Nói xong, y lại nhìn về phía Tạ Hoài, lập tức thay đổi một gương mặt ấm áp, cưng chiều cười nói: “Ngươi cảm thấy an bài như vậy có được không?”
Từ đầu đến cuối biểu tình của Tạ Hoài đều không có thay đổi gì, trước sau đều là bộ dạng lãnh đạm, thậm chí còn không cười một cái, chỉ khẽ ừ một tiếng, coi như trả lời.
Thế nhưng Phương Lê một chút cũng không ngại hắn lạnh nhạt, một tay ôm vai Tạ Hoài, giống như thật sự là yêu đến tận xương tủy, nhẹ giọng nói: “Ngươi vui là được.”
Mọi người ở dưới nhìn đến ngây người, mẹ nó cái này còn có thiên lý không đây?!
Làm càn, làm càn, thân là một sủng vật đê hèn, thật sự quá là càn rỡ! Đây rõ ràng là ỷ được sủng mà kiêu!
Rốt cuộc thì người làm chủ ở đây là Tôn thượng, hay là Tạ Hoài ngươi hả?!
...Thời điểm rời đi, tâm tình Phương Lê cực kỳ vui sướиɠ, y hạ quyết tâm, từ nay về sau buổi nghĩ sự nào cũng dắt Tạ Hoài theo, quả thận là đồng đội xịn!
Đến mức mà hôm nay như thế có quá đáng hay không, một chút Phương Lê cũng không thèm lo lắng, bởi vì trong nguyên tác
Yếm Tuy chính là người như thế á, thân là một kẻ điên sống không được bao lâu, cái gì cũng không để vào mắt, chỉ một lòng muốn trả thù xã hội… Vì người duy nhất giống với sư huynh, làm ra mấy chuyện như này cũng không hiếm lạ gì.
Nghĩ đến việc mấy ngày trước Tạ Hoài không so đo hiềm khích trước đây mà cứu y, hôm nay lại còn giải vây giúp y, ánh mắt Phương Lê nhìn Tạ Hoài tràn ngập thân thiện, thiếu chút nữa là muốn vỗ vỗ bả vai hắn, nói làm tốt quá, không tồi nha, không ngừng cố gắng nha.
Cơ mà như vậy thì không phù hợp thiết lập nhân vật gì hết.
Phương Lê khắc chế ho nhẹ một tiếng, đặt tay ở sau lưng, nâng cằm lên cười với Tạ Hoài: “Chỉ cần ngươi đáp ứng làm người của bản tôn, đừng nói này kia việc nhỏ kẻ hèn, cái gì bản tôn cũng có thể đồng ý với ngươi.”
Tạ Hoài bình tĩnh nhìn người trước mặt, có lẽ là ánh mặt trời hôm nay không tệ, làn da trắng lạnh của đối phương được chiếu sáng tương đối nhu hòa, lúc nói chuyện, trong mắt cũng có ý cười nhàn nhạt, thoạt nhìn quả là bộ dạng tâm tình tốt…
Tuy rằng Phương Lê luôn nói làm này làm kia đều là vì mình, nhưng Tạ Hoài lại theo bản năng cảm thấy… sự thật không phải như thế.
Mà giống như là, y muốn làm thế, chỉ là ngại thân phận không thể, bởi vì y chẳng những không tức giận vì hành vi của hắn, mà thậm chí còn…vui vẻ?
Loại vui vẻ phát ra từ nội tâm này rất khó để che giấu, tuyệt đối không phải là lớp ngụy trang giả dối… Trong chốc lát Tạ Hoài bỗng hoảng hốt.
Trước đây Tạ Hoài nghĩ chắc rằng Phương Lê vì muốn bẫy Đô Mông, nên mới bày ra bộ dạng sủng ái hắn, cho nên hắn mới làm bộ ỷ sủng mà kiêu, hắn nghĩ cho dù Phương Lê có không vui, cũng sẽ không phản bác hắn trước mặt mọi người, bởi vì y còn cần dùng hắn để dụ dỗ Đô Mông, mà chính hắn cũng có thể mượn việc này để bảo vệ vài người… Chỉ là, giờ phút này đây, suy nghĩ này bỗng không còn kiên định như thế nữa.
