Chương 10: Ỷ được sủng

Tạ Hoài không ở đây.

Là không tới? Hay là không phát hiện được bí mật gì, nên đã rời đi?

Tầm mắt Phương Lê đảo một vòng, trong phòng cái gì cũng không có, chỉ có duy nhất một thanh kiếm.

Thân kiếm trúc xanh chằng chịt đầy vết thương, lẻ loi nằm ở đó, chắc hẳn là đã lâu không có người đến, phía trên mặt cũng theo thời gian phủ lên một lớp tro bụi, rõ ràng là được Yếm Tuy trân trọng, cẩn thận cất giữ… Thế nhưng giờ đây lại bị vứt bỏ ở chỗ này, không ai biết đến.

Người duy nhất nhớ rõ nó cũng đã không còn nữa.

Phương Lê không có ý tìm tòi nghiên cứu quá khứ của Yếm Tuy, những điều bị Yếm Tuy chôn sâu trong ký ức, Phương Lê cũng không muốn soi xét.

Mỗi người đều có riêng một bí mật không thể nói với ai, không chạm vào nỗi đau mà người khác không muốn bị biết, là sự tôn trọng Phương Lê dành cho Yếm Tuy.

Phương Lê trầm mặt một lát, giơ ống tay áo lên, nhẹ nhàng lau đi tro bụi trên thân kiếm. Vừa định xoay người rời đi, đầu ngón tay y vô tình xẹt qua thân kiếm, cảm giác ấm áp như ngọc ập đến khiến Phương Lê vô thức khựng lại, ngay sau đó là cơn đau đầu dữ dội, tầm nhìn mơ hồ, như thể trong nháy mắt bản thân đang ở một không gian khác.

Hộp ký ức phủ đầy bụi đột nhiên bất ngờ bị mở ra, ào ạt không ngừng ập đến.

Y cảm nhận được điều bất thường muốn rời đi, nhưng cơn đau thấu xương làm cả người y chết lặng. Y hệt như rối gỗ không thể cử động, chìm đắm trong biển máu mênh mông.

Xác chết dữ tợn phủ kín mặt đất, chỗ nào cũng đổ nát thê lương, y nằm trong núi xác biển máu, vô số đôi tay từ dưới nền đất vươn lên, nắm chặt lấy tay chân y, muốn kéo y xuống sâu dưới lòng đất… Ở thời điểm y chìm trong tuyệt vọng, không chốn dung thân, một luồng kiếm quang phá không lao tới.

Kiếm quang chặt đứt những cánh tay đó, máu tươi văng lên mặt y, lưu lại một chút ấm áp, y như thấy được cứu tinh, ngơ ngác ngẩng đầu.

Một nam tử mặc bạch y, vẻ ngoài dịu dàng thanh nhã, đứng trước mặt mỉm cười với y: “A Diễm, không cần sợ, sư huynh ở đây.”

Nam tử vươn tay về phía y, muốn kéo y lên, y liều mạng giãy dụa, muốn bắt lấy tay của đối phương, chỉ cần có thể cầm tay đối phương, sẽ có thể thoát khỏi nơi này, sư huynh chắc chắn sẽ bảo vệ y, chắc chắn sẽ như thế… Từ trong tuyệt vọng y tìm thấy được một tia hy vọng, liều mạng muốn rời khỏi nơi này, dường như là dùng hết toàn bộ sức lực, đầu ngón tay y cuối cùng cũng chạm được đầu ngón tay đối phương…

Rất nhanh y sẽ có thể rời khỏi nơi này.

Nhưng trong chớp mắt, máu tươi phun lên mặt y.

Vô số thanh kiếm đâm xuyên qua ngực nam tử mặc bạch y, hắn vẫn cười với y, nhưng đồng tử đột nhiên trở nên xám xịt, khuôn mặt trong nháy mắt mất đi sinh khí, nhanh chóng mục rữa… Thế nhưng rõ ràng là một người đã chết, lại như trước chống kiếm xuống, ôm chặt y trong lòng.

Giống như, nói với y, không phải sợ.

Y không nhìn rõ rốt cuộc phía sau đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng người gào thét, cái chết lan tràn khắp mặt đất, sự lạnh lẽo khiến y hơi run rẩy…

Không còn ánh kiếm màu xanh kia nữa.

Những đôi tay dưới mặt đất tranh nhau mò đến, túm chặt lấy cơ thể y…

Chỉ là, y không còn sức lực vũng vẫy nữa…

Hai mắt Phương Lê đỏ ngầu, đau đớn hận thù hiện rõ trên khuôn mặt, thần sắc dữ tợn.

Không ổn, y đã vô tình mở ra ký ức của Yếm Tuy, trong nháy mắt đã bị ác mộng của Yếm Tuy nhấn chìm, nếu không thoát ra được, có lẽ sẽ bị giam ở chỗ này, chìm trong đau khổ vô tận đến hồn phi phách tán. Nhưng y đã dùng hết sức lực rồi, vẫn không thể tránh khỏi những đôi tay đó, từng chút một bị kéo vào lòng đất, đầu tiên là chân, sau đó là nửa thân mình, hô hấp cũng trở nên khó khăn…

Ý thức của y dần trở nên mơ hồ, nhưng vào lúc này, chợt lại có tiếng động sắc bén rõ ràng vang vọng bên tai.

Những đôi tay lập tức bị tiếng quát làm tan biến, như là ma vật bẩn thỉu bị ánh sáng chiếu vào, phát ra tiếng rêи ɾỉ thê lương, không còn để ý đến con mồi sắp tới tay, liều mạng chạy trốn vào bóng tối.

