Chương 12: Ghen*

(*): raw là ăn giấm.

Ô Y Mị ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt cười dịu dàng, dường như có chút chờ mong. Cậu ta cẩn thận nếm một ngụm, vị ngọt thanh tràn ngập trên đầu lưỡi, hầu kết khẽ động, giọng khàn khàn: "Thuộc hạ rất thích.”

Vì đây là của người đưa cho ta.

Ô Y Mị là người trầm lặng, lại không hay nói chuyện, ban đầu Phương Lê còn lo lắng không hợp khẩu vị của cậu ta, bây giờ mới yên tâm, cầm đũa cười: "Ăn đi."

Ô Y Mị cúi đầu giấu đi vẻ phức tạp, từ sau khi bắt Tạ Hoài về, Tôn thượng dường như trở thành một người khác, bắt đầu thích cười, ánh mắt cũng dịu dàng hơn nhiều. Chỉ cần ở bên Tạ Hoài, y sẽ lộ ra những mặt chưa từng có trước đây, như thể rất yêu người đó... dù miệng nói không yêu.

Người mà cậu ta chưa từng đến gần được trong mười năm nay, lại vì Tạ Hoài mà bắt đầu cho phép người khác tiếp cận trái tim mình, như một con rối chỉ biết gϊếŧ chóc, đột nhiên có thất tình lục dục, và bây giờ, y thậm chí còn quan tâm đến việc cậu ta thích ăn gì…

Ô Y Mị không phủ nhận ban đầu cậu ta có chút hoang mang không hiểu, nhưng khi bình tâm lại, cậu ta phát hiện mình không hề ghét điều này, thậm chí, còn không dám phá vỡ khung cảnh trước mắt.

Lúc cậu ta cận kề cái chết, chính người này đã kéo cậu ta dậy, cho cậu ta một nơi để thuộc về. Cậu ta như xác sống đi theo người này chém gϊếŧ... lúc đó chưa từng nghĩ đến có một ngày, bọn họ có thể như bây giờ, như những người bình thường ăn cơm nói cười, như thể ngoài kia trời đất sụp đổ cũng không liên quan đến họ, chỉ có niềm vui trước mắt này mà thôi.

Tay Ô Y Mị khẽ siết chặt, cậu ta không thể không thừa nhận, cậu ta thực sự ghen tỵ với Tạ Hoài, ghen tỵ với việc Tạ Hoài có thể nhận được tất cả tình yêu của người này, có thể lúc nào cũng ở bên cạnh người này…

Cho dù là giả, thì cũng là thứ mà cậu ta cầu nhưng không được.

...

Mấy ngày nay Phương Lê đã thử qua tất cả những món ngon, chỗ vui chơi gần trấn Khúc Khánh, cảm thấy rất hài lòng. Ma Cung tuy xa hoa đủ đầy nhưng rốt cuộc vẫn cô quạnh lạnh lẽo... Dù cho có là người chơi nạp VIP, thì cũng cần có người chơi miễn phí làm NPC thì trò chơi mới thú vị, phải không?

Nhìn lại Ô Y Mị, ban đầu còn có chút gò bó căng thẳng, sau đó quen dần, nửa chữ nhắc đến công việc cũng không, ngày càng giống một bạn chơi cùng đạt chuẩn.

Dù chỉ là một thế giới được tạo ra từ một quyển sách, nhưng lại thú vị hơn so với tưởng tượng.

Phương Lê chậm rãi đi về, bên đường có tiếng rao của người bán hàng: "Đặc sản của Lâm Tiên Châu, bánh thủy tinh làm từ hoa thanh đa, người đi qua không nên bỏ lỡ, đặc sản của Lâm Tiên Châu đây—"

Ồ? Phương Lê lập tức có hứng thú, chẳng phải Vân Gian Khuyết ở Lâm Tiên Châu sao? Y đã ra ngoài mấy ngày rồi, nếu đang giả vờ yêu thương Tạ Hoài, đi tay không trở về thì không hay lắm. Mang đặc sản của Lâm Tiên Châu về làm quà thì lại rất thích hợp, về việc tại sao có thể mua đặc sản của Lâm Tiên Châu ở một quán nhỏ bên đường trấn Khúc Khánh cách xa vạn dặm, điều này không quan trọng… của ít lòng nhiều á.