……………
Từ khi Tạ Hoài trở thành tiểu đồng bọn của mình, Phương Lê cảm thấy tâm tình đi làm rất tốt, y quả nhiên không nhìn lầm, vào lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Hoài, liền biết đây chính là đồng nghiệp cảnh đẹp ý vui, ở chung với hắn hẳn sẽ rất nhẹ nhàng vui sướиɠ… Hiện tại không nghĩ tới còn tâm linh tương thông, hợp tác khăng khít.
Một đồng nghiệp cảnh đẹp ý vui lại đầy sự ăn ý, nói thật, nếu Tạ Hoài là ngữ, có thể y sẽ động lòng với hắn cũng không chừng,
Đoạn thời gian này, chỉ cần Phương Lê có công vụ cần xử lý, y liền dẫn theo Tạ Hoài, chỉ cần có người tới cầu kiến, y sẽ để Tạ Hoài đến ngồi dự thính. Nói tóm lại thì, trừ bỏ Ô Y Mị ở bên ngoài… Những người khác tới tìm hắn, hắn đều không kiêng kị Tạ Hoài.
Dù sao thì cũng toàn là chuyện của Ma môn, vòng đi vòng lại cũng chẳng có gì ngoài cướp bóc đánh gϊếŧ, không chuyện ác nào không làm, cũng có cái gì mà Tạ Hoài không thể biết đâu.
Bởi vì hành động của Phương Lê, dần dần có rất ít người tới tìm Phương Lê, vì— bọn họ hoàn toàn không chơi lại Tạ Hoài á! Chỉ cần Tạ Hoài ở chỗ này, khẳng định là không làm được chuyện gì xấu hết.
Trên dưới núi Phù Khâu tiếng oán than dậy đất, nghị luận sôi nổi. Cái tên Tạ Hoài này rốt cuộc cho Tôn thượng uống canh mê hồn gì, sao hắn nói gì Tôn thượng cũng nghe! Trước kia nghe nói tính cách Tạ Hoài cao ngạo, thanh cao tự giữ mình, thật sự là không nhìn ra hắn có bản lĩnh họa thủy như thế, thật là coi thường hắn rồi.
Phương Lê rất vui vẻ, ngày tháng yên tĩnh của y đã trở lại.
Dù bị cốt truyện và thiết lập nhân vật ràng buộc nên không thể thẳng thắn thành khẩn đối mặt, nhưng Phương Lê vẫn rất thích ở cùng Tạ Hoài. Suy cho cùng thì núi Phù Khâu này lớn như vậy, cũng chỉ có được một người tâm đầu ý hợp.
Ngày tháng nhàn nhã đến mức nhàm chán, hôm nay lại được tiến công mỹ thực, Phương Lê dậy muộn, lười biếng ra lệnh đưa đồ đến thiên điện đi, y muốn dùng cơm trưa với Ngọc Nghi Quân.
Tạ Hoài ngồi trong phòng, bỗng nhiên nhìn thấy một đám ma phó như nước chảy mây trôi đi vào, đem đồ ăn ngon bày đầy bàn, liền biết lát nữa Phương Lê muốn đến đây.
Người này bình thường không có thời gian cố định, tỉnh dậy lúc nào thì đến lúc đó, thân làm Ma Tôn, lại không làm những chuyện Ma Tôn nên làm, mơ hồ giống như mấy tay ăn chơi an nhàn bừa bãi sống qua này… Tạ Hoài đối với việc y luôn làm ra vẻ ta đây đã tập mãi thành quen.
Lúc Phương Lê đến đây đã thấy Tạ Hoài ngồi bên cạnh cái bàn, chỉ là chưa có động đũa, hẳn là đang đợi y.
Tuy là Tạ Hoài vẫn trầm mặc ít lời như trước, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không muốn cùng y nói chuyện, nhưng Phương Lê có thể cảm nhận được, giữa bọn họ sớm đã không còn không khí giương cung bạt kiếm như lúc đầu, bây giờ ở chung như bằng hữu… Nói vậy thì hiện tại hẳn là Tạ Hoài đã tin y tạm thời sẽ không làm gì hắn.
