Chương 19: Để ý

Tu sĩ trung niên kia mắng xong vẫn cảm thấy chưa hả giận, định tiếp tục dạy dỗ tiểu bối không biết điều này, nhưng lại đột nhiên đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tạ Hoài, vô thức rùng mình một cái, như thể có luồng hàn khí từ lòng bàn chân tràn lên, giọng nói bỗng yếu đi, hùng hùng hổ hổ xoay người lại nói: "Thật là, không hiểu thì đừng nói lung tung..."

Tạ Hoài thản nhiên thu lại ánh mắt, liếc nhìn Phương Lê, sau đó nhếch môi cười nhẹ, mỉm cười thoải mái.

Thôi, hắn cũng không so đo với những người này làm gì.

Nhưng thật ra Phương Lê đối mặt với những lời đồn đại đó như cơm bữa, hiển nhiên là đã quá quen rồi, những lời phỉ báng ác ý mà mình phải chịu, so với y chẳng thấm vào đâu.

Thế nhân ngu muội giỏi a dua, nhưng luôn tự cho mình là hiểu biết...Tuy vậy, lúc trước khi lên Phù Khâu Sơn, rốt cuộc vẫn chưa hoàn toàn là ngoại lệ, cũng suýt nữa đã mắc phải những thành kiến sai lầm trước đó.

Cũng may, bây giờ một lần nữa hiểu rõ con người này cũng không muộn.

Y phạm phải sát nghiệt không cách nào xóa bỏ, nhưng y rốt cuộc là người như thế nào, cũng không đến lượt người khác định đoạt.

Sau một hồi bị gián đoạn, cuộc nghị luận của mọi người cũng dừng lại, nhiều người đã đưa ra được quyết định.

Trong đại điện vang lên những giọng nói hoặc to rõ, hoặc trong trẻo, hoặc dịu dàng.

"Vì dân trừ hại là điều chính đáng, lần này Thanh Lâm Động chúng ta sẽ đi một chuyến."

"Phi Hoa Cốc bọn ta tất nhiên cũng phải đi xem."

"Lão Đinh ta từ trước đến nay đối với Tinh Nguyệt Cung vẫn luôn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó."

"Hết thảy đều nghe theo sự an bài của Sơn chưởng môn."

Sơn Thanh Dương nhìn mọi người sôi nổi bày tỏ thái độ, vuốt râu mỉm cười: "Mọi người đồng tâm hợp lực, nhất định có thể bắt được hung thú, vì dân trừ hại."

Với quyết định dứt khoát của Sơn Thanh Dương, rất nhanh đã có đệ tử của Tinh Nguyệt Cung tiến vào, dẫn mọi người ở lại đây, hẹn sáng sớm mai xuất phát đến núi Vạn Tuân.

Ba người Phương Lê đi theo mọi người đến khách viện của Tinh Nguyệt Cung.

Đệ tử của cung Tinh Nguyệt sắp xếp chỗ ở cho mọi người dựa theo danh sách, Trọng Tuyết Tông trong khu vực chỉ là một môn phái nhỏ, luôn phải đợi các môn phái khác sắp xếp xong mới đến lượt bọn họ.

“Khâu Thiên, Khâu Phúc, Khâu Thọ?” Một đệ tử Tinh Nguyệt Cung nhìn vào danh sách rồi nói.

Ô Y Mị gật đầu mỉm cười: “Là chúng ta.”

Đệ tử ©υиɠ Tinh Nguyệt nhìn ba người, có chút ngượng ngùng nói: “Chỉ còn lại hai gian phòng cho khách mà thôi.”

Ô Y Mị nói: “Không sao, cũng chỉ là một đêm, chúng ta chen chúc một chút là được.”

Đệ tử Tinh Nguyệt Cung nói: “Được.” Rồi rời đi.

Thân là tu sĩ, ở chung một phòng cũng không có gì to tát, có một số người không ngủ được, chỉ cần đả tọa một đêm là xong.

Khi đệ tử Tinh Nguyệt Cung rời đi, ánh mắt Ô Y Mị thay đổi, cung kính nói với Phương Lê: "Tôn thượng, ngài ở một phòng, thuộc hạ và Ngọc Nghi Quân ở một phòng."

