Chương 23: Giữ gìn

Hiện trường yên tĩnh như chết.

Tất cả mọi người hô hấp đều chậm lại, Sơn Thanh Dương nằm trên mặt đất run rẩy, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình đã cẩn thận như thế, lại vẫn đưa tới ma đầu kia...

Kê Phương Phương thất thần nhìn trước mắt lười biếng thản nhiên thanh niên, tuy nhìn như ôn nhu hiền hoà, cùng người vô hại, rồi lại ẩn có coi hết thảy như con kiến bụi bặm, coi thường chúng sinh cao cao tại thượng cảm giác…

Kế Phương Phương thất thần nhìn thanh niên lười biếng thản nhiên trước mắt, tuy nhìn như dịu dàng hiền hoà, cùng người vô hại, rồi lại ẩn có coi hết thảy như con kiến bụi bặm, coi thường chúng sinh cao cao tại thượng...

“Loại chuyện gϊếŧ người sống luyện thai ma này, xưa nay là chúng ta ma tu làm, các ngươi chẳng những làm, còn muốn giá họa cho bản tôn, nhưng ngươi hỏi ý kiến của bản tôn sao...” Phương Lê cười khẽ.

Mọi người đều run lẩy bẩy, không ai mở miệng, chỉ có tiếng cười của Phương Lê, rõ ràng quanh quẩn trong sơn động.

Phương Lê rũ mắt, tầm mắt dừng ở trên người Sơn Thanh Dương, đuôi lông mày nhướng lên: “Về phần Huyết Linh Thai này, nếu đều nói là bản tôn làm, vậy bản tôn lại bất kính, chỉ có thể vui vẻ nhận.”

Sơn Thanh Dương quỳ rạp trên mặt đất, một gương mặt già nếp nhăn tung hoành, lộ ra nịnh nọt đến cực điểm cười: “Cái này, huyết linh thai này, có thể, có thể được tôn thượng nhìn trúng, là vinh hạnh của lão hủ, tự nhiên hiến cho tôn thượng...”

“Tốt, nể tình Huyết Linh Thai, để cho ngươi - - “ Phương Lê mỉm cười: “Chết một cách vui vẻ một chút đi.”

Nụ cười của Sơn Thanh Dương trong nháy mắt đọng lại trên mặt, lời còn lại còn chưa kịp mở miệng, roi trong tay Ô Y Mị xoắn một cái, một cái đầu ùng ục lăn xuống, lão giả còn duy trì bộ dáng há mồm, nhưng trong miệng kia rốt cuộc nói không ra lời.

Vừa giơ tay vừa nói vừa cười, đường đường Phân Thần kỳ tu sĩ liền giống như một con kiến hôi bị nghiền chết, còn lại người đều mặt xám như tro tàn, bọn họ cho rằng trước đó đã đầy đủ tuyệt vọng, hiện tại mới biết được sai rồi.

Thì ra còn có thể tuyệt vọng hơn.

Sơn Thanh Dương đã là ở đây tu vi cao nhất, hơn nữa ông ta còn dâng ra huyết linh thai cho ma đầu, như vậy cũng không thể bảo vệ một cái mạng, bọn họ những người này chẳng lẽ có thể giữ mạng sao? Nhớ tới đám người mình lúc trước đối phương châm chọc khıêυ khí©h Lê...

Nghe nói ma đầu này máu lạnh tàn nhẫn nhất, có thù tất báo, còn không biết phải tra tấn bọn họ như thế nào đây? Lột da rút gân đại khái là cơ bản đi....

Rơi vào trong tay Tinh Nguyệt Cung là cái chết, rơi vào trong tay ma đầu này, đó là sống không bằng chết, đã như thế còn không bằng rơi vào trong tay Tinh Nguyệt Cung, ít nhất có thể chết nhẹ nhàng một chút...

Phương Lê quay đầu nhìn về phía đám người kia, nhìn khuôn mặt tuyệt vọng sợ hãi của bọn họ, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên.

