Chương 15: Bảy ngày

Y nhìn vào dung nhan thanh lãnh như tiên của Tạ Hoài, một nhân vật chính hoàn hảo không tì vết như vậy...

Rất khó để người ta cảm thấy chán ghét, đến mức dù có thực sự làm, thì thật ra cũng không quá khó để tiếp nhận...

Đều do cách sử dụng tình cổ này quá phiền phức, nào là phải nuôi dưỡng bằng máu đầu tim, rồi giúp độ linh khí cho đối phương, phương pháp và thời điểm sử dụng cũng đều rất nghiêm ngặt, còn phải đút trực tiếp bằng miệng, không hổ là đạo cụ trong truyện sắc màu nào đó...

Người anh em, cứ coi như bị chó cắn một cái đi!

Phương Lê có chút cảm khái nghĩ, ai có thể ngờ một ngày nào đó, mình lại phải đi hôn một thẳng nam... Y kỳ thực cũng đã hy sinh rất nhiều á.

Nhân lúc Tạ Hoài còn chưa phản ứng kịp, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mới là quan trọng nhất.

Tạ Hoài không dám tin nhìn Phương Lê, nhất thời quên cả hành động...

Bị một tên ma đầu máu lạnh tàn nhẫn hôn, chuyện này... Đáng lẽ ra phải kinh tởm như nuốt phải ruồi, nhưng Tạ Hoài ngẩn ngơ rũ mắt, chiếu vào mắt hắn chỉ là một gương mặt đẹp đẽ nhợt nhạt yếu ớt, cùng đôi mắt dịu dàng đầy áy náy và xấu hổ...

Y nhìn mình như thế.

Tựa như đã hạ quyết tâm rất lớn, mới run rẩy, dè dặt tiếp cận.

Rõ ràng người bị cưỡng hôn là mình, nhưng cứ như y mới là người bất đắc dĩ...

Đây là một mặt khác của người này mà Tạ Hoài chưa từng thấy.

Người trước mặt đã không còn là tên ma đầu máu lạnh lười biếng và tùy tiện, mà chỉ là một thanh niên non nớt cũng sẽ biết lo lắng bất an.

Hai mặt hoàn toàn khác biệt như vậy, nhưng Tạ Hoài lại vô cùng khó hiểu cảm thấy, đây mới chính là bộ mặt thật của người này, giống như bỏ đi hết mọi che đậy, để lộ bản chất thật sự, chân thật và mềm mại...

So với vỏ bọc của y, lại càng mê hoặc lòng người hơn.

Như thể có gì đó đã được truyền qua, Tạ Hoài theo bản năng nuốt xuống, ngay sau đó, người trước mắt đột ngột đẩy hắn ra.

Cảm xúc mềm mại mát lạnh rời khỏi...

Tạ Hoài ánh mắt tối sầm, hắn mở miệng, giọng trầm khàn: "Ngươi cho ta uống cái gì?"

Làm ra chuyện đường đột với mỹ nhân thế này, Phương Lê hiếm khi có chút chột dạ, lúc này thì mấy cái lời kiểu "Đợi ngươi đến cầu xin bổn tôn" cũng dẹp luôn đi? Thực sự quá lúng túng, y sợ khi nói ngón chân sẽ quắp vào đất luôn mất.

Phương Lê khẽ ho một tiếng, cố làm ra vẻ huyền bí nói: "Thứ khiến ngươi yêu ta."

Nói xong liền vội vã xoay người rời đi.

Tạ Hoài đứng yên không nhúc nhích, nhìn theo bóng lưng hấp tấp của Phương Lê.

Nếu không phải bản thân tin chắc Phương Lê không dám làm gì, cũng sẽ không để y có cơ hội ra tay bất ngờ, nhưng tại sao mình lại không đẩy y ra ngay lập tức... Rõ ràng mình có cơ hội...

Thậm chí, cái chạm khẽ mang theo run rẩy nhẹ, mềm mại hơi lành lạnh đó, hoàn toàn không làm người ta chán ghét...

Tạ Hoài mím chặt môi, đáy mắt giằng co một thoáng rồi biến mất.

Thứ khiến mình yêu y?

Là thứ gì?

Hay nói đúng hơn, y thật sự yêu mình sao?

Trước đây Tạ Hoài luôn tin rằng Phương Lê chỉ là diễn kịch, không có chút thật lòng nào, nên luôn giữ khoảng cách, nhưng vào thời khắc này, hắn bỗng có chút dao động.