Tạ Hoài lạnh lùng nhìn Ô Y Mị.

Phương Lê suýt nữa buột miệng nói đồng ý, nhưng khi ánh mắt lướt qua Tạ Hoài và Ô Y Mị, y không khỏi do dự.

Ô Y Mị thân là một thuộc hạ đủ tiêu chuẩn, để chủ nhân có thể nghỉ ngơi thoải mái, bản thân chủ động yêu cầu canh giữ tù binh là chuyện hết sức bình thường...

Nếu là thuộc hạ khác nói như vậy, Phương Lê sẽ đồng ý ngay lập tức, nhưng vấn đề là người này là Ô Y Mị, trong truyện luôn đối đầu với Tạ Hoài, ngày nào cũng muốn gϊếŧ Tạ Hoài.

Để Ô Y Mị cùng Tạ Hoài ở chung một phòng……Phương Lê rất sợ sáng mai thức dậy, trong hai người sẽ có một người chết.

Hơn nữa thân là Ma Tôn bá đạo, sao có thể để người của mình ở chung phòng với nam nhân khác? Cuối cùng chỉ còn cách tự mình lên thôi.

Phương Lê thở dài buồn bã: "Không cần, bản tôn sẽ ở cùng hắn."

Khóe môi Tạ Hoài hơi nhếch lên, rồi quay lưng đi như không liên quan đến mình, chỉ để lại cho Ô Y Mị một bóng lưng.

Ô Y Mị thu lại ánh mắt lạnh lùng từ phía sau Tạ Hoài, kiềm chế sự bất mãn trong đáy mắt, cung kính nói với Phương Lê: "Thuộc hạ ở ngay phòng bên cạnh, tôn thượng nếu có việc gì, chỉ cần gọi một tiếng là được."

Phương Lê gật gật đầu, cũng cảm thấy hơi mệt, liền quay về phòng.

Phòng cho khách của Tinh Nguyệt Cung không quá tệ, nhưng cũng không quá tốt, trong phòng chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và hai cái ghế.

Ánh mắt Phương Lê rời khỏi chiếc giường, khẽ mỉm cười, mời Tạ Hoài: "Thời gian không còn sớm, Ngọc Nghi Quân cùng bản tôn đi nghỉ thôi."

Bảo y ngồi ghế là điều không thể, đảm bảo sẽ không ngủ ngon, nhưng thân là người hâm mộ của Tạ Hoài, đuổi Tạ Hoài ra ngồi ghế thật không hợp lý. Do đó, dứt khoát mời Tạ Hoài ngủ cùng — dù sao Tạ Hoài cũng sẽ không đồng ý.

Tạ Hoài vốn không muốn tới gần mình, lại còn trải qua chuyện tình cổ, đừng nói là ngồi ghế suốt một đêm, tu sĩ khổ hạnh Tạ Hoài ngồi suốt đêm trên lưỡi đao băng cũng sẽ không chịu ngủ cùng mình.

Phương Lê lười biếng ngáp một cái, mắt hơi uơn ướt, lập tức đi thẳng đến giường, không chút áy náy chuẩn bị bá chiếm chiếc giường duy nhất... Chợt y nghe thấy một giọng nói, ngỡ là ảo giác, hoang mang quay đầu lại.

Tạ Hoài khẽ nhếch môi, giọng điệu bình thản, vẻ mặt bình tĩnh, thấy Phương Lê chưa nghe rõ, lại lặp lại một lần nữa: "Được."

Phương Lê: "..."

Phương Lê đột nhiên có chút hối hận vì đã không đồng ý đề nghị của Ô Y Mị, có lẽ bọn họ cũng có thể chung sống hòa bình, việc gì mà mình phải suy nghĩ nhiều như vậy chứ? Phòng cho khách này so với tẩm điện thật sự quá đơn sơ, ngay cả giường cũng rất chật hẹp, hai đại nam nhân nằm lên thật sự có hơi chật chội.....

Chật chội không phải vấn đề lớn, cứ coi như ngủ cùng huynh đệ tốt đi, nhưng vấn đề là...tại sao Tạ Hoài lại đồng ý một cách dễ dàng như thế? Chuyện gì xảy ra cũng đều có nguyên do của nó, chẳng lẽ hắn muốn nhân cơ hội này để gϊếŧ mình...