Thì ra đây chính là cảm giác bị người ta sợ hãi như quỷ...

Cảm giác này llại có chút không tồi.

Y dường như đã hiểu, Yếm Tuy vì sao trầm mê trong đó.

Thế giới này hết thảy đều là hư vọng, chỉ có sức mạnh là thật, y không cần người khác lý giải, thương hại, khẳng định, đồng tình...Y muốn chính là khuynh đảo thế gian này, chỉ có sợ hãi mới là chất dinh dưỡng của y, khiến y có thể quyết chí tiến lên, vĩnh viễn không quay đầu lại.

Cái gọi là ‘ sự thật công lý ’, chỉ nên nắm ở trong tay y, y nói đúng chính là đúng, y nói sai chính là sai, người ngỗ nghịch y, người nghi ngờ y, tất cả đều gϊếŧ chết là được rồi...

Đáy mắt Phương Lê hiện lên một tia hài hước lạnh lùng, chậm rãi giơ tay lên... Phút chốc, một bàn tay nóng rực rơi vào cổ tay hắn, có lực mà trầm ổn.

Phương Lê chậm rãi quay đầu.

Rơi vào đôi mắt đen u toại trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng Tạ Hoài như băng tuyền lọt vào tai: “Tôn thượng, đừng quên chuyện ngươi đã đồng ý với ta.”

Cố giữ vững tâm thần, chớ nhất thời xúc động, làm ra chuyện hối hận.

Phương Lê nhìn Tạ Hoài ngẩn ra một lát, chợt, lệ khí ùn ùn kéo đến, nhanh chóng rút đi như thủy triều,ánh mắt dần dần trở lại trong sáng…

Vừa rồi mình ước chừng là bị không khí ảnh hưởng gây nên, trong nháy mắt gợi lên ký ức Yếm Tuy, thiếu chút nữa bị lệ khí của Yếm Tuy ảnh hưởng, làm ra chuyện không nên làm, may mắn Tạ Hoài kịp thời đánh thức y, không nghĩ tới mang Tạ Hoài ở bên người còn có chỗ tốt bực này, Thanh Tâm Đan cũng không có Tạ Hoài dùng tốt...

Nghĩ đến đây đã là lần thứ hai Tạ Hoài giúp y.

Phương Lê cong mắt, trở tay cầm tay Tạ Hoài, Ma Tôn thâm tình lập tức bám vào người, giọng điệu lưu luyến mà dịu dàng: “Bản tôn đã đồng ý với Ngọc Nghi Quân, nhất định sẽ nói được làm được...”

Nói xong quay đầu nhìn về phía mọi người, môi mỏng khẽ mở, phun ra một chữ: “Cút.”

Mọi người vốn tưởng rằng chạy trời không khỏi nắng, không thoát khỏi tra tấn sống không bằng chết, thê thê thảm sầu... Ai ngờ người bên cạnh ma đầu lại khuyên can ma đầu, mà ma đầu cũng thật sự nghe khuyên can... Chờ một chút, ma đầu vừa mới kêu người này cái gì?

Ngọc Nghi Quân?

Tất cả mọi người là một biểu tình như gặp quỷ, nhưng lúc này lại không phải lúc để ngạc nhiên, cái chữ ‘Cút’ kia làm bọn họ như được đại xá, vừa lăn vừa bò từ nơi này chạy sạch sẽ.

Kế Phương Phương xem như khá bình tĩnh, nàng phức tạp nhìn Phương Lê một cái, sau đó bước nhanh từ nơi này rời đi.

Bên kia còn lại đệ tử của Tinh Nguyệt Cung, thấy thế cũng muốn nhân cơ hội len lén chạy đi... Ai ngờ vừa mới động một bước, đã bị Ô Y Mị một roi quất trở về, ánh mắt Ô Y Mị âm lãnh xẹt qua, khàn giọng nói: “Ai bảo các ngươi cũng đi?”