"Cho ta một phần." Phương Lê bước tới nói.

Người bán hàng vui mừng nhận tiền, gói bánh thủy tinh lại đưa cho Phương Lê, cười lấy lòng: "Bánh thủy tinh của quý khách, ăn ngon rồi lại đến nhé.”

Ô Y Mị sắc mặt trầm xuống, mấy ngày nay Tôn thượng chỉ ở bên cạnh cậu ta, đến nỗi cậu ta suýt quên mất Tạ Hoài mới là người tôn thượng để tâm nhất. Chỉ vì nghe một câu Lâm Tiên Châu mà còn chạy tới mua đồ cho hắn…

Phương Lê mua xong quay lại, thấy Ô Y Mị mặt mày u ám, không khỏi thở dài. Ô Y Mị cái gì cũng tốt, chỉ là quá nhạy cảm với chuyện của Tạ Hoài. Y khẽ ho một tiếng, đầy ẩn ý nói: "Đừng nghĩ nhiều, Tạ Hoài chỉ là một con cờ thôi, hiểu không?"

Ý nói, ngươi mới là người ta tin tưởng nhất, đừng so đo với một con cờ!

Ô Y Mị mím chặt môi, từ từ gật đầu.

Cậu ta sẽ không phản bác lời Phương Lê nói, Phương Lê nói Tạ Hoài là con cờ thì Tạ Hoài chỉ là con cờ, còn cậu ta... sẽ không để Tạ Hoài có cơ hội tiến thêm bước nào nữa.

Một ngày nào đó, cậu ta sẽ gϊếŧ Tạ Hoài, để bên cạnh Tôn thượng chỉ có cậu ta mà thôi.

Phương Lê không biết Ô Y Mị thật sự nghe lọt tai hay giả vờ nghe, lắc đầu tiếp tục đi về phía trước.

Dù sao cũng là cao thủ đứng đầu Linh Tiên Giới, tiền đồ vô lượng, cần gì phải đối đầu với nhân vật chính? Đến lúc đó e rằng cả ta cũng không cứu nổi ngươi.

Làm người, chỉ sợ tự mình đi vào ngõ cụt.

Khi hai người sắp về đến khách điếm, thấy bên đường có một đám người vây quanh, trong đó còn có tiếng khóc.

Nghe kỹ một chút, Phương Lê liền hiểu, thì ra là người của Tồi Tâm Môn đang cưỡng đoạt dân nữ. Môn chủ Tồi Tâm Môn có tật háo sắc, có mới nới cũ, không phân biệt nam nữ, thường hay bảo thuộc hạ bắt thiếu niên thiếu nữ về cho gã.

Thảo nào dạo gần đây, trên đường không thấy được mấy người có dung mạo xinh đẹp, người ra đường chủ yếu đều là người già, trung niên.

Tên ma tu kéo một thiếu nữ tuổi đôi mươi, mất kiên nhẫn nói với bà lão bên cạnh: "Môn chủ luôn rộng lượng, để mắt đến con gái ngươi là phúc của ngươi, mai này sẽ trả lại. Đây là mười lượng vàng, ngươi cầm lấy đi."

Mười lượng vàng thực sự không ít, ở nơi mạng người như cỏ rác này, cũng đủ để mua một người rồi. Nói là "rộng lượng" cũng không sai, chỉ tiếc... người ta không hề tự nguyện.

Phương Lê dùng ánh mắt ra hiệu cho Ô Y Mị ở lại, tự mình chen vào đám đông đi tới. Tên ma tu lập tức chú ý đến Phương Lê, ánh mắt lạnh xuống, ở địa bàn Tồi Tâm Môn mà còn có kẻ dám lo chuyện bao đồng?

Phương Lê mắt cười chứa đựng ý, giọng ấm áp mở miệng: "Các hạ thấy ta thế nào, ta nguyện tự tiến cử, nhưng một đêm cần trăm lượng vàng."