Hoàn thành nhiệm vụ chưa xong lần trước?

Ngọn nến trong phòng nhảy nhót, ánh sáng chuyển động theo từng nhịp điệu của ngọn nến, ánh mắt Tạ Hoài dừng lại trên gương mặt của Phương Lê, nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của đối phương, ánh mắt hắn hơi tối đi, ngay cả trong ‘tình huống đặc thù’ như vậy, người này cũng chỉ biết lảng tránh……vậy rốt cuộc, ai mới là kẻ sợ hãi?

Rõ ràng là một người ngây ngô, rất ngại chuyện đó, hoàn toàn không dám chạm vào mình, nhưng lại muốn tỏ ra mạnh mẽ...bản thân Tạ Hoài cũng không nhận ra, trong đáy mắt hắn ẩn chứa một tia ý cười, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Tôn thượng không phải muốn nghỉ ngơi sao?”

Phương Lê nghiến răng.

Tạ Hoài đã không ngần ngại mà nằm lên giường, chính mình đã mời trước, giờ phút này y đã không còn đường lui.

Một lúc lâu sau, Phương Lê ha hả cười, nói: “Đúng vậy……”

Nói xong lập tức nằm xuống bên cạnh Tạ Hoài.

Ai sợ ai chứ.

Ôi, chiếc giường đã chật lại còn cứng, Phương Lê nhíu mày, nhắm mắt lại.

Thời điểm ở ma cung, cũng không phải là chưa từng ngủ cùng Tạ Hoài, nhưng giường ở ma cung rất lớn, bốn năm người cùng ngủ vẫn vô tư, hoàn toàn có thể nước sông không phạm nước giếng, mà nơi này……

Dù Phương Lê đã gần như nép sát vào mép giường, nhưng một bên cơ thể vẫn áp sát vào Tạ Hoài. Dù cách nhau mấy lớp áo, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của đối phương vẫn mơ hồ truyền đến…

Cơ thể của người này luôn nóng rực, tựa như dòng chảy sinh lực vô tận, chỉ khi chạm vào hoặc đến gần.....mới biết được dưới vỏ bọc lạnh lùng kia là hơi thở mạnh mẽ đầy tính xâm lược như dung nham...

Phương Lê có chút sợ lạnh, thân thể y đã như dầu cạn đèn tàn*, không còn chút hơi ấm nào... nhưng y lại không dám dựa quá gần Tạ Hoài, không phải là không thích, mà là cảm thấy nguy hiểm, giống như một người sắp chết cóng, y khao khát hơi ấm, nhưng nếu đặt y lên lửa rồi nướng hoặc bỏ vào nước đun sôi, có thể sẽ chết nhanh hơn.

(*) 油尽灯枯: là một thành ngữ này dùng để miêu tả trạng thái kiệt quệ, sức cùng lực kiệt, giống như ngọn đèn đã hết dầu và sắp tắt.

Đó không phải là người mà y nên đυ.ng vào.

Ngọn nến không biết đã tắt từ lúc nào.

Trong bóng tối, Tạ Hoài mở mắt ra.

Người bên cạnh bất động, hô hấp đều đều dài lâu, trông như đã ngủ say, nhưng Tạ Hoài lại có thể cảm nhận rõ ràng, cơ thể đối phương hơi hơi căng thẳng, vẫn còn thức... Tạ Hoài không khỏi nhếch môi, nhưng sau đó ánh mắt lại trầm xuống, đây không phải lần đầu tiên hắn đến gần người này, nhưng mỗi lần, người này đều rất lạnh, lạnh như một xác chết.

Nhưng dựa vào lần giao đấu trước đây, công pháp của Yếm Tuy không có bất kỳ hàn khí nào, nên có lẽ không phải do tu luyện ma công mà thành, vậy tại sao lại lạnh như vậy?

………………

Trời vừa hửng sáng, bên ngoài đã vang lên âm thanh huyên náo, Phương Lê uể oải ỉu xìu đẩy cửa ra, nhìn thấy Ô Y Mị đứng chờ ở bên ngoài.