Tạ Hoài không thích nói chuyện, Phương Lê cũng không có ý định bắt chuyện, y thích ý ngồi xuống ăn cơm. Kỳ thật, một người cũng có thể ăn cơm, nhưng chung quy vẫn cảm thấy có chút quạnh quẽ, đồ ăn ngon phải biết chia sẻ mới càng thêm ngon.
Ăn được một nửa, có một ma phó vội vàng chạy vào, thấp giọng nói nhỏ bên tai Phương Lê: “Tông chủ Đoạn Nhận tông cầu kiến.”
Phương Lê kinh ngạc nhướn mày, thế mà còn có người không biết điều dám mò tới cửa nè, chẳng lẽ lúc trước ăn tức chưa đủ hả… Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Phương Lê vẫn phân phó: “Đưa hắn tới thiên điện đi.”
Lông mi Tạ Hoài khé chớp.
Trong nháy mắt Tông chủ Đoạn Nhận tông đã vào tới, hắn ta khom lưng gật đầu đi đến, quỳ trên mặt đất hành lễ với Phương Lê: “Thuộc hạ bái kiến Tôn thượng.”
“Ừm.” Phương Lê không để ý nói, khoát tay, ý bảo đối phương đứng lên rồi hãy trình bày.
Tông chủ Đoạn Nhận tông cẩn thận liếc mắt dò xét Tạ Hoài, sau đó khom người lấy lòng Phương Lê, hắn ta nói: “Ngọc Nghi Quân cũng tới Ma cung được một quãng thời gian rồi, thuộc hạ lo lắng Ngọc Nghi Quân nhớ mong quê nhà, không quen với núi Phù Khâu vắng lặng hoang vu này. Không bằng ở trên núi dựng một cung điện tựa như ở Lâm Tiên Châu, như vậy tâm trạng Ngọc Nghi Quân cũng có thể vui vẻ hơn.”
Hả?
Phương Lê nhướn mày cười cười, đám ma tu này tiến bộ ghê, đã biết chiến thuật vòng vo.
Bây giờ y cho Tạ Hoài tất cả sủng ái, vì hắn thiết kế một tòa cung điện để hắn vui vẻ, dường như cũng là chuyện theo lẽ thường. Chỉ là, Tông chủ Đoạn Nhận tông này, hiển nhiên không phải thật sự có ý tốt gì. Phía dưới Ma cung vốn dĩ là xương trắng chồng chất, huống hồ xây một tòa cung điện mới, có quá nhiều chỗ để kiếm chác…
Tôn chủ Đoạn Nhân tông thấy Phương Lê không có ý từ chối, dường như có chút hứng thú, trong lòng cực kì vui, cảm thấy bản thân mình có khả năng đoán đúng ý Tôn thượng, hừ… Những người kia sớm muộn gì cũng nhận ra, lấy lòng Tôn thượng không bằng lấy lòng Tạ Hoài. Chẳng qua bây giờ có vài người còn không chịu xuống nước, nhưng mà hắn ta lại không để ý mấy thứ này, chỉ cần có được lợi ích, lấy lòng Tạ Hoài thì làm sao?
Tông chủ Đoạn Nhận tông cười nịnh: “Nếu Tôn thượng cảm thấy được, thuộc hạ nguyện ý chủ trì việc xây dựng cung điện, làm cho Ngọc Nghi Quân ở đây cảm thấy như ở nhà.”
“Bản tôn cảm thấy chủ ý này không tệ…”
Phương Lê cười như không cười nhìn Tông chủ Đoạn Nhận tông, thấy trong mắt hắn ta toàn là vui mừng khôn xiết, chợt quay sang hỏi Tạ Hoài: “Đúng rồi, ngươi cảm thấy kiến nghị này có được không?”
Trong lòng Tông chủ Đoạn Nhận tông kêu lộp bộp một tiếng.
Ánh mắt Tạ Hoài hiện lên vẻ thấu hiểu, chậm rì rì mở miệng: “Hao tài tốn của, làm điều thừa thãi.”