Ánh mắt dịu dàng và áy náy của Phương Lê không phải giả, cả nụ hôn non nớt và dè dặt ấy, càng không phải là giả...

Cũng tuyệt đối không phải ngụy trang.

Chẳng lẽ, trước đây y một mực không chạm vào mình, không phải vì không thích, mà là vì thẹn thùng? Y cố tình làm bộ như lãnh khốc hung ác, thật ra chỉ là để che giấu sự nhút nhát của bản thân?

Vì thích nên mới đối xử tốt với mình, nhưng lại giữ lễ, không muốn có chút khinh nhờn nào.

Như một thiếu niên ngây thơ vì lần đầu tiên thích một người, cái gì cũng không hiểu lại lúng túng rụt rè...

Điều này, so với việc hắn tự thích chính mình, còn hoang đường hơn nhiều...

Nhưng càng hoang đường hơn nữa là...

Tạ Hoài nhắm mắt lại.

Bản thân vậy mà có chút để ý đến điều này.

...

Phương Lê bước chân vội vàng rời khỏi nơi đó, thở ra một hơi.

May mà trước đây mình và Tạ Hoài sống chung cũng coi như hòa hợp, lại còn ra tay bất ngờ, mới thuận lợi đút tình cổ, nhưng thời gian này mình phải tránh xa Tạ Hoài chút, hắn hiện giờ còn chưa biết đây là gì, vài ngày nữa biết rồi, ừm... Chắc chắn sẽ muốn gϊếŧ mình.

Mình cần phải tránh đầu ngọn sóng.

Về việc tình cổ có làm thương tổn Tạ Hoài hay không, Phương Lê không quá lo lắng, trong nguyên tác Tạ Hoài vẫn có thể chịu đựng mà mặt không biến sắc, hoàn toàn không nhìn ra đã trúng tình cổ, còn hung hăng đánh bại Yếm Tuy, nên chút chuyện nhỏ này đối với Tạ Hoài là không thành vấn đề, không cần mình lo lắng.

Mình cũng sẽ không cố tình thao túng tình cổ, lại càng không tổn hại đến tính mạng hắn, nên ngoài việc mỗi tháng phải chịu đựng một chút, thì không có ảnh hưởng gì lớn đến Tạ Hoài...

Dùng thủ đoạn này với người ghét mình, quả thực không quang minh chính trực, mà Tạ Hoài trước đây còn từng giúp đỡ y, Phương Lê trong lòng không khỏi áy náy.

Nhưng để cốt truyện diễn ra suôn sẻ, chỉ có thể tạm thời ủy khuất ngươi một chút.

Yên tâm, ta cũng không còn sống được mấy tháng nữa.

Đối với người tu đạo mà nói, thời gian vài tháng chỉ như một cái chớp mắt, rồi ngươi sẽ sớm thoát khỏi ta thôi.

Điều duy nhất mình cần chú ý là lúc Tạ Hoài phát tác phải tránh xa hắn ra, dẫu sao Tạ Hoài chịu sự ảnh hưởng của tình cổ, chắc chắn sẽ bị mình hấp dẫn, nếu mình ở gần sẽ tăng độ khó cho mức độ chịu đựng của hắn, mình mà không có ở đó thì sẽ dễ hơn nhiều...

Giống như một người đói lả, trước mặt hắn đặt một bàn tiệc thịnh soạn nhưng lại không được ăn, so với trước mặt chẳng có gì, rõ ràng vế trước độ khó của việc chịu đựng cao hơn nhiều.

Chỉ cần mình không xuất hiện, tin tưởng rằng với ý chí của Tạ Hoài, nhất định sẽ thành công vượt qua!

Phương Lê hoàn thành việc này xong, lại bắt đầu một cuộc sống ăn không ngồi rồi làm cá mặn, y theo như cốt truyện trong sách, hào phóng thưởng lớn cho tông chủ Hợp Hoan Tông.

Tông chủ Hợp Hoan Tông lập tức trở thành tâm phúc trước mặt Ma Tôn.

Từ khi Tạ Hoài đến Phù Khâu Sơn, tôn thượng liền như uống thuốc mê, chẳng màng chính sự, cũng không làm điều xấu, mỗi ngày đều vây quanh Tạ Hoài, không ai nói được lời nào, khiến mọi người phiền muộn không thôi...