Tên ma tu sững sờ, cơn giận nghẹn lại trong họng, đờ đẫn nhìn Phương Lê.

Vừa nhìn đã không thể rời mắt, tuy người này tuổi có hơi lớn, dường như hơn hai mươi rồi, lại còn yếu ớt bệnh tật, nhưng... cử chỉ tao nhã, khuôn mặt tinh tế, tái nhợt u sầu, lại toát ra vẻ đặc biệt, y đứng đây lập tức làm cho thiếu nữ kia trở nên mờ nhạt như bụi đất, quả là dung mạo hiếm có, xem ra là có xuất thân từ gia đình quyền quý, trấn Khúc Khánh này không có ai như thế.

Phương Lê thản nhiên như không nói: "Nhà ta sa sút, lang thang đến đây, thấy Môn chủ rộng lượng nên mới nảy sinh ý định này, nếu không đưa được số tiền này, thứ ta không quấy rầy nữa."

Nói xong quay người định đi.

Tên ma tu lập tức thả thiếu nữ ra, nhanh chân chặn Phương Lê lại, nửa đe dọa nửa khách sáo cười nói: "Trăm lượng vàng, Môn chủ của ta đương nhiên không tiếc rồi, mời công tử theo ta."

Trăm lượng vàng đối với tu sĩ không là gì cả, nếu có thể tìm cho Môn chủ một tuyệt phẩm thế này cùng trải qua đêm xuân, phần thưởng nhận được không chỉ có thế.

Phương Lê lập tức nở nụ cười: "Được."

Nhìn Phương Lê và tên ma tu rời đi, bóng dáng Ô Y Mị ẩn mình trong đám đông. Tôn thượng hành động bất ngờ, dùng cách này đi đến Tồi Tâm Môn, không sợ Môn chủ Tồi Tâm Môn biết trước mà chạy mất.

Chỗ ở của Tồi Tâm Môn được cải tạo từ Hoa Nhạc Tông trước đây, vì phụ trách khai thác mỏ linh thạch nên ở đây có thêm nhiều người, phạm vi chiếm đóng của tông môn so với trước kia mở rộng hơn nhiều.

Trong hậu viện của tông môn, Môn chủ Tồi Tâm Môn đang nằm trên ghế dài, xung quanh là các thị nữ xinh đẹp phục vụ tận tình, chỉ có điều Môn chủ Tồi Tâm Môn lại không mấy hứng thú, tỏ vẻ khó chịu.

Các ma tu xung quanh cẩn thận không dám lên tiếng, Môn chủ không thích người tầm thường phàm tục, thích nhất là những thiếu nữ trong trắng, xinh đẹp. Trong vòng một trăm dặm, thiếu niên thiếu nữ có tư sắc đều bị bắt về, bây giờ nhà nhà đều trong trạng thái cảnh giác cao độ, muốn tìm một thiếu nữ trinh trắng đã khó càng thêm khó, hơn nữa Môn chủ rất thích có mới nới cũ, người dù đẹp đến mấy cũng không ăn lại lần hai, thật khó cho đám thuộc hạ vất vả này.

Môn chủ Tồi Tâm Môn vung tay, đánh văng chén rượu do thị nữ dâng lên, ra hiệu cho một ma tu tiến đến, giận dữ nói: "Một lũ vô dụng, tìm không được người thì không biết tăng tiền thưởng sao? Chỉ cần tiền đủ nhiều, còn sợ đám tiện dân không tự dâng lên à."

Đám ma tu vâng dạ liên tục, cười gượng: "Chỉ là một số tiện dân thôi, cho mặt mà không biết hưởng, cần gì phải cho tiền bọn họ, thuộc hạ sẽ đến từng nhà mà lùng, nhất định sẽ bắt hết mỹ nhân về cho Môn chủ hưởng dụng!"

Trong mắt đám ma tu này, những người dân thế tục không đáng là người, tùy tiện cũng có thể gϊếŧ chết, cho tiền mới là lạ đó.