Lúc này Phương Lê mới nâng cằm nhìn về phía Tông chủ Đoạn Nhận tông, vẻ mặt mỉa mai, thật đúng là tự cho mình thông minh, cho dù bản tôn nguyện ý sủng Tạ Hoài, cũng phải hỏi Tạ Hoài có muốn hay không á, “mũi tên đơn phương” rõ ràng như vậy còn không thấy ha? Thật sự xem Tạ Hoài là hàng sủng vật à?
Tạ Hoài hận không thể gϊếŧ chết y, ở đây còn muốn tu sửa cung điện để hắn xem như được ở nhà… Thích mới là lạ.
Y khoát tay, lạnh lùng nói: “Cút đi, đừng có vội nhắc lại chuyện này.”
Tông chủ Đoạn Nhận tông sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ỉu xìu vội vàng rời đi.
Lại yên tĩnh.
Chuyện linh tinh như khúc nhạc đệm, không ảnh hưởng tới việc Phương Lê tiếp tục ăn, cũng may là thời gian ngắn, đồ ăn chưa kịp nguội á.
Nghĩ đến vừa rồi Tạ Hoài lại giải vây cho y, Phương Lê săn sóc gặp cho Tạ Hoài một miếng cá, đôi mắt cười cong cong, nói: “Đừng so đo với mấy kẻ đó, ngươi không thích, bản tôn cũng không thích.”
A, lại làm bộ làm tịch, Tạ Hoài lạnh mặt.
Nếu lần đầu tiên hắn còn nghi ngờ, không dám chắc chắn, thì qua một khoảng thời gian này hắn xác nhận trăm phần trăm, chẳng qua Phương Lê chỉ muốn lợi dụng mình thay y từ chối những chuyện y không dám làm.
Rõ ràng là hắn muốn lợi dụng người này, thế nhưng lại bị lợi dụng trước.
Hắn từng bước thử điểm giới hạn của Phương Lê, nhưng điểm giới hạn của Phương Lê là không có điểm giới hạn.
Y chưa từ chối hắn một lần nào.
Vì sao?
Nếu trước đây đã chọn con đường này, thì phải làm một ma đầu máu lạnh vô tình, sao lại còn giữ lòng thương xót làm gì?
Tạ Hoài mím môi, lại lần nữa nói với bản thân không được dao động, không được bị mê hoặc… Nhưng trước mắt lại hiện lên cảnh tượng lần đó trong cấm địa, Phương Lê lộ ra vẻ mặt đau khổ, bất lực tuyệt vọng như thế, như người đuối nước đang giãy dụa… Rốt cuộc ký ức kia là gì…
Có lẽ, hết thảy những thứ này đều không phải mong muốn của ngươi.
Nếu khi đó, có người có thể kéo ngươi một cái, có phải tất cả sẽ khác hay không?
Mặc dù cuối cùng đã trở thành như thế này, nhưng sâu trong lòng vẫn còn giữ lại một chút lương thiện, chỉ là ngươi không muốn thừa nhận mà thôi…
Tạ Hoài đè nén dòng suy nghĩ rối ren xuống tận đáy lòng, tầm mắt dừng lại trên miếng cá nằm trong chén. Ma đầu này càng ngày càng không có điểm dừng, bộ dạng đắc ý vênh váo thế mà gắp đồ ăn cho mình, giữa bọn họ thân cận như thế à?
Tạ Hoài lạnh lùng liếc y một cái, muốn gắp miếng cá kia bỏ đi.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt biết cười của Phương Lê, ấm áp rực rỡ, dường như còn lấp lánh, tự nhiên lộ vẻ vui sướиɠ, làm mềm mại những góc cạnh lạnh lùng, y vui vẻ nhìn hắn…
Người này vừa mới đuổi một tên ma tu đi, tuy là không phải vì hắn, nhưng cũng xem như đã làm việc tốt cho lê dân bách tính…
Tạ Hoài cầm chặt đôi đũa, do dự một lát, gắp miếng cá bỏ vào miệng, hương vị mềm mịn, ngon cực.