Khi mọi người còn đang không biết phải làm sao, tông chủ Hợp Hoan Tông từ một kẻ nhỏ bé, bình thường không có cơ hội lộ mặt trước tôn thượng, bỗng nhiên trở thành tâm phúc được tôn thượng sủng ái nhất gần đây, tặng phẩm của tôn thượng ban cho như thác, còn thường xuyên cho phép tông chủ Hợp Hoan Tông có mặt bên cạnh...

Mọi người nhìn thấy đều ghen tỵ không dứt, xí, lão ma đầu háo sắc này tu vi không ra gì, lại hiểu rõ mấy chuyện bẩn thỉu nam nam nữ nữ hơn ai hết, mấy thủ đoạn đê hèn cũng nhiều vô kể, chẳng biết đã tặng báu vật gì hay dùng cách gì, mà khiến thánh tâm tôn thượng vui vẻ như vậy.

Chỉ tiếc ai hỏi đều không nói, nửa lời cũng không tiết lộ.

Động phủ của tông chủ Hợp Hoan Tông xa hoa cực kỳ, trên trần khảm hàng trăm viên dạ minh châu, tặng phẩm của tôn thượng được đặt ở vị trí nổi bật nhất, chỉ riêng linh thạch thượng phẩm trong suốt đã có một rương đầy!

Thật phô trương, quá phô trương!

Tông chủ Đoạn Nhận Tông đến thăm tông chủ Hợp Hoan Tông, nhìn thấy đống đồ này, ghen tị đến mức mắt muốn rỉ máu, lãng phí của trời lãng phí của trời! Tên ma đầu háo sắc này suốt đời đắm chìm trong chuyện tình ái, tu vi thực sự rất bình thường, linh thạch thượng phẩm quý giá như vậy, có cho ông ta dùng cũng chả lên được Phân Thần Kỳ... Nếu không phải ông ta gần đây được tôn thượng sủng ái, tông chủ Đoạn Nhận Tông đã muốn gϊếŧ người cướp của rồi.

Tông chủ Đoạn Nhận Tông hít sâu một hơi, bày ra một khuôn mặt tươi cười rồi bước vào thăm hỏi.

Tông chủ Hợp Hoan Tông nằm nghiêng giữa đám mỹ nhân, thấy tông chủ Đoạn Nhận Tông đến, không hề động đậy, nhướng mày âm dương quái khí cười: "Ồ, đây chẳng phải Hồ tông chủ của Đoạn Nhận Tông sao, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến tệ xá* thế này?"

(*)Tệ xá: Từ dùng để chỉ nơi ở của mình với ý khiêm tốn khi nói với người khác.

Mí mắt tông chủ Đoạn Nhận Tông giật giật, kìm nén lửa giận trong lòng. Bình thường, ông chẳng ưa gì tông chủ Hợp Hoan Tông nên không qua lại nhiều, nếu không phải vì hỏi cách làm vui lòng tôn thượng, thì ông sao có thể đích thân đến đây?

"Người đâu, dâng trà cho Hồ tông chủ." Tông chủ Hợp Hoan Tông ra lệnh.

Ngay lập tức có mỹ nhân dâng trà tới, tông chủ Đoạn Nhận Tông uống một ngụm, hừ, vậy mà là trà nguội! Nhìn dáng vẻ đắc ý của tông chủ Hợp Hoan Tông, ông tức đến nỗi suýt thì bẻ gãy cổ ông ta ngay tại chỗ! Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện tôn thượng sẽ luôn bảo vệ ngươi, nếu không, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!

Tông chủ Hợp Hoan Tông không chút sợ hãi, ông ta tự tin tôn thượng sẽ bảo vệ ông ta, hiện tại mới chỉ là bắt đầu, đợi một thời gian nữa tôn thượng nếm được ngon ngọt, nhất định sẽ ban thưởng cho ông ta nhiều hơn nữa. Còn về Tạ Hoài... Từ giờ đã không còn gì đáng ngại.

Ánh mắt ông ta âm độc, việc dâng lên tơ tình cổ cho Phương Lê là một mũi tên trúng hai con nhạn. Một là để làm vui lòng tôn thượng, hai là thuận tiện loại bỏ chướng ngại Tạ Hoài. Một khi Tạ Hoài bị tơ tình cổ khống chế, đánh mất sự kiêu ngạo, hoàn toàn trở thành một món đồ chơi, thì sẽ không còn làm phiền tôn thượng nữa, phá hỏng kế hoạch của bọn họ.