Môn chủ Tồi Tâm Môn ném chén rượu tới, tức giận nói: "Đồ ngu thì mãi là đồ ngu! Heo trong chuồng cũng phải nuôi béo rồi mới gϊếŧ, ngươi cứ lùng sục từng nhà như vậy, dọa bọn họ chạy hết, sau này còn đi đâu mà bắt người nữa. Chuyện chỉ cần một chút tiền bạc phàm tục là giải quyết được, đạo lý cần phải bỏ nhiều công sức, khai thác triệt để cũng không hiểu sao?”

Khi Phương Lê bước vào, vừa khéo nghe được những lời này, thầm đồng tình. Chả trách trước đó ma tu cướp người còn cho tiền, không ngờ Môn chủ Tồi Tâm Môn lại có chút hiểu biết.

Mỗi lần gã bắt thiếu niên thiếu nữ về đây, đều là ngủ qua một đêm rồi thả về, còn đền bù đủ tiền bạc... đa số mọi người đành phải nín nhịn, đôi khi còn có người tham tiền, tự nguyện dâng con.

Vì vậy, trong hơn một năm qua, thiếu niên thiếu nữ có chút nhan sắc ở gần trấn Khúc Khánh hầu như đều bị Môn chủ Tồi Tâm Môn làm nhục…

Mặc dù chuyện này rất quá đáng, nhưng vì tiền bạc đủ nhiều, cũng không mất mạng, người dân cảm thấy còn sống là được, nên không ai nghĩ đến việc đưa cả nhà bỏ trốn.

Chỉ tội cho những đứa trẻ bị làm nhục.

Tên ma tu dẫn Phương Lê nhanh chóng đi vào, cười lấy lòng: "Môn chủ, thuộc hạ mang người về rồi."

Một tuyệt phẩm thế này, lâu lắm mới gặp được… Môn chủ nhất định sẽ thích, tên ma tu mong chờ nhìn Môn chủ, chỉ thấy Môn chủ đứng phắt dậy.

Không phải chứ, kích động vậy sao?

Ngay sau đó, tên ma tu nhìn thấy Môn chủ phịch một tiếng quỳ xuống, lắp bắp nói: "Tôn, Tôn Tôn Tôn, Tôn Tôn thượng... ngài ngài ngài sao có thời gian đại giá quang lâm, cũng không không không báo trước một tiếng..."

Tên ma tu đứng phía trước Phương Lê chậm chạp, cứng ngắc quay đầu lại, ánh mắt kinh hoàng nhìn Phương Lê. Môn Môn Môn chủ, gọi người này là gì?

Phương Lê hai tay chắp sau lưng, thần sắc ôn hòa, gật đầu mỉm cười: "Đứng lên đi, tiện đường ghé qua thôi, không cần căng thẳng."

Môn chủ Tồi Tâm Môn run rẩy đứng dậy, cẩn thận nói: "Tôn, Tôn thượng... lần này ngài đến, có có có gì chỉ thị?"

"Chỉ thị thì không có." Phương Lê nhếch môi cười nhạt: "Chỉ là đột nhiên bản tôn cảm thấy câu nói vừa rồi của ngươi rất có lý, heo phải nuôi béo rồi mới gϊếŧ, nên đến hỏi ngươi một chút, nợ linh thạch của bản tôn định khi nào trả, chắc ngươi đã gom góp được khá nhiều rồi chứ."

Trong mắt Môn chủ Tồi Tâm Môn, dân chúng như heo chó, trong mắt ma tôn Yếm Tuy, gã cũng khác gì heo chó chứ?

Môn chủ Tồi Tâm Môn sắc mặt tái nhợt, hóa thành một luồng sáng định chạy trốn, kết quả vừa lao ra đã bị một roi quất mạnh trở lại, lăn lộn đến trước chân Phương Lê.

Ô Y Mị từ trên mái nhà nhảy xuống, tay cầm roi dài, đôi mắt đỏ thẫm, thần sắc lạnh lùng âm u.

Phương Lê vừa rời đi, Ô Y Mị liền dẫn người bao vây nơi này, đảm bảo không con ruồi nào bay ra được.