Phương Lê là người tập trung ăn uống, gắp đồ ăn cho Tạ Hoài xong cũng không để ý nữa. Y vui vẻ thưởng thức đồ ăn ngon trước mặt, phúc lợi của việc xuyên sách tốt ghê nè.
Lúc sắp ăn xong, bỗng nhiên Ô Y Mị lại tới đây.
Ô Y Mị là thân tín đắc lực nhất của Phương Lê, lúc đi vào hiển nhiên không cần thông báo. Đôi mắt đỏ sậm của cậu ta liếc nhìn Tạ Hoài một cái, thần sắc lạnh lùng, cau mày. Mấy ngày nay Tôn thượng chỉ ở chỗ này của Tạ Hoài, cho dù là diễn trò cho Đô Mông xem, cũng không cần làm đến mức này chứ. Nghĩ đến việc rất có khả năng Tôn thượng đã động lòng thì Ô Y Mị lo lắng sốt ruột không thôi, tràn ngập địch ý với Tạ Hoài.
Tạ Hoài cũng như thế ngước mắt nhìn về phía Ô Y Mị, đôi mắt nhàn nhạt như phủ một tầng băng. Phương Lê gặp ai cũng không tránh mặt mình—— chỉ có Ô Y Mị là ngoại lệ.
Hừm.
Phương Lê không ngờ Ô Y Mị đột nhiên tới đây, vừa thấy không khí giữa hai người họ không đúng lắm, lập tức đứng dậy, cười nói với Ô Y Mị: “Tìm bản tôn có việc à? Đi thôi, về rồi nói.”
Trong nguyên tác, vốn dĩ Ô Y Mị và Tạ Hoài không hợp nhau, bản thân mình rất vất vả mới làm giảm mâu thuẫn giữa hai người họ, không muốn Ô Y Mị lại ngựa quen đường cũ.
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Ô Y Mị cũng kính đáp một tiếng “vâng”, không hề nhìn Tạ Hoài, cậu ta xoay người bước nhanh theo Phương Lê.
Tạ Hoài vẫn ngồi yên không nhúc nhích, chớp mắt một cái trong viện liền không có ai… Bất cứ lúc nào ở đây, chỉ cần Ô Y Mị xuất hiện, Phương Lê sẽ rời đi không chút do dự. Mà bọn họ nói gì với nhau, dù chỉ một chút bản thân hắn cũng không được biết.
Cũng không biết làm cái gì mà phải giấu người khác.
Tạ Hoài rũ mắt nhìn đồ ăn trước mặt, tự nhiên không muốn ăn nữa, vẻ mặt lạnh nhạc gác đũa lên bàn.
Phương Lê dẫn Ô Y Mị trở về tẩm điện của mình, đóng cửa lại, sau đó mới hỏi: “Rối cuộc tìm bản tôn có chuyện gì?”
Người ngoài nói Tạ Hoài hoạ thủy như thế nào, Phương Lê bị ma quỷ ám ra làm sao, Ô Y Mị đều không tin, cậu ta chỉ tin những gì mình tận mắt chứng kiến. Dù Phương Lê luôn tỏ ra vô tình với Tạ Hoài, nhưng chuyện y làm lại không lừa được người khác… Ô Y Mị không tránh được lo lắng, không muốn Tôn thượng bị Tạ Hoài làm hại. Thế nhưng những chuyện khác chỉ cần cậu ta nói Tôn thượng sẽ nghe, chỉ riêng chuyện của Tạ Hoài, Tôn thượng lại chuyên quyền độc đoán, không cho cậu ta xen vào.
Thỉnh thoảng Ô Y Mị nhịn không được mà nghi ngờ, có phải Tạ Hoài thật sự cho Tôn thượng uống canh mê hồn không, sao có thể khiến Tôn thượng đối đãi với hắn đặc biệt như vậy.