Sắc mặt đệ tử Tinh Nguyệt Cung trắng bệch, mỗi người đều tuyệt vọng không thôi.

Phương Lê lại không quan tâm việc này, dù sao Ô Y Mị sẽ xử lý tốt.

Tầm mắt y vừa chuyển, rơi vào trên người Thôn Vân Thú.

Thôn Vân Thú lúc trước bị Tinh Nguyệt Cung lần nữa kí©h thí©ɧ, lại cắn nuốt quá nhiều máu huyết, Huyết Linh Thai tồn tại làm nó thống khổ không thôi, giờ phút này cuộn mình trên mặt đất run rẩy, phát ra thống khổ chói tai hí vang...

Nó nhìn thấy Phương Lê đi tới, bản năng sợ hãi làm nó muốn chạy trốn, nhưng một bàn tay hơi lạnh, nhẹ nhàng rơi vào trán nó, lạnh lẽo từ trán thấm vào, trong nháy mắt xoa dịu thống khổ của nó, nó nhất thời không giãy dụa nữa, tùy ý Phương Lê vuốt ve nó.

Tay Phương Lê đặt trên trán Thôn Vân Thú, nhìn hai mắt nó bởi vì thống khổ mà đỏ lên, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Nam tử áo trắng ôn nhã từ sâu trong rừng trúc đi tới, đôi mắt đen như mực đảo qua, phát ra một tiếng cười khẽ: “A Diễm đang xem Linh Thú Quyển?”

Thiếu niên gật gật đầu, vui mừng nói: “Sư huynh.”

Nam tử áo trắng xoa đầu hắn, tầm mắt xẹt qua sách trong tay y, cười nói: “Thôn Vân Thú a...... A Diễm có biết, bảo bối nhất trên người Thôn Vân Thú này, cũng không phải nội đan.”

Thiếu niên có chút khó hiểu nói: “Nhưng trong sách nói, Thôn Vân Thú chính là nội đan quý giá nhất.”

Nam tử áo trắng từ trong tay y tiếp nhận quyển sách, cụp mắt lộ ra nụ cười dịu dàng, giọng điệu chậm rãi như gió mát phất tai: “Trong sách viết không nhất định là toàn bộ, mặc dù nội đan của Thôn Vân Thú quý báu, nhưng nếu lấy máu tươi kích phát tính hung ác, lấy tinh huyết ngàn người nuôi nấng, thì có thể thai nghén ra huyết linh thai, tu sĩ được huyết linh thai có thể làm nguyên thần thứ hai, cho dù là tu luyện hay là bảo mệnh, đều là thứ so với nội đan còn trân quý hơn.”

Thiếu niên nghiêm túc suy tư, một lát sau có chút không đành lòng nói: “Lấy tinh huyết ngàn người nuôi nấng, thực sự quá mức tàn nhẫn.”

Nam tử áo trắng khép sách lại, khen ngợi cười: “A Diễm thật sự là thiện lương, điều đầu tiên nghĩ đến không phải Huyết Linh Thai quý báu, mà là hành động này quá mức tàn nhẫn trái với thiên đạo.”

Thiếu niên hơi hơi mặt đỏ, thưa dạ nói: “Thôn Vân Thú bị lấy Huyết Linh Thai, nhất định sẽ chết đi, ta đọc sách nói, Thôn Vân Thú là Thụy Thú, nó rất tốt, chẳng những không đả thương người còn có thể cứu người, lỡ như thật sự xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ không có biện pháp cứu nó sao...”

Nam tử áo trắng im lặng một lát, nói: “Muốn cứu Thôn Vân Thú cũng không phải là không có cách nào, chỉ cần thừa dịp Huyết Linh Thai chưa thành hình, lấy đi Huyết Linh Chi Lực trong cơ thể nó, Huyết Linh Thai mất đi Huyết Linh Chi Lực tẩm bổ, thai chết trong bụng sẽ biến mất, Thôn Vân Thú liền có thể sống sót.