Phương Lê chậm rãi bước lên một bước, dẫm lên tay Môn chủ Tồi Tâm Môn, cúi đầu mỉm cười: "Nợ bản tôn thì phải trả cả lãi."



Tạ Hoài ngồi trong phòng, tín phù trong tay dần cháy hết.

Nhờ thái độ của Phương Lê, đệ tử Vân Gian Khuyết ở gần đây hành động không gặp trở ngại, đã liên lạc được với Phụng Âm. Mấy ngày nay, tin tức từ bên ngoài liên tục gửi đến, Phương Lê hành động không hề có ý che giấu, nên hắn biết rõ mọi chuyện.

Sau khi xuống núi, Phương Lê đi du sơn ngoạn thủy vài ngày, sau đó đột nhiên đến Tồi Tâm Môn, dùng thủ đoạn sấm sét gϊếŧ Môn chủ Tồi Tâm Môn, lệnh người lột y treo xác ngoài tông môn, rồi giao cho Ô Y Mị tiếp quản mỏ linh thạch... không ra tay thì thôi, mà đã ra tay thì khiến Đô Mông tổn thất nặng nề.

Hiện giờ núi Phù Khâu trên dưới đều bàn tán xôn xao, nhất thời lòng người hoang mang, ai cũng suy đoán ý đồ của Phương Lê... nhưng Tạ Hoài nhớ lại dáng vẻ lười biếng thường ngày của người đó, mơ hồ cảm thấy, y dọn dẹp Tồi Tâm Môn chỉ là việc tiện tay, mục đích chính phải là du sơn ngoạn thủy mới đúng.

Mấy ngày nay Phương Lê và Ô Y Mị như hình với bóng, chơi rất vui vẻ, e rằng đã quên cả lối về.

Tạ Hoài khẽ nhếch miệng.

Điều này cũng không có gì lạ, Ô Y Mị là người mà y tin tưởng nhất, trước mặt Ô Y Mị y không cần giả vờ, không như khi đối diện với hắn... toàn là tình cảm giả tạo.

Thật tâm và giả dối rõ ràng, họ mới là bạn đồng hành tin tưởng lẫn nhau, còn với hắn chỉ toàn là giả dối lừa gạt.

Tạ Hoài bóp nát tro giấy trong tay, vẻ mặt lạnh lùng. Những ngày này hắn tập trung tu luyện không ngủ không nghỉ, nay tu vi đã hồi phục khoảng ba phần, chắc chắn không lâu nữa sẽ phá được phong ấn, đến lúc đó…

Ánh mắt Tạ Hoài đột nhiên trở nên sắc bén, đứng dậy đẩy cửa bước ra, nhìn về phía khách không mời mà đến.

Đô Mông mặc đồ đen hòa lẫn với màn đêm, lặng lẽ xâm nhập vào thiên điện(*) Ma Cung.

(*) Thiên điện (còn gọi Thiên điến): cung điện, tòa nhà chính.

Trong thiên điện, nến đã tắt từ lâu, nhưng vừa bước vào, gã đã cảm nhận được một ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mình. Người đàn ông áo trắng lặng lẽ đứng dưới mái hiên, đôi mắt lạnh lùng nhìn gã, như thể đã chờ gã từ rất lâu.

Đô Mông hơi ngạc nhiên, nghe nói Tạ Hoài bị Đinh Khoá Hồn phong bế tu vi, theo lý không thể nhanh chóng phát hiện ra gã mới đúng... chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

Gã nheo mắt nhìn đối phương, suy tư.

Những ngày này, Phương Lê độc sủng Tạ Hoài gã thấy rất rõ, ban đầu có chút không tin, gã biết rõ kẻ đó máu lạnh vô tình đến mức nào, chẳng khác gì những kẻ điên không có nhân tính, không giống người biết động chân tình. Nhưng những gì gần đây gã chứng kiến, lại khiến gã không thể không tin.

Phương Lê có thể vì Tạ Hoài làm đến mức này, ít nhất chứng tỏ trong lòng y Tạ Hoài khác biệt.