Gần đây, có rất nhiều người đến thăm ông ta, tông chủ Đoạn Nhận Tông không phải người đầu tiên, cũng sẽ không phải người cuối cùng, tất cả đều chỉ muốn nghe ngóng thám thính từ ông ta, muốn biết ông ta đã làm cách nào để làm vui lòng tôn thượng nhưng việc này sao tông chủ Hợp Hoan Tông có thể tiết lộ được?

Những người này trước đây xem thường ông ta, nghĩ ông ta là kẻ hạ đẳng, giờ đây không phải đều lễ phép cầu cạnh ông ta sao?

Tông chủ Hợp Hoan Tông nhướn mày hỏi: "Hồ tông chủ đến đây là có việc gì?"

Tông chủ Đoạn Nhận Tông kìm nén lửa giận, cứng ngắc cười: "Lão Hồ ta gần đây thu thập được vài bào thai, đều là đồng nam đồng nữ thượng phẩm, ngươi mang về nuôi dưỡng sẽ trở thành một đám lô đỉnh tốt..."

Tông chủ Hợp Hoan Tông cười nói: "Ồ, vậy thì đa tạ."

Tông chủ Đoạn Nhận Tông vuốt râu cười: "Không cần khách sáo, không cần khách sáo, ờm, lão Hồ ta có một việc không hiểu, không biết..."

Tông chủ Hợp Hoan Tông ngắt lời ông, cười mà như không cười: "Chuyện Hồ tông chủ không hiểu, làm sao bản tông chủ có thể hiểu? Người đâu, tiễn Hồ tông chủ rời phủ."

Mặt tông chủ Đoạn Nhận Tông đỏ như gan lợn, giận dữ cười nói: "Được, được, được."

Cái lão da^ʍ ma vô liêm sỉ này, nhận lợi lộc mà không tiết lộ nửa lời, đến mặt mũi cũng không cần! Đừng tưởng ngươi có thể kiêu ngạo phách lối mãi, một khi tôn thượng không còn bảo vệ ngươi nữa, ta nhất định sẽ băm vằm ngươi ra thành tám mảnh!

...

Tạ Hoài ngồi trong phòng, tin tức từ bên ngoài liên tục được đưa tới, hắn cúi đầu đốt lá bùa trong tay.

Bên ngoài đều đồn rằng tông chủ Hợp Hoan Tông dâng lên bảo vật, làm vui lòng tôn thượng, nên được tôn thượng trọng thưởng và yêu chiều. Tông chủ Hợp Hoan Tông dựa vào sự bảo hộ của tôn thượng, gần đây đã thu được không ít lợi lộc, vô cùng đắc ý trên Phù Khâu Sơn...

Tông chủ Hợp Hoan Tông rốt cuộc đã dâng lên thứ gì? Có phải là thứ mà ngày đó Phương Lê cho mình uống không?

Thứ khiến mình yêu y...

Tạ Hoài nhíu chặt mày.

Nực cười, trên đời làm gì có thứ gì có thể khiến một người yêu người khác, lòng người tuyệt đối không thể bị kiểm soát, nhưng hết lần này tới lần khác tông chủ Hợp Hoan Tông nói cái gì, y đều tin là thật, y thật sự mong muốn mình thích y sao?

Nhưng nếu thích đến như vậy, tại sao lại phải né tránh mình?

Người này, cứ như một con bướm xinh đẹp ẩn chứa kịch độc, nhẹ nhàng vỗ cánh đậu lên trái tim mình, vừa chạm vào đã rời đi, như gần như xa, không thể nắm bắt...

Y tự tiện tiếp cận mình, rồi lại rời đi không báo trước.

Đến cả cơ hội dò hỏi cũng không để lại cho mình.

Mà mỗi một phần cảm xúc của mình, đều bị cuốn theo không thể khống chế được...

Điều này không nên xảy ra, Tạ Hoài mím chặt môi, ánh mắt sâu thẳm như đại dương, cảm xúc của hắn, không nên bị bất kỳ ai khống chế.

Đặc biệt là, không nên bị tên ma đầu máu lạnh vô tình này khống chế.

...

Phương Lê nhàn nhã ngồi trong thư phòng, những ngày này y đã ban thưởng rất nhiều cho tông chủ Hợp Hoan Tông, muốn gì cho nấy, cực kỳ chiều chuộng. Thấy tông chủ Hợp Hoan Tông đắc ý, Phương Lê lại thở dài thương hại.