Nhưng... Huyết linh lực không thể khống chế không phải là thứ tốt, người bình thường không thể khống chế khí tức hung lệ như vậy, lấy thương thân, quả thật là dùng mạng đổi mạng, ai lại nguyện ý vì cứu linh thú mà mạo hiểm trả giá sinh mạng chứ?”

Thiếu niên nghe vậy có chút khổ sở, nói: “May mắn sư huynh ngươi nói những thứ này, đều không có ai biết, trên sách cũng không có viết, như vậy sẽ không có người thương tổn Thôn Vân Thú.”

“Đúng vậy…” Nam tử áo trắng cười cười, sủng nịch nhìn y, nói: “Có lẽ thánh tôn không hy vọng người biết, cho nên mới không có ghi chép trong linh thú quyển...... A Diễm ngươi cần phải nhớ kỹ, con đường tu hành cần thủ bản tâm, đi chính đạo, mới có thể lâu dài, nếu không cuối cùng sẽ cắn trả kỳ thân.”

Thiếu niên ngưỡng mộ lại hoài niệm nhìn sư huynh, trịnh trọng gật gật đầu.

Nam tử áo trắng xoay người, càng lúc càng xa.

Một màn trước mắt như gió thổi mây tan.

Nhưng tiếc nuối và áy náy trong lòng Yếm Tuy, lại giống như còn bồi hồi thật lâu không đi, xin lỗi... Cuối cùng vẫn phụ kỳ vọng của ngươi.

Thực xin lỗi…

Phương Lê nhắm mắt lại, tầm mắt dừng ở trên người Thôn Vân Thú, vươn tay, phất qua bộ lông trắng như tuyết của nó.

Huyết linh lực cuồn cuộn như nước lũ tràn vào thân thể hắn, Phương Lê cảm thấy cổ họng ngọt ngào, nhưng hắn nuốt ngụm máu kia xuống, cho đến khi đỏ tươi trong mắt Thôn Vân Thú hoàn toàn tản đi.

Đôi mắt Thôn Vân Thú khôi phục đen kịt mà trong suốt, nó mềm mại lại cảm kích cọ cọ lòng bàn tay Phương Lê, đứng lên bồi hồi ở bên cạnh y.

Phương Lê vỗ vỗ Thôn Vân Thú, mỉm cười: “Ta đã lấy thù lao, ngươi đi đi.”

Thôn Vân Thú giống như có thể nghe hiểu tiếng người, nó có chút không nỡ, qua một hồi lâu, mới xoay người biến mất ở trong núi.

Phương Lê lắc lắc đầu, đứng lên ngẩng đầu nhìn, lập tức đối diện với khuôn mặt lo lắng của Tạ Hoài...

Y hơi hơi mỉm cười.

Sư huynh Yếm Tuy nói không sai, đi sai đường, cuối cùng sẽ cắn trả thân thể, Yếm Tuy kiếm đi nét bút nghiêng không từ thủ đoạn, thân thể này vốn là sống không lâu, không quan tâm nhiều một chút huyết linh lực, có thể cứu Thôn Vân Thú, coi như là hoàn thành một tâm nguyện của Yếm Tuy đi.

Tạ Hoài nhìn khuôn mặt tái nhợt hơn trước của Phương Lê, không khỏi nhíu mày, muốn tiến lên đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ của đối phương, nhưng trong giây lát hắn do dự... Ô Y Mị đã tiến lên trước một bước, đỡ lấy Phương Lê.

Phương Lê lắc đầu cười khẽ, nhướng mày nói: “Không sao, vừa rồi bổ sung quá nhiều, tiêu hóa một chút là tốt rồi.”

Tạ Hoài nhíu chặt mày, thật sự là như thế sao?