Không lâu trước đây, Phương Lê dẫn Ô Y Mị đột kích Tồi Tâm Môn, không chỉ giành quyền kiểm soát mỏ linh thạch, chặn lại đống linh thạch Ma Môn chủ Tồi Tâm Môn ăn chặn, còn lột sạch treo xác sỉ nhục Môn chủ Tồi Tâm Môn... những hành động này đều nhằm vào gã.

Ánh mắt Đô Mông vẻ lạnh lùng, nhớ lại ý nghĩ muốn kéo tên ngạo mạn kia xuống khỏi ngai vàng, hành hạ y đến mức khóc lóc van xin... khiến lòng gã ngứa ngáy không thôi, có phần không thể chờ đợi được nữa.

Nhưng Phương Lê dám làm vậy, chắc chắn đã đề phòng gã. Gã vẫn chưa rõ thực lực của Phương Lê, nếu hành động bừa bãi có thể trúng kế của y... Tạ Hoài lại là một điểm đột phá tốt.

Hiện tại tu vi của Tạ Hoài đã bị phong ấn, lại rất được yêu chiều, Phương Lê có lẽ sẽ không đề phòng hắn.

Trước đây Phương Lê ngày ngày ở bên cạnh Tạ Hoài, khiến gã không có cơ hội tiếp cận, lần này hiếm khi có dịp Phương Lê xuống núi, Đô Mông quyết định nhân cơ hội đến gặp Tạ Hoài.

Đô Mông bước lên trước một bước, vẻ mặt chân thành, trầm giọng nói: "Ta mạo muội đến thăm, là có một việc muốn nhờ Ngọc Nghi Quân giúp đỡ."

Tạ Hoài thần sắc lạnh nhạt: "Ta hiện giờ đang lâm vào cảnh ngục tù, tự thân khó bảo toàn, e rằng không thể giúp ngươi."

Đô Mông lại ra vẻ thật tình, giọng điệu đầy tiếc nuối: "Ngọc Nghi Quân là bậc quân tử thanh cao, lại phải chịu sự nhục nhã hành hạ của tên tiểu nhân kia, ngay cả ta cũng không thể chịu nổi... chuyện hôm nay nói là nhờ Ngọc Nghi Quân giúp đỡ, thực ra ta cũng muốn giúp Ngọc Nghi Quân."

Tạ Hoài lộ vẻ chăm chú lắng nghe, "Ồ?"

Đô Mông chậm rãi nói: "Hiện nay tâm tư của Yếm Tuy đều đặt hết vào ngươi, đối với ngươi có lẽ sẽ không đề phòng quá nhiều. Ta ở đây có một loại độc dược, chỉ cần Ngọc Nghi Quân bỏ vào thức ăn của hắn, ta có thể giúp ngươi thoát khỏi ma chưởng."

Tạ Hoài khẽ nhếch môi, nói: "Ngươi cũng là người nổi danh trong ma đạo, ta làm sao có thể tin ngươi thật lòng giúp ta mà không phải muốn lợi dụng ta để chiếm đoạt vị trí Ma tôn?"

"Ta thừa nhận thực sự có ý định chiếm đoạt vị trí Ma tôn..." Đô Mông thẳng thắn nói: "Nhưng tên tiểu nhân đó quá ngạo mạn, hiện giờ đối với ta, vị trí Ma tôn không quan trọng bằng việc lấy mạng hắn. Không giấu gì Ngọc Nghi Quân, hiện nay trong khắp núi Phù Khâu có nhiều người không hài lòng với hắn, dù cho lập trường của ta và ngươi khác nhau, nhưng ít nhất mục tiêu trước mắt là giống nhau - chúng ta đều muốn hắn chết. Chỉ cần có thể gϊếŧ hắn, ta có thể hứa sẽ lui về ba ngàn dặm, dưỡng sức, không gây chiến với các môn phái tiên đạo, đây thực sự là chuyện hợp tác đôi bên cùng có lợi, mong Ngọc Nghi Quân cân nhắc kỹ."

Quả nhiên là như vậy, Tạ Hoài không thay đổi sắc mặt, ánh mắt chứa đựng sự chế giễu.