Ánh mắt Ô Y Mị quét qua gương mặt của Phương Lê, nhíu mày quan tâm hỏi: “Tôn thượng đêm qua ngủ không ngon sao?”

Trước mắt Phương Lê là một mảnh màu xanh nhạt, y cũng không nhớ mình đã ngủ từ lúc nào, tóm lại là rất khuya, cảm giác vừa nhắm mắt lại thì trời đã sáng, cũng không muốn trả lời vấn đề này, nói: “Chuẩn bị xuất phát rồi sao?”

Ô Y Mị thấy Phương Lê không muốn nói nhiều, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Phương Lê nói: “Vậy đi thôi.”

Núi Vạn Tuân cách nơi này một đoạn đường, đám tu sĩ này trình độ so le không đồng đều, ngoài Tinh Nguyệt Cung có vài tu sĩ Nguyên Anh, các môn phái khác nhiều nhất cũng chỉ có tu sĩ Kim Đan, phần lớn chỉ ở mức Trúc Cơ hoặc Luyện Khí... nhiều người không biết ngự kiếm, bởi vậy đi dừng liên tục.

Trong nguyên tác, Yếm Tuy dẫn theo Tạ Hoài xuống núi, một đường đi đến Đan Sơn Môn ở Hạc Lan Châu, du sơn ngoạn thủy mất hơn một tháng, nhưng nếu dùng pháp khí bay, đến Hạc Lan Châu không mất quá một ngày. Rõ ràng là đi đường khá chậm.

Trong truyện cũng không miêu tả chi tiết, rốt cuộc là đi như thế nào. Phương Lê cảm thấy có thể ngắm cảnh, đi đi dừng dừng cũng không tệ.

Ba người tụt lại phía sau đội ngũ.

Phương Lê kín đáo liếc nhìn Tạ Hoài, thấy Tạ Hoài vẻ mặt bình tĩnh, có vẻ nghỉ ngơi rất tốt, điều này khiến y cảm thấy mất mặt, rõ ràng bản thân mới là kẻ cường hào thủ đoạt người ta, tại sao người ngủ không ngon lại là mình?

Phương Lê hắng giọng, nhướng mày, đột nhiên nói: “Ngươi không muốn biết, bản tôn đi theo bọn họ, là muốn làm gì sao?”

Thân là danh môn chính đạo, cho dù không để ý đến bản thân mình, nhưng tính mạng của mấy trăm tu sĩ này, ngươi cũng nên quan tâm chứ?

Tạ Hoài nghiêng đầu qua nhìn, nhàn nhạt nói: “Tôn thượng muốn làm gì?”

Phương Lệ lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, nói ra những lời đã chuẩn bị từ lâu: "Họ đều nói con yêu thú hung ác đó là do bản tôn làm, nếu bản tôn thực sự không làm gì, chẳng phải là nhận danh tiếng một cách vô ích hay sao?

Y nói xong, có chút chờ mong nhìn Tạ Hoài, muốn xem xem Tạ Hoài định làm gì để đối phó, ngươi nhìn xem ta chuẩn bị gϊếŧ người phóng hỏa đó, không sợ hôm nay núi Vạn Tuân máu chảy thành sông sao? Nhưng nếu ngươi có ý muốn cầu xin cho họ, bản tôn cũng không phải không thể đao hạ lưu nhân……

Tạ Hoài: “Ồ.”

Phương Lê:?

Tạ Hoài nhìn vào ánh mắt có phần ngơ ngác của Phương Lê, như thể sợ y nghe không hiểu, còn chu đáo bồi thêm một câu: “Tôn thượng nói có lý.”

Phương Lê:……

Được rồi, được rồi, là bản thân tự suy nghĩ viển vông thôi, tính tình Tạ Hoài chính là như vậy, mềm cứng đều không ăn. Trong truyện, Yếm Tuy cũng từng làm những chuyện tương tự, ví dụ như đe dọa sẽ cướp đi tính mạng của người khác để uy hϊếp Tạ Hoài, nhưng Tạ Hoài chưa từng chịu thua, ngược lại, rốt cuộc lần nào cũng là Yếm Tuy nhận thua……

Ngay cả Yếm Tuy cũng không làm gì được hắn, Phương Lê cũng không nghĩ là mình có thể làm được gì, nghĩ như thế tâm tình liền cảm thấy bình tĩnh hơn……

Phương Lê hậm hực quay đi, chợt nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt từ phía sau: "Nhưng tội của những người này cũng không đến mức phải chết, hy vọng tôn thượng có thể khoan dung một chút."