Huyết Linh Thai đúng như lời Phương Lê nói đúng là chí bảo, nhưng Phương Lê đã thả những người đó đi, như vậy giờ phút này Huyết Linh Thai hẳn là còn chưa thành hình, bây giờ lấy đi cũng coi là chỗ tốt sao? Hắn nhìn khuôn mặt càng thêm tái nhợt suy yếu của Phương Lê, bộ dạng này thoạt nhìn thật không giống như được lợi, ngược lại giống như là vì cứu Thôn Vân Thú mà bị thương...

Trong miệng người này xưa nay không có mấy câu nói thật, chẳng lẽ lại cậy mạnh giấu diếm cái gì?

Tạ Hoài rũ mắt thu lại vẻ phức tạp, muốn hỏi rốt cuộc không có mở miệng, hắn lại có tư cách gì quan tâm hắn đây?

Hơn nữa... người này bề ngoài nhìn như ôn nhuận hiền hòa, thực ra nội tâm đề phòng sâu nặng nhất, không cho phép người khác tới gần chút nào, không cho phép bất luận kẻ nào nhìn trộm nội tâm của y.

Vì sao… Là bởi vì, sợ hãi bị thương tổn sao?

Phương Lê đỡ tay Ô Y mị, trầm tư một lát, nói: “Xuống núi đi.”

Yyêu cầu nắm chặt thời gian điều tức một phen.

Tuy rằng Tạ Hoài là một chính nhân quân tử... Nhưng dù sao lập trường của bọn họ khác nhau, lại là quan hệ đối địch như vậy, loại thời điểm này, Phương Lê cũng không dám phân phó Tạ Hoài hộ pháp, còn chỉ phải dựa vào Ô Y Mị.

【 Hệ thống lo lắng: kí chủ, kí chủ a! ngươi vừa rồi là làm cái gì a, tại sao muốn xen vào việc của người khác!】

【Phương Lê mỉm cười: Yên tâm, ta sẽ sống đến khi nội dung vở kịch kết thúc.】

【 Hệ thống:…】Ta không thể là lo lắng cho ngươi sao?

Phương Lê lại cong khóe môi cười cười, nếu y đã đến thế giới này, có được cơ hội làm lại từ đầu, như vậy nên hảo hảo thay thế Yếm Tuy, sống hết mấy tháng cuối cùng này...

Nếu như Yếm Tuy vẫn còn, ước chừng cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy chứ?



Trước cửa phòng khách điếm quận Khê Ninh, Ô Y Mị rũ hai tay, không nhúc nhích canh giữ ở đó.

Thấy Tạ Hoài đi tới, Ô Y chợp mắt, ánh mắt lạnh như băng, nói: “Tôn thượng còn chưa xuất quan, mời Ngọc Nghi Quân rời đi.”

Ánh mắt Tạ Hoài hơi trầm xuống, từ sau khi chuyện trên núi kết thúc, Phương Lê xuống núi liền trực tiếp bế quan, để Ô Y Mị ở cửa trông coi... không cho mình cơ hội tới gần nữa.

Hồi lâu, hắn tự giễu khẽ nhếch khóe miệng, cũng đúng, Phương Lê phòng bị mình là việc nên làm...

Loại thời điểm suy yếu này, tự nhiên là Ô Y Mị mà y tín nhiệm nhất, mới có tư cách làm bạn bên cạnh y.

Mà mình, lại tính là gì của y đây?

Huống chi, hắn vốn cũng không nên có loại ý niệm này, vốn cũng không nên để ý lo lắng cho người này...

Ánh mắt Tạ Hoài tối sầm, bỗng dưng xoay người rời đi.

Tạ Hoài đi tới dưới lầu, tiểu nhị lên một bình trà, hắn một mình ngồi ở đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, người đến người đi.

Mười lăm phút sau, một người mặc thô áo tang bào, lưng đeo một cái giỏ trúc, làm như trong thôn nông hộ mười lăm mười sáu tuổi thiếu niên, đi vào trong khách điếm.