Lời Đô Mông nói có thật có giả, không giấu nổi tham vọng của hắn muốn chiếm đoạt vị trí... nhưng việc lui về ba ngàn dặm là không thể.

Nếu chưa từng sống cùng Phương Lê, trong mắt Tạ Hoài, hai người này chẳng khác gì nhau, không đáng để tin tưởng, chỉ cần để họ tự gϊếŧ lẫn nhau là được.

Nhưng ít nhất lúc này Tạ Hoài tin tưởng một điều, Phương Lê sẽ không tự ý khai chiến... còn Đô Mông tham vọng lớn hơn rất nhiều, lòng tham không đáy, nếu thực sự để gã nắm quyền núi Phù Khâu, đó mới là thảm họa cho các môn phái tiên đạo và cả Linh Tiên Giới.

Huống chi, dù có muốn gϊếŧ Phương Lê, hắn cũng không muốn dùng độc, càng không muốn hợp tác với Đô Mông.

Tạ Hoài không muốn để ý đến Đô Mông, định rời đi thì nhớ đến ánh mắt hôm đó Đô Mông nhìn Phương Lê trên đại điện, như dã thú khát máu nhìn con mồi, gã thực sự chỉ định gϊếŧ Phương Lê thôi sao…

Tạ Hoài khựng lại, ánh mắt biến đổi, giọng nói lạnh lẽo: "Ngươi tin tưởng ta như vậy, không sợ ta sẽ nói chuyện hôm nay cho Yếm Tuy biết sao?"

Hôm nay Đô Mông đã dám đến đây, chính là vì tin rằng Tạ Hoài sẽ không nói lại với Phương Lê.

Tạ Hoài bị Yếm Tuy ép buộc, tính tình hắn cao ngạo, lại có huyết thù với Yếm Tuy, làm sao có thể cam tâm phục tùng Yếm Tuy? Vì vậy, dù cho hắn không đồng ý với gã, cũng tuyệt đối không thể đứng về phía Phương Lê. Nhưng nếu vậy, tại sao lại nói những lời này?

Đô Mông nhìn chằm chằm Tạ Hoài một hồi, chỉ thấy vẻ mặt Tạ Hoài lạnh nhạt, đôi mắt đầy sự thờ ơ, lúc nói những lời này cũng không hề có chút cảm xúc nào…

Đô Mông nhíu mày rồi từ từ giãn ra, Tạ Hoài chắc chắn sẽ không tố cáo, hắn chỉ không tin gã, đang thử gã mà thôi.

Đô Mông mỉm cười: "Ta biết Ngọc Nghi Quân có lo lắng, nhưng ta là thật lòng, hiện giờ chỉ có ta mới có thể giúp ngươi, Ngọc Nghi Quân đừng vội từ chối, hãy suy nghĩ kỹ rồi báo cho ta biết."

Nói rồi quay người biến mất trong màn đêm.

Tạ Hoài lạnh lùng thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống, ngón tay còn sót lại tro tàn của tín phù... ngươi có biết, Đô Mông đã hành động rồi không?



Thủ đoạn Ô Y Mị tàn nhẫn, quét sạch toàn bộ Tồi Tâm Môn, chỉ trong hai ngày đã nhổ tận gốc thế lực của Đô Mông tại đây, cài cắm tay chân của mình vào.

Có một thuộc hạ đắc lực như vậy, Phương Lê vô công rỗi nghề, rảnh rang du ngoạn, cho đến hai ngày sau, y nhận được mật báo của Ô Y Mị.

Ám vệ của Ô Y Mị để lại trên núi Phù Khâu truyền tin rằng Đô Mông bí mật gặp Tạ Hoài, nhưng vì không dám đến quá gần, nên không biết họ đã nói những gì.

Trong nguyên tác, Ô Y Mị lo lắng Tạ Hoài quyến rũ Yếm Tuy, muốn gϊếŧ Tạ Hoài cho xong, nên trong lời nói luôn ám chỉ rằng Tạ Hoài và Đô Mông có quan hệ mật thiết... nhưng lần này, Ô Y Mị chỉ báo cáo sự việc một cách trung thực, không thêm thắt bất kỳ cảm xúc chủ quan nào.