Ông ta sẽ không vui vẻ được lâu đâu.

Trong nguyên tác, Yếm Tuy định dùng tình cổ để khống chế Tạ Hoài, nhưng lại phát hiện tơ tình cổ cũng không thể khiến Tạ Hoài khuất phục, trong cơn giận dữ đã trực tiếp gϊếŧ chết tông chủ Hợp Hoan Tông.

Chẳng qua là một kẻ tội ác tày trời làm pháo hôi mà thôi, Phương Lê không quan tâm đến kết cục của tông chủ Hợp Hoan Tông, với những việc ông ta đã làm, chết vài trăm lần cũng không đủ.

So với mấy kẻ hề đang tạm thời đắc ý, Phương Lê quan tâm đến tình hình của Tạ Hoài hơn.

Hôm nay chính là lần phát tác đầu tiên.

Trong nguyên tác chỉ viết rằng ý chí của Tạ Hoài cực kỳ mạnh mẽ, khắc chế được ảnh hưởng của tơ tình cổ, Tạ Hoài khắc chế nội tâm, tỏ ra bình thản, nhưng dù sao đó cũng là bảo vật trấn tông của Hợp Hoan Tông, nếu thực sự dễ dàng vượt qua như vậy, tông chủ Hợp Hoan Tông cũng không dâng lên như báu vật. Ông ta biết rõ Yếm Tuy máu lạnh tàn nhẫn, chắc chắn không dám mang vật tầm thường để qua mặt Yếm Tuy, dù sao ông ta cũng không muốn chết.

Vì vậy, dù biết Tạ Hoài sẽ không sao, cũng biết rằng tơ tình cổ sẽ không gây ra ảnh hưởng gì lớn đến Tạ Hoài, nhưng khi thật sự đến lúc này, Phương Lê vẫn không tránh khỏi lo lắng, sai người theo dõi sát sao, phòng khi có chuyện bất ngờ xảy ra.

Dù sao nhân vật chính cũng không thể có chút sơ suất nào.

Đến tối, ma bộc ở điện bên đến báo, nói Ngọc Nghi quân buổi tối không dùng cơm, họ đi xin chỉ thị, bị ra lệnh không được quấy rầy, hơn nữa cách cánh cửa cũng không nhìn thấy Ngọc Nghi quân.

Phương Lê thầm đoán hẳn là đã bắt đầu rồi, bây giờ Tạ Hoài chắc chắn không muốn bị người quấy rầy, bình thường thôi.

Một khắc sau lại có ma bộc đến báo, nói trong phòng rất yên tĩnh, không có động tĩnh gì, có lẽ Ngọc Nghi quân đã ngủ.

Yên tĩnh như vậy? Quả nhiên giống như mô tả trong sách, Tạ Hoài chắc chắn đã kiểm soát được, đợi qua đêm nay là ổn thôi, Phương Lê nghĩ chắc không còn chuyện gì nữa, thở phào nhẹ nhõm, xoay người lên giường chuẩn bị ngủ.

[Hệ thống chần chừ: Ký chủ, ngài thực sự không định qua đó xem sao?]

Phương Lê đặt hai tay trước người, đi vào giấc ngủ với tư thế hết sức khoan thai, lười biếng nói: "Có gì đáng xem chứ, dù sao người ta cũng là thiên chi kiêu tử, để lại chút thể diện cho hắn đi."

Nếu cảnh này bị người ta thấy thì mất mặt chết mất!

Có khi hắn còn muốn gϊếŧ người nữa...

Đặt mình vào vị trí của Tạ Hoài, Phương Lê rất hiểu tâm trạng của hắn lúc này, để hắn im lặng đối mặt với sự cừu hận đi, mình không nên đi qua thêm dầu vào lửa nữa.

[Hệ thống: Nhưng tình cổ chỉ có chủ nhân mới giải được...]

Phương Lê tự tin nói: "Cậu thật quá xem thường nhân vật chính rồi, nhân vật chính là dùng để làm gì chứ? Chính là để tạo ra kỳ tích, phá vỡ quy luật."

Trong nguyên tác, Tạ Hoài không hề có phản ứng gì cả.

[Hệ thống: Nhưng mà...]

Phương Lê lười nhác ngước mắt, giọng điệu dửng dưng: "Nếu không thì sao? Cậu muốn tôi lên giường với một người đàn ông à?"