Phương Lê kinh ngạc quay đầu lại.

Tạ Hoài thế mà lại chịu thua?!

Thế này, là đang cầu xin sao...?

Một lúc lâu sau, Phương Lê lấy lại tinh thần, đưa tay sờ cằm, ánh mắt lảng tránh, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Nếu Ngọc Nghi Quân đã cầu xin, bản tôn cũng không phải không thể suy xét……”

Nói xong liền đi nhanh về phía trước vài bước, để lại Tạ Hoài ở phía sau.

Y cần bình tĩnh lại một chút.

Tạ Hoài nhìn bóng người Phương Lê vội vàng rời đi, đáy mắt hiện lên một tia ý cười khó lòng nhận ra, rõ ràng là không định làm gì, nhưng lại thích nói cho sướиɠ miệng…… Ngươi có biết cái gọi là uy hϊếp thực sự không hả?

Phương Lê nhìn như thong dong bình tĩnh, thực chất không phải vậy, suốt đoạn đường không quay đầu lại lần nào nữa.

Y có chút đoán không được thái độ của Tạ Hoài nữa, mặc dù bản thân có vẻ đã thắng một lần, nhưng trong lòng lại mơ hồ có chút bất an. Tạ Hoài dường như có chút khác so với trước đây, nhưng rốt cuộc khác ở chỗ nào, Phương Lê lại không nói ra được.

Vì trong lòng đang lo nghĩ, Phương Lê có chút thất thần.

Mặc dù Ô Y Mị ở phía trước, nhưng lại nghe thấy tất cả mọi thứ, thậm chí nhìn thấy cả sự thất thần của Phương Lê...ánh mắt hắn tối sầm lại, trong lòng vừa ghen tị vừa bất an.

Chỉ một câu nói mềm mỏng của Tạ Hoài thôi mà đã làm tôn thượng mất hồn như vậy, nếu hắn lại bày tỏ thêm chút tình cảm, tôn thượng thật sự có thể kiềm chế được hay không?

Ô Y Mị nắm chặt tay.

Không thể tiếp tục như thế này nữa...

Bọn họ đi khoảng ba ngày, cuối cùng cũng đến được chân núi Vạn Tuân.

Trừ trưởng lão và đệ tử của Tinh Nguyệt Cung, các môn phái khác cũng có vài người là tu sĩ Kim Đan kỳ, tu vi cũng coi như không tồi, khá nổi tiếng trong nhóm người này.

Một người là Đinh Càn của Xích Hà Phái, cũng chính là người có tài ăn nói và giỏi giao tiếp, những người và chuyện xung quanh đây không có gì là hắn không biết, rất thân thiện với mọi người.

Một người là Kế Phương Phương của Phi Hoa Cốc, chính là thiếu nữ đã đặt câu hỏi trước đó ở Tinh Nguyệt Cung. Tuy chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi, nhưng đã là tu sĩ Kim Đan kỳ, quả thực có tư chất không tồi, cho nên mọi người đều khách khí với nàng vài phần.

Hùng Uy của Thanh Lâm Động thoạt nhìn trông gầy gò ốm yếu, nhưng thực ra là một tu sĩ Kim Đan kỳ giỏi về bói toán, ngoài ra còn có hai sư huynh đệ đến từ Cự Kình Trai, cũng là những người có tiếng trong vùng.

Lúc mọi người đang bàn luận về việc kế tiếp nên làm gì, đệ tử đứng đầu Tinh Nguyệt Cung là Tiết Thanh Viễn đứng dậy, nói rằng hôm nay sắc trời đã tối, mời chư vị nghỉ tạm một đêm dưới chân núi, ngày mai sẽ cùng nhau lên núi lùng bắt hung thú.