Dù chỉ là một thay đổi rất nhỏ, nhưng Phương Lê cảm thấy rất hài lòng, tin rằng dưới sự dẫn dắt của mình, Ô Y Mị sẽ không tự tìm đường chết nữa.

Ô Y Mị nói xong thì đứng yên, chờ đợi chỉ thị của Phương Lê, dù không nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Đô Mông và Tạ Hoài, nhưng cậu ta tin Tạ Hoài là người chính trực, chắc chắn sẽ không đồng ý làm chuyện xấu với Đô Mông. Những gì cậu ta có thể nghĩ đến, chắc chắn Tôn thượng cũng có thể nghĩ đến, nếu cậu ta thêm mắm dặm muối, có thể khiến Tôn thượng chán ghét vì Tạ Hoài mà chán ghét cậu ta…

Tôn thượng ghét nhất việc Ô Y Mị nhắm vào Tạ Hoài, nên cậu ta phải giấu kỹ tâm tư của mình, ít nhất không nên tự cho là thông minh trong chuyện này, khiến Tôn thượng khó chịu.

Phương Lê chống cằm suy nghĩ một lúc.

Trong nguyên tác, Yếm Tuy cũng biết chuyện này từ Ô Y Mị, dù biết rõ Tạ Hoài không thể thông đồng với Đô Mông, nhưng vẫn tức giận trở về chất vấn Tạ Hoài. Tạ Hoài đương nhiên không thèm giải thích với hắn, kết quả là... lại là một đoạn tình yêu cưỡng bức dữ dội.

Chuyện này ngoài việc tạo ra thêm một lần mâu thuẫn xung đột, cho Yếm Tuy lý do để ân ái, thì không có ảnh hưởng gì đến diễn biến cốt truyện, trong mắt Phương Lê đây hoàn toàn — là một tình tiết vô dụng.

Thời gian này y và Tạ Hoài chung sống rất hòa hợp, không có ý định làm chuyện đó cũng không có ý định gây hiểu lầm, những tình tiết không cần thiết thì bỏ qua luôn, Phương Lê không muốn đối đầu với Tạ Hoài, nhưng theo tiến độ cốt truyện thì y cũng nên quay về núi rồi.

Phương Lê cười nói: “Chúng ta về thôi.”

Dù sao việc ở trấn Khúc Khánh cũng đã xong, lần này ra tay không chỉ chấn nhϊếp những kẻ đang manh động, mà còn đâm sâu vào Đô Mông, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích, ở lại thêm cũng không có ý nghĩa gì.

Một khắc sau, Phương Lê đã về đến núi Phù Khâu.

Y cho Ô Y Mị đi, một mình tiến về phía thiên điện.

Hiện giờ có rất nhiều ánh mắt đang theo dõi mình, đương nhiên phải đến gặp Tạ Hoài để thể hiện sự ưu ái, hơn nữa không phải mình còn có quà sao? Nếu không đem tặng sẽ hỏng mất.

Những ngày này Tạ Hoài luôn ẩn mình, nơi này không có gì bí mật, Phương Lê cũng đã hiểu rõ tính cách của hắn, để sớm hồi phục tu vi, hắn hầu như không ra khỏi cửa.

Chiều hôm ấy, thiên điện vốn yên tĩnh bỗng trở nên nhộn nhịp, Tạ Hoài chầm chậm quay đầu nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy Phương Lê vội vã đi đến.

Áo choàng của y còn vương bụi bặm, có lẽ chưa kịp nghỉ chân đã trực tiếp đến đây.

Tạ Hoài cười lạnh.

Sao vậy, còn tưởng Đô Mông đã mắc câu, không cần diễn nữa sao?

Phương Lê vừa bước vào cửa, đã thấy Tạ Hoài mặt lạnh, thậm chí không thèm nhìn y, tỏa ra khí thế cách xa ngàn dặm… Y không khỏi sững sờ, không phải y chỉ mới đi có một tuần thôi sao, sao lại như trở về điểm xuất phát vậy?