Thiếu niên có một khuôn mặt tròn trịa, lúc cười có má lúm đồng tiền nhỏ, còn có một đôi răng hổ nhỏ đáng yêu, hắn lề mề ngồi xuống bàn phía sau Tạ Hoài, cảnh giác nhìn bốn phía một chút, xác định nơi này không có người khả nghi gì, phút chốc liền chạy tới bên người Tạ Hoài.

Thiếu niên hai mắt rưng rưng, lo lắng nói: “Sư huynh, huynh có khỏe không!!”

Thiếu niên chính là sư đệ của Tạ Hoài, tên là Đào Lộc.

Ngày đó ma đầu vây công Vân Gian Khuyết, Tạ Hoài vì bọn họ không tiếc ủy thân ma đầu, tất cả bọn họ đều rất lo lắng Tạ Hoài, vừa nghĩ tới Tạ Hoài có thể sẽ phải chịu tra tấn, liền ngày đêm bị dày vò, ăn ngủ không ngon...

Trong khoảng thời gian này, bọn họ lần lượt cố gắng tới gần núi Phù Khâu, nhiều lần còn bị bắt, không biết tại sao ma đầu kia lại thả bọn họ, nhưng bọn họ lại không cách nào tới gần Phù Khâu Sơn dù chỉ một mảy may, căn bản không cứu được sư huynh...

Hơn nữa trên Phù Khâu sơn còn truyền ra rất nhiều lời đồn đãi, nói Ngọc Nghi Quân Tạ Hoài là họa thủy, đem Ma Tôn mê thần hồn điên đảo, hàng đêm điên loan đảo phượng, đem Tạ Hoài hình dung thành một người không biết xấu hổ.

Trong lòng Đào Lộc tức giận lại ủy khuất, nhưng không có nửa điểm biện pháp, chợt có một ngày trên núi Thiên Sơn có người đưa tin tức, nói Ngọc Nghi Quân tạm thời không có việc gì, để cho bọn họ không cần quá mức lo lắng, lại càng không cần để ý lời đồn đãi nhảm nhí.

Mười ngày trước, người nọ lại sai người đưa tin tức, nói Ngọc Nghi Quân cùng Ma Tôn xuống núi.

Nhưng hành tung của Ma Tôn lại không ai biết.

Thẳng đến hai ngày trước, quận Khê Ninh đồn đãi truyền tới Vân Gian Khuyết, nói ma đầu mang theo Ngọc Nghi Quân lên Vạn Tuân Sơn, Hắc Ăn Hắc Diệt Tinh Nguyệt Cung, đoạt Huyết Linh Thai, hơn nữa Ngọc Nghi Quân còn cùng ma đầu thân mật mật, ân ân ái ái, căn bản nhìn không ra bộ dáng bị ép buộc, biết rõ thân phận ma đầu cũng không cảnh báo mọi người, ngược lại trợ giúp ma đầu gạt người, nói Ngọc Nghi Quân sợ là đã sớm theo ma đầu...

Hôm nay bên ngoài bí mật đồn đãi, muốn bao nhiêu khó nghe có bấy nhiêu khó nghe.

Bọn Đào Lộc tất nhiên là không tin những thứ này, thật vất vả mới có tung tích Tạ Hoài, vội vàng chạy tới Khê Ninh quận, chính là vì gặp Tạ Hoài một lần.

Hôm nay thấy sư huynh không có thiếu tay thiếu chân, còn sống tốt, Đào Lộc cảm động nước mắt xoát xuống, nức nở nói: “Sư huynh, hiện tại người bên ngoài đều nói ngươi giúp đỡ Ma Đầu làm ác, cùng Ma Đầu cùng nhau diệt Tinh Nguyệt Cung, nhưng mà ngươi yên tâm, chúng ta là tuyệt đối sẽ không tin tưởng những lời kia, nhất định đều là Ma Đầu kia uy hϊếp sư huynh ngươi!”

Tạ Hoài rũ mắt vẻ mặt lạnh nhạt, về bên ngoài truyền như thế nào, hắn đã có dự liệu, chẳng qua lần này bị chửi bới, không chỉ là Phương Lê, cũng bao gồm chính mình mà thôi...