Mọi người ngồi xuống đất, nghĩ đến ngày mai sẽ phải lên núi, trái một câu phải một câu, trò chuyện không ngớt.

Đinh càn xách theo bầu hồ lô đựng rượu, dường như có chút bất an nói: “Nếu thật là Thôn Vân thú, tại sao lại trở nên hung ác mà đả thương con người? Chuyện này e rằng không đơn giản, nói không chừng thật sự liên quan đến Phù Khâu Sơn, mọi người chớ nên lơ là cảnh giác."

Mặc dù Đinh Càn lại nhắc đến Phù Khâu Sơn, mọi người cũng đều lên tiếng oán thán về Phù Khâu Sơn, nhưng quận Khê Ninh cách Phù Khâu Sơn rất xa, trong lòng họ thực sự không nghĩ rằng đại ma đầu kia sẽ đến một nơi nhỏ bé không đáng chú ý như vậy. Nếu hắn muốn đánh muốn gϊếŧ, cũng nên đến những môn phái danh tiếng như Ngũ Đại Tiên Môn. Tuy vậy...điều này cũng không ngăn cản họ cùng nhau lên án ma đầu.

“Đinh huynh nói chí phải, chuyện này ta cũng thấy không đơn giản, chúng ta nhất định phải hành động cẩn thận.” Có người tỏ vẻ tán đồng.

“Cho dù thật sự là âm mưu của Phù Khâu Sơn, chúng ta cũng không thể lùi bước, nếu không lê dân bách tính phải làm sao bây giờ?” Có người hùng hồn nói.

“Đúng vậy, nếu thực sự liên quan đến ma đầu kia, chúng ta càng không thể mặc kệ!”

Phương Lê nghe vậy không khỏi có chút cảm động, thật là một đám tu sĩ của chính nghĩa, bèn mở miệng nói: “Thôn Vân thú trong truyền thuyết toàn thân đều là châu báu, đặc biệt là nội đan của nó, có thể giúp người ta độ kiếp, không biết có thật sự thần kỳ như vậy không?”

Mọi người: “……”

Khung cảnh thoáng chốc có chút ngượng ngùng, Phương Lê lại như không biết, tò mò nhìn mọi người.

Một lúc lâu cũng không ai đáp lại, cuối cùng là Đinh Càn đứng ra hòa giải.

Đinh Càn ho nhẹ một tiếng, nói: “Chỉ là truyền thuyết mà thôi, không thể hoàn toàn tin tưởng, hơn nữa rốt cuộc có phải Thôn Vân thú hay không, hiện tại cũng không có cách nào xác định được.”

Rất nhanh đã có người phụ họa theo: “Đúng đúng, còn không biết có phải Thôn Vân thú hay không, ta nghĩ là yêu thú do ma đầu kia thả ra, nên mới tàn nhẫn khát máu như thế.”

“Nếu không phải lo lắng yêu thú kia gϊếŧ hại dân chúng, chúng ta cũng sẽ không cực khổ tới đây.”

“Thân là chính đạo, vì dân trừ hại là việc nên làm.”

Phương Lê chớp chớp mắt, gật gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, nhưng nếu thật sự là Thôn Vân thú……mà nội đan của Thôn Vân thú chỉ có một, vậy thì làm sao mà chia?”

Phương · người chuyên đưa câu chuyện vào ngõ cụt · Lê, nói xong vô tội nhìn mọi người, chờ đợi đáp án.

Mọi người: “……”

Tiểu tử nhà ngươi sao lại không biết ý biết tứ gì hết vậy!

Hiện trường lại rơi vào im lặng hồi lâu.

Sắc mặt mọi người đều không tốt, nhưng vấn đề này……

Đinh Càn dường như không thể chịu nổi nữa, thở dài một cách bất lực, vỗ vai Phương Lê, dùng giọng điệu lão đại ca khuyên nhủ: "Chuyện này cần gì chúng ta phải lo lắng? Có Sơn chưởng môn của Tinh Nguyệt Cung ở đây, dù kết quả thế nào, tự nhiên sẽ phân phát công bằng thôi."