Ô Y Mị trầm ngâm một lát, trầm giọng nói: “Gần đây thuộc hạ điều tra được, Tồi Tâm Môn bằng mặt không bằng lòng, bọn chúng âm thầm cắt xén rất nhiều linh thạch khoáng sản, số còn lại đưa vào núi Phù Khâu còn không đến một nửa, cũng lén nuôi rất nhiều ma tu, có ý nuôi quân tự trọng(*), Tồi Tâm Môn lại dưới trướng của Cực Thiên Giáo… Chuyện này là chuyện quan trọng, thuộc hạ không dám tự tiện làm chủ, xin Tôn thượng ra chỉ thị.”
(*): Cụm từ này ám chỉ việc một người hoặc một thế lực cố tình dung dưỡng hoặc không tiêu diệt kẻ thù, kẻ xấu để từ đó tăng cường quyền lực hoặc uy tín của mình, thường là để đạt được lợi ích cá nhân hoặc củng cố vị thế của mình.
Chuyện này… Trong nguyên tác chỉ nhắc sơ qua, nói Tồi Tâm Môn âm thầm cắt xén linh thạch, Yếm Tuy tự mình xuống núi giải quyết, rời khỏi núi Phù Khâu mấy ngày.
Quá trình xử lý chuyện này của Yếm Tuy không được viết chi tiết, tình tiết chủ yếu của đoạn cốt truyện này là tìm cớ để Yếm Tuy tạm thời rời đi, tạo cơ hội cho Đô Mông tiếp cận Tạ Hoài. Bằng không Yếm Tuy lúc nào cũng dính bên người Tạ Hoài, làm sao Đô Mông và Tạ Hoài có thể gặp nhau được?
Hóa ra cốt truyện đã đến khúc này rồi, Phương Lê bừng tỉnh, thời gian trôi nhanh quá.
Lại nhìn vẻ mặt của Ô Y Mị, rõ ràng cậu ta cũng không yên tâm khi y cứ ở cùng một chỗ với Tạ Hoài, sợ y rơi vào bể tình, nói không chừng cái này là cố ý tìm cơ hội để mình rời đi… Bây giờ y rời đi, một là vì cốt truyện, hai là vì để Ô Y Mị yên tâm, nói chung chuyến này chắc chắn phải đi rồi.
Phương Lê cong môi cười: “Ồ? Hóa ra còn có chuyện như này, bản tôn muốn đến nhìn xem lúc này Tồi Tâm Môn sẽ giải thích thế nào.”
…………………
Ba ngày sau, Phương Lê và Ô Y Mị đi trên đường ở trấn Khúc Khánh, trên phố rất ít người đi đường, nhìn qua có chút lạnh lẽo áp lực, thỉnh thoảng lại có ma tu cưỡi ngựa phóng qua.
Phương Lê mặc một bộ y phục gấm hoa văn tối giản, đeo ngọc bên hông, tay cầm quạt xếp, trông như một công tử phong lưu.
Trấn Khúc Khánh vốn chỉ là một thị trấn nhỏ không mấy nổi bật thuộc sự quản lý của Vọng Nguyệt Châu, tài nguyên bình thường, không có động thiên phúc địa(*) gì, trong trấn chỉ có một môn phái nhỏ gọi là Hoa Nhạc Tông, ngày qua ngày đều bình thường, không tốt không xấu, cho đến khi Hoa Nhạc Tông tình cờ phát hiện ở đây có một mỏ linh thạch thượng phẩm.
(*): đề cập đến những nơi thần tiên, huyền bí và thường là những vùng đất có phong thủy đặc biệt tốt, giàu năng lượng linh khí, rất thích hợp cho việc tu luyện và sinh sống của các bậc tiên nhân hoặc cao nhân.
Mỏ linh thạch là tài nguyên mà người tu đạo tranh giành, đặc biệt là mỏ linh thạch thượng phẩm rất hiếm có, tin tức vừa ra chắc chắn sẽ làm người khác thèm muốn. Hoa Nhạc Tông biết rằng ngọc bội có tội, không dám độc chiếm mỏ linh thạch này, nên mời Huyền Tinh Lâu, một trong năm đại tiên môn, cùng quản lý. Huyền Tinh Lâu biết chuyện này, lập tức phái ba vị trưởng lão, mấy chục đệ tử đến tiếp quản... Nhưng không may, đến chậm một bước, bị ma chúng của Cực Thiên Giáo do Đô Mông dẫn đầu chém gϊếŧ toàn bộ ngoài Khúc Khánh Trấn, Hoa Nhạc Tông cũng bị gϊếŧ không còn một con gà con chó.