Hệ thống ngay lập tức ngậm miệng, rất sợ ký chủ lại bất chấp tất cả, nghĩ nghĩ, lời ký chủ nói chắc cũng đúng... Phải tin tưởng Tạ Hoài!

Phương Lê ngủ một giấc đến trưa hôm sau.

Ma bộc đứng bên ngoài lập tức báo cáo, nói rằng sáng nay Ngọc Nghi Quân cũng không ra ngoài dùng bữa, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.

Phương Lê hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng hiểu ra, đêm qua xảy ra chuyện như vậy, Tạ Hoài muốn yên tĩnh một mình cũng là chuyện bình thường thôi.

Phương Lê dặn dò hạ nhân không được quấy rầy, sau đó tự mình làm việc của mình.

Một ngày ăn ăn uống uống nhanh chóng trôi qua.

Phương Lê tỉnh dậy vào ngày thứ ba, ma bộc đến báo, nói rằng Ngọc Nghi Quân vẫn không ra ngoài.

Phương Lê không thấy có vấn đề gì, có khi Tạ Hoài đang nỗ lực để trở nên mạnh hơn, một chút cũng không muốn nhìn thấy mình, nỗ lực nghĩ cách nhanh chóng phá phong ấn rồi gϊếŧ mình, không ra ngoài thì không ra ngoài thôi.

...

Mãi đến ngày thứ bảy.

Ma bộc báo với Phương Lê rằng Tạ Hoài vẫn chưa từng ra khỏi phòng, hơn nữa trong phòng không có bất kỳ động tĩnh gì, Phương Lê cuối cùng cũng có chút bất an.

Bảy ngày bảy đêm không có động tĩnh... Mặc dù chuyện này có hơi khó nói, người cao ngạo như Tạ Hoài chắc hẳn không thể chấp nhận được, nhưng hắn là nhân vật chính kiên cường như sắt đá đó, trong nguyên tác chịu đựng tra tấn gấp trăm lần vẫn không cam chịu, còn có thể đột phá tu vi trong nghịch cảnh gϊếŧ Yếm Tuy...

Không đến mức vì chuyện này mà đóng cửa không ra, tự bỏ mặc bản thân chứ?

Bảy ngày không ra ngoài thì không bình thường chút nào...

Hệ thống ở bên tai cứ kêu ca không ngừng, mấy ngày trước đã kêu Phương Lê đi xem, sợ Tạ Hoài xảy ra chuyện, Phương Lê không để tâm, nghĩ rằng hệ thống lo lắng thái quá, y vô cùng tin tưởng Tạ Hoài, nhưng là giờ phút này đột nhiên có chút dao động...

Không lẽ Tạ Hoài thật sự xảy ra chuyện?

Phương Lê nhíu mày suy nghĩ rất lâu, xem lại tất cả những gì mình đã làm, nhưng không phát hiện sai sót gì, tại sao lại khác với nguyên tác.

Phương Lê bắt đầu lo lắng, vẫn là đi xem một chút thì hơn.

Đêm khuya, y đến điện bên, ma bộc đứng bên ngoài cung kính hành lễ, cúi đầu nói: "Thuộc hạ luôn canh chừng, Ngọc Nghi Quân không ra ngoài, cũng không có chỉ thị gì."

Phương Lê lơ đễnh "ừm" một tiếng, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Trong phòng tối đen như mực.

Không có ánh nến.

Trên giá ngọc sáng bị che kín bởi tấm gấm, không lọt ra chút ánh sáng nào.

Bảy ngày không mở cửa.

Phương Lê bước vào, hương trầm ngào ngạt xộc vào mũi, giống như rượu ủ nhiều năm, có chút nồng nặc và hắc...

Trong bóng tối không có chút động tĩnh, không đúng, Phương Lê tập trung lắng nghe, phía trước màn giường có tiếng thở rất nhẹ... Giống như là đang kìm nén...

Khá tốt, ít nhất người vẫn còn sống!

Tình hình không ổn, Phương Lê cũng không kịp nghĩ nhiều, bước nhanh tới, định vén màn giường kiểm tra, nhưng vừa đưa tay ra, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, một bàn tay nóng như sắt nung chặt chẽ nắm lấy cổ tay y, gắt gao đè xuống!

Lưng đập mạnh vào mép giường, sắc mặt Phương Lê tái nhợt, y ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đỏ ngầu và u ám.