Phương Lê lại tựa hồ không tin tưởng Tinh Nguyệt Cung, ngập ngừng nói: "Đinh sư huynh nói đúng, nhưng những điều đó đều là lời nói một phía từ Tinh Nguyệt Cung. Ta chỉ lo lắng chúng ta lặn lội đường xa đến đây, nếu cuối cùng không được gì, chẳng phải là cực cực khổ khổ làm áo cưới cho người khác sao..."

Đây cũng không phải là lời mà danh môn chính đạo nên nói, dù trong lòng nghĩ như vậy, sao có thể công khai nói ra chứ?!

Đinh càn nghiêm mặt giáo huấn: “Thân là tu sĩ chính đạo, bảo vệ chúng sinh là bổn phận, sao lại so đo được mất, bụng dạ hẹp hòi như vậy?"

Phương Lê lộ vẻ xấu hổ, cuối cùng không nói gì nữa.

Đinh Càn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt thay đổi, dường như nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng đứng dậy rời đi.

Trải qua vụ việc lần này, mọi người cũng không thể tiếp tục nói chuyện nổi nữa, lần lượt tản ra, người thì nhắm mắt đả tọa, người thì nằm xuống ngủ, ai nấy đều vô thức tránh xa Phương Lê, sợ rằng y lại mở miệng.

Phương Lê cúi đầu che đi ý cười, khóe môi hơi nhếch lên, lười biếng dựa vào cây.

Tạ Hoài chợt nhàn nhạt nói: “Người đầu tiên nhắc đến Phù Khâu Sơn, chính là Đinh Càn.”

Phương Lê nheo nheo mắt, thản nhiên nói: “Đúng vậy.”

………………

Ngày hôm sau, sắc trời vừa hửng sáng, mọi người đã thức dậy, Tinh Nguyệt Cung thân là người chủ trì sự việc lần này, đã chia các tu sĩ thành mười mấy đội, mỗi đội có hai đệ tử Tinh Nguyệt Cung dẫn đầu, sau đó phân tán lên núi.

Đội của Phương Lê, ngoài hai đệ tử dẫn đầu của Tinh Nguyệt Cung, thì Kế Phương Phương của Phi Hoa Cốc là người có tu vi cao nhất, nên để nàng dẫn đầu.

Sở dĩ núi Vạn Tuân thích hợp để ẩn náu là vì có nhiều hang động, đường đi lại quanh co, hiểm trở, bình thường thợ săn không thích tới đây. Bọn họ mỗi khi đi qua một nơi nào đó đều để lại kí hiệu, giúp người khác biết nơi đó đã được tìm kiếm. Nếu Thôn Vân thú xuất hiện, chỉ cần đi qua sẽ kích hoạt tín hiệu, mọi người có thể đến để bao vây bắt giữ.

Nhưng đã mấy ngày trôi qua mà vẫn không có bất kỳ phát hiện nào. Khi mọi người bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, một đệ tử Tinh Nguyệt Cung kích động nói: "Có vết máu!"

Hung thú bị vây trong núi Vạn Tuân, không thể ra ngoài săn mồi, có thể sẽ tấn công các loài thú khác trong núi. Có vết máu, chính là một phát hiện hiếm hoi!

Nghe vậy, mọi người lập tức lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng bước tới phía trước. Thôn Vân thú có thể so với tu sĩ Phân Thần kỳ, bọn họ không phải là đối thủ, một khi phát hiện dấu vết phải lập tức phát tín hiệu, mời chưởng môn Sơn Thanh Dương đến bắt giữ.

Vết máu kia cũng không rõ ràng, lúc có lúc không, càng ngày càng ít…… Bọn họ lần theo vết máu, đi đến một khe núi trũng sâu.

Kế Phương Phương đi đầu, cúi người vén nhánh cây trước mặt, trên nhánh cây treo một mảnh vải, là một mảnh vải nhuốm máu… Mọi người cảm thấy có điều không ổn, chẳng lẽ đây là máu của tu sĩ? Đã có người gặp nạn rồi sao?

Bước chân mọi người nhanh hơn, nhìn vào trong khe núi, ai nấy đều biến sắc.

Một thi thể vặn vẹo bị mắc kẹt trong khe đá, cơ thể chỉ còn một nửa, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra, đó chính là Đinh Càn của Xích Hà Phái!