Kỳ thật chuyện này, Phương Lê ngay từ đầu đã phát hiện kỳ quặc, cũng đoán ra âm mưu của Tinh Nguyệt Cung, nhưng y biết thân phận của mình đặc thù, không thể lấy được lòng tin của người khác, cho nên trên đường cố ý nói chuyện giật gân, hù dọa rất nhiều người, chính là vì cho bọn họ một con đường sống... Còn lại phần lớn là hạng người lòng tham không đủ, biết rõ đường chết nhưng vẫn đưa về phía trước.

Nhưng Phương Lê vẫn cho bọn họ cơ hội, mặc dù đến cuối cùng, cũng bất chấp những ân oán trong quá khứ thả bọn họ đi, thực là nhân từ đến nghĩa tận, Phương Lê đang dùng phương thức của y cứu người, cứu những người đối với y mà nói, kỳ thật cũng không đáng đi cứu...

Nếu không có Phương Lê, bọn họ đã sớm chết trong tay Tinh Nguyệt Cung rồi.

Về phần đám người Tinh Nguyệt Cung Sơn Thanh Dương, mặc dù nhìn như là chính đạo, nhưng lại làm chuyện ma đạo, âm mưu tính kế, chết chưa hết tội.

Mặc dù Phương Lê không ra tay, đổi lại là hắn, cũng sẽ chủ trì công đạo.

Chỉ tiếc người đời ngu dốt, chỉ nhìn thấy mặt ngoài, không chịu suy nghĩ nguyên do trong đó, người nói sao hay vậy, nghe gió chính là mưa.

Đào Lộc vừa nghĩ đến những lời đồn bên ngoài kia, liền đau lòng vô cùng, những người đó không biết ơn báo đáp thì thôi, lại còn bôi đen như thế, hắn ta trừng to mắt bình tĩnh nói: “Sư huynh, ta vĩnh viễn đều tin huynh, nhất định đều là bọn họ vu khống huynh, ta đều nghe nói, nếu không phải ngươi ngăn cản, ma đầu sẽ gϊếŧ người, rõ ràng đều là lỗi của ma đầu, không có bất cứ quan hệ gì với huynh…”

Tạ Hoài nhìn đôi mắt oán giận của thiếu niên, nghe hắn ta thở phì phò, trong lòng lại nghĩ...

Điểm khác biệt duy nhất giữa mình và Phương Lê, có lẽ chính là khi đồng dạng đối mặt với sự chê bai của thế nhân, còn có người vẫn luôn nguyện ý tin tưởng vững chắc sự trong sạch của mình...

Nhưng lại không có ai nguyện ý tin tưởng Phương Lê.

Bọn họ đều theo lẽ thường cho rằng, Phương Lê nên giống như trong lời đồn.

Cho rằng là Phương Lê ép buộc mình.

Tạ Hoài nhắm mắt lại.

“Tin vỉa hè, không thể dễ dàng tin.” Hắn chậm rãi mở miệng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, gằn từng chữ: “Người tu đạo cần đầu óc tỉnh táo, đừng để cảm xúc cừu hận ảnh hưởng phán đoán của ngươi, ngươi đã biết những lời đồn đãi kia đối với ta là vu khống chửi bới, chẳng lẽ đối với ghét bỏ mà nói, không thể cũng là vu khống chửi bới sao?”

Đào Lộc ngẩn ngơ, qua một hồi lâu, mới kịp phản ứng, ý tứ lời này của sư huynh chẳng lẽ là, những lời đồn đãi kia là vu khống ma đầu kia?

Sư huynh đây là đang thay ma đầu kia nói chuyện?!

Đào Lộc hoảng hốt ngồi ở chỗ đó, không biết làm sao, một lúc lâu, trong đầu toát ra một ý nghĩ hoang đường: Sư huynh sẽ không phải là, thật sự bị ma đầu kia mê hoặc đi!