu đỏ thẫm, đẩy cửa bước ra ngoài.
Người hầu bên ngoài lập tức cúi đầu chào: “Vương gia, khách khứa đã đến đủ rồi.”
Phương Lê gật đầu, nghe thấy mình nói: “Tốt, bản vương sẽ ra ngay.”
Hóa ra mình là một vương gia.
Y tiến vào đại sảnh đãi khách phía trước, nơi đây trang trí lộng lẫy, trong sảnh đã ngồi đầy khách khứa đủ loại, thấy y đến, mọi người đồng loạt cười chào hỏi: “Vương gia đến rồi.”
Y ngồi xuống vị trí trung tâm trong sảnh, nâng cốc rượu lên mời từ xa: “Hôm nay là ngày vui của bản vương, các vị không say không về.”
Mọi người đồng loạt chúc mừng.
Phương Lê thấy mình uống cạn ly này đến ly khác, nghĩ thầm tửu lượng của vương gia này không tệ, rồi lại nhìn mình chào hỏi khách khứa.
Có lẽ mọi người đều đã ngà ngà say.
Một thiếu niên mặc trang phục lộng lẫy đến gần, than thở: “Vương thúc, thực ra ngài thích hắn thì cứ thu vào vương phủ làm sủng thϊếp là được rồi, cần gì nhất thiết phải cưới hắn làm chính thê chứ? Hoàng huynh biết sẽ không vui đâu.”
“Một người đàn ông lai lịch không rõ, làm chính thê của Lệ Vương, nói ra cũng không có ai tin!” Thiếu niên cảm thấy rất hoang đường, bình thường không dám nói nhiều, lúc này mượn hơi men mà nói ra.
Phương Lê nghe thấy giọng mình thay đổi, lạnh lùng nói: “Không được nói bậy, sau này hắn sẽ là trưởng bối của ngươi, giữ lễ nghi cẩn thận, nếu còn nghe thấy ngươi nói những lời này, ta sẽ ném ngươi vào quân doanh cho ngươi biết mùi vị.”
Thiếu niên nghe vậy rùng mình, rượu cũng tỉnh hẳn, biết mình lỡ lời, liên tục nói xin lỗi.
Phương Lê trong lòng suy nghĩ, những lời này chứa đựng nhiều thông tin, xem ra tân nương mình cưới không chỉ là nam, mà còn rất không được lòng người…
Bị làm gián đoạn, y cũng không còn hứng uống rượu nữa, nghĩ đến tân nương vẫn đang đợi mình, liền rời đi.
Phương Lê cảm nhận sự nôn nóng trong lòng, càng thấy thú vị. Xem một bộ phim thực tế ảo không có gì lạ, điều kỳ diệu nhất là có thể cảm nhận được tâm trạng của nhân vật, cảm xúc của y, thực sự như sống trong mộng.
Nơi này thực sự có chút tài cán nha…
Thế này thì cũng không ngạc nhiên tại sao nơi này lại nổi tiếng như vậy, khách du lịch nối đuôi nhau không dứt.
Y không để ý đến sự ồn ào bên ngoài, bỏ lại cả căn phòng đầy khách khứa, chỉ để sớm gặp lại người mình tâm niệm, không tiếc làm trái ý hoàng đế để cưới làm chính thê.
Ngoài phòng tân hôn treo đèn l*иg đỏ, xung quanh yên tĩnh, đám nô bộc trong sân đã sớm tránh đi.
Y bước nhanh về phía trước, đẩy cửa ra.
Trong phòng treo đầy lụa đỏ, màu sắc đầy niềm vui, một nam tử ngồi ngay ngắn trên giường, ngọn lửa trên cây nến đỏ nhẹ nhàng lung lay, phản chiếu cảnh sắc mờ ảo trong phòng.
Đêm động phòng hoa chúc.
Có lẽ vì đứng trước người mình yêu, ngay cả một vương gia quyết đoán và sát phạt như y cũng trở nên dịu dàng, cẩn thận và trang trọng. Y bước chậm rãi đến trước mặt nam tử, nhẹ nhàng gọi: "Phu nhân."
Rồi dùng cán cân nâng lên khăn che mặt của đối phương.
Một khuôn mặt thanh nhã như tiên hiện ra trước mắt.
Phương Lê lập tức cười tươi.
Quả nhiên là Tạ Hoài.
Đường đường là Ngọc Nghi Quân, vậy mà trong giấc mơ này, không chỉ gả cho mình, một đại ma đầu, mà còn ngoan ngoãn phủ khăn che mặt làm thê tử... Không biết lúc này hắn có cảm tưởng gì? Chắc là muốn gϊếŧ mình ngay tức thì?
Thật là tuyệt diệu.
Quả là không uổng chuyến này.
Phương Lê thậm chí còn muốn thưởng thêm cho tiểu nhị vài viên linh thạch nữa.