Lúc này Đô Mông đã quy phục Yếm Tuy, mỏ linh thạch này đương nhiên thuộc về núi Phù Khâu.
Tồi Tâm Môn là một trong những ma môn thuộc Cực Thiên Giáo, theo Đô Mông đã lâu, luôn được Đô Mông tin tưởng, nên gã đã giao cho Tồi Tâm Môn quản lý việc khai thác mỏ linh thạch này.
Khấu trừ linh thạch, nếu không có sự đồng ý của Đô Mông, dù cho Tồi Tâm Môn gan có to bằng trời cũng không dám làm.
Đô Mông giả vờ tuân theo, ngấm ngầm bỏ túi riêng... Việc này Phương Lê không thấy ngạc nhiên, Yếm Tuy cũng luôn biết.
Chỉ là trước đây Yếm Tuy lười quản thôi, y thường không can thiệp vào việc thuộc hạ làm gì, ai chiếm được địa bàn thì giao cho người đó quản lý. Trước đây những chuyện ma tu báo cáo trong điện, thường cũng chỉ làm cho có, nếu không có sự can thiệp của Tạ Hoài, chỉ cần họ nộp đủ lợi ích, tôn hắn làm tôn thượng, Yếm Tuy cũng không quan tâm quá nhiều…
Nước mà trong quá thì không có cá, ngay cả các tiên môn chính đạo cũng không thể hoàn toàn công bằng công chính, lẽ nào lại mong đợi những ma tu ích kỷ này nghe lời?
Nếu đã vậy, tại sao trong nguyên tác Yếm Tuy phải đi chuyến này xuống núi?
Lý do của Yếm Tuy dĩ nhiên không giống y. Trước đây Yếm Tuy luôn nhắm một mắt mở một mắt, nhưng lại ra tay trong chuyện này, chẳng lẽ, chỉ vì đột nhiên không muốn tiếp tục chịu đựng Đô Mông nữa? Phương Lê suy tư.
Ô Y Mị, thuộc hạ thân cận nhất của Yếm Tuy, có năng lực chuyên môn cực kỳ xuất sắc. Sự việc lần này đã được điều tra rõ ràng, bằng chứng xác thực mới đến báo cáo. Cậu ta cung kính đi sau Phương Lê, thấp giọng nói: "Tôn thượng, có cần trực tiếp đến Tồi Tâm Môn không?"
Gấp gì chứ, đây là lần đầu tiên y xuống núi kể từ khi xuyên không đến đây, khó khăn lắm mới có dịp nghỉ ngơi, đã lâu không thấy khói lửa nhân gian, Phương Lê định thả lỏng một chút.
Còn việc xử lý Tồi Tâm Môn, chỉ là tiện tay mà làm thôi, không đáng để trong lòng.
Vài đứa trẻ chạy ngang qua chân y, vô tình va vào y, hoảng sợ liên tục nói. Phương Lê đỡ một đứa trẻ bị ngã dậy, chậm rãi cười với Ô Y Mị: "Ta đói rồi, trước ăn cơm đi."
Ô Y Mị: "?"
Phương Lê không để ý đến Ô Y Mị, tự đi vào một quán ăn ven đường.
Ô Y Mị nhất thời không biết phải làm sao, Tôn thượng có tu vi như vậy mà vẫn biết đói sao...? Cậu ta bối rối theo sau Phương Lê vào quán ăn, đang không biết phải làm gì, thì bị Phương Lê kéo ngồi xuống bên cạnh.
Sau đó, Ô Y Mị nghe thấy một tiếng cười khẽ: "Ở bên ngoài, đừng quá câu nệ."
Cổ tay của Ô Y Mị bị Phương Lê nắm lấy, hơi thở của đối phương gần như chạm vào tai cậu ta, lời nói như gió xuân lướt qua mặt. Cậu ta đã theo người này hơn mười năm, nhưng chưa từng gần gũi như thế này... vô thức căng thẳng, cho đến khi cảm giác mát lạnh trên cổ tay rời đi, cậu ta mới dần dần thả lỏng.
Bên ngoài vừa có vài đệ tử của Tồi Tâm Môn đi ngang qua.
Có lẽ, Tôn thượng chỉ không muốn đánh rắn động cỏ, nên cố tình giả vờ ăn cơm, cậu ta cần phải phối hợp tốt, không thể làm hỏng kế hoạch của Tôn thượng…
Trong đầu Ô Y Mị rối bời, cho đến khi nghe tiếng Phương Lê thở dài: "Ta vẫn chưa biết ngươi thích ăn gì."
Ô Y Mị ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía nam tử trước mặt.
Chuyện này, có cần biết không?
Trong đầu Phương Lê lục lại ký ức của Yếm Tuy. Y biết tu vi của Ô Y Mị, biết điểm mạnh của Ô Y Mị, cũng biết điểm yếu của Ô Y Mị, biết Ô Y Mị từng có mấy lần bị thương chí mạng, bao nhiêu năm rồi... Y có vẻ như hiểu rõ mọi điều về người này, nhưng lại không biết Ô Y Mị thích ăn gì.
Có lẽ trong mắt Yếm Tuy, đây là chuyện không cần thiết phải biết.
Nhưng Phương Lê không nghĩ vậy.
Người sống trên đời này, phần lớn thời gian không có nhiều điều vĩ đại rực rỡ, hầu như chỉ toàn là những chuyện nhỏ nhặt, vui buồn yêu ghét tạo nên cuộc đời, Ô Y Mị trong sách, chỉ là một công cụ độc ác, nhưng trước mặt Phương Lê, lại là một con người sống sờ sờ.
Khi xưa Yếm Tuy đã cứu cậu ta, nhưng chỉ cứu được một nửa, vì Yếm Tuy không dạy Ô Y Mị cách sống như một con người, điều mà chính hắn cũng không biết…
Phương Lê chỉ nhìn thoáng qua biểu cảm của Ô Y Mị, liền biết cậu ta lại suy nghĩ nhiều, không hổ là một công cụ cúc cung tận tụy... Làm người, đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến công việc, thỉnh thoảng cũng phải ngắm nhìn phong cảnh ven đường chứ Ô Y Mị làm việc cường độ không chỉ là 996(*), mà là 007, chỉ trách Tu Tiên Giới không có chế độ làm việc nhân đạo.
(*): 9h sáng vào làm, làm 9 tiếng, 6h chiều tan làm.
Y không phải loại ông chủ tệ bạc, thỉnh thoảng cũng phải cho nhân viên nghỉ ngơi chứ.
Mấy ngày tới, công việc của ngươi chính là đi ăn đi chơi cùng ta.
Phương Lê vẫy tay, bảo ông chủ đưa tất cả các món lên, dù không sánh được với mỹ thực trong Ma cung, nhưng lại có hương vị thanh đạm riêng biệt. Phương Lê nhìn một lượt, rồi đẩy một bát canh ngọt trong suốt đến trước mặt Ô Y Mị, cười: "Ngươi thử xem."
Ô Y Mị nhìn bát canh ngọt trước mặt, ngơ ngác một lúc. Thực ra bản thân cậu ta cũng không biết mình thích ăn gì.
Hồi còn nhỏ, thức ăn thừa thậm chí nước ôi thiu, cái gì cậu ta cũng ăn, cái gì có thể lấp đầy bụng thì ăn cái đó. Sau này theo Yếm Tuy vào ma đạo, không còn đói bụng vì thiếu thức ăn nữa, nhưng lúc đó thường xuyên nguy hiểm đến tính mạng, chỉ nghĩ đến việc làm sao trở nên mạnh hơn, ăn gì không phải là chuyện quan trọng, sau đó nữa thì... tu sĩ cấp cao chỉ cần linh khí là có thể tồn tại, thức ăn phàm tục hoàn toàn không cần thiết.
Bây giờ nghĩ lại, thực sự chưa từng thích cái gì.
Đến nỗi nhất thời không biết trả lời thế nào…