Cuối cùng Phương Lê cũng có thể cử động, y không do dự dùng chút sức lực còn sót lại của mình mở bừng hai mắt, đột nhiên đi về phía trước một bước, chạy ra khỏi biển máu vô tận.

Mọi thứ trước mắt đều không còn, như một giấc mộng.

Chỉ còn lại phòng trúc trống rỗng như cũ, cùng thanh kiếm trúc xanh đầy vết xước trước mặt.

Phương Lê thở gấp, mồ hôi lạnh túa ra làm y phục ướt sũng, y chật vật ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tạ Hoài một thân bạch y trắng như tuyết, lạnh lùng bình thản, lặng lặng đứng ngoài trúc lâu nhìn hắn.

Phương Lê ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Hoài.

Nam tử mặc bạch y lẳng lặng đứng ở ngoài trúc lâu, gió nhẹ thổi qua vạt áo hắn, gương mặt lạnh lùng dưới ánh hoàng hôn chiều tà, cảnh tượng đẹp như vậy… Thêm vào đó vừa thoát khỏi cơn ác mộng, nửa thật nửa giả, nhất thời có chút không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mộng cảnh.

【Hệ thống lo lắng gọi: Ký chủ, ký chủ, ký chủ, huhuhu ngài có sao không?】Vừa rồi bản thân gọi cả nửa ngày nhưng dường như ký chủ đều không nghe thấy, gấp chết nó luôn, đều tại nó… Đáng lý nó nên sớm nói rõ ràng với ký chủ, ký ức của Yếm Tuy rất nguy hiểm á!!!

Trong đầu lại xuất hiện tiếng ồn ào quen thuộc.

À, xem ra đã trở về thực tại rồi.

Phương Lê chớp chớp mắt.

Vừa rồi trong lúc nhất thời y mất cảnh giác bị cuốn vào cơn ác mộng của Yếm Tuy, nếu không phải nhờ tiếng hét rõ ràng kia, chỉ sợ bây giờ mình vẫn bị giam ở chỗ đó, vẫn chưa tỉnh lại.

Ở đây không có người nào khác, vậy chỉ có thể là Tạ Hoài.

Đây là lúc y suy yếu nhất, cũng là thời điểm y không phòng bị gì, ngay cả một đứa trẻ mới tập tễnh học đi, cầm một cây đao trong tay cũng có thể gϊếŧ y, cơ hội tốt như vậy… Ấy thế mà Tạ Hoài lại không vì dân trừ hại, ngược lại còn cứu mình.

Vì sao chứ?

Phương Lê phức tạp nhìn Tạ Hoài, khàn giọng: “Vì sao ngươi ở chỗ này?”

Mặt mày Tạ Hoài lạnh lùng, vẻ mặt nhàn nhạt, nói: “Kiếm chỗ yên tĩnh giải sầu thôi, không lẽ chỗ này là nơi không thể đến à?”

Phương Lê chưa bao giờ quá mức hạn chế hành động của hắn, hắn dễ dàng thăm dò một lượt Ma cung, cũng không có chỗ nào thần bí, ngay cả cái gọi là cấm địa, cũng chỉ có một thanh kiếm.

Mà nó cũng không phải là thần khí có thể chém trời rẽ biển, chỉ là một thanh kiếm bình thường, lại còn đầy vết thương cũ, linh khí còn lại rất ít.

Một thanh kiếm như vậy, có cái gì mà đường đường là một Ma Tôn như y lại trân trọng đến vậy?

Vậy chỉ có thể là vì ý nghĩa thôi, ý nghĩa của nó lớn hơn giá trị.

Tạ Hoài không nhìn ra thanh kiếm này có chỗ nào bất thường, ngay cả khi còn nguyên vẹn, nó đã không có gì quý giá lắm, sau này bị hư hại lại không có linh khí của chủ nhân nuôi dưỡng, hiện giờ có lẽ nơ cũng chỉ là một khối sắt vụn mà thôi… Thế nhưng đối với Phương Lê mà nói, ý nghĩa của thanh kiếm này đương nhiên không hề bình thường, đột nhiên hắn có chút muốn biết một mặt chân thật ẩn giấu của người này, nên mới yên lặng ẩn mình trong rừng trúc…

Nhưng hắn không nghĩ tới, Phương Lê chỉ chạm vào thanh kiếm kia một cái, liền rơi vào bên trong cơn ác mộng, còn có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

Nếu hắn không quan tâm, rất có khả năng Phương Lê sẽ chết.

Hẳn là hắn nên rời đi, hoặc chí ít cũng là nhân cơ hội này gϊếŧ y, diệt trừ hậu họa.

Thế nhưng, hắn nhìn vẻ mặt đau đớn của Phương Lê, tơ mắt lấp đầy hai mắt, gương mặt tái nhợt nổi đầy gân xanh, giống như người chết đuối vùng vẫy muốn thoát khỏi, lại tuyệt vọng nhận ra không có lối thoát, bị kẹt lại trong giấc mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại, chìm vào địa ngục vô tận, nếu không có ai kéo hắn trở về, dù cho hồn phi phách tán cũng không thể rời khỏi…

Người này rũ bỏ lớp ngụy trang, lộ ra một mặt chân thật luôn được giấu kín, thế nhưng là tình cảnh thế này, đây có phải là điều mình muốn thấy không?

Tạ Hoài nhắm mắt lại, còn chưa đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, đã mở miệng đánh thức Phương Lê.

Tại sao hắn phải làm thế?

Có lẽ chỉ vì không muốn nhìn thấy người này lộ ra vẻ mặt bất lực lại tuyệt vọng như thế, sẽ khiến người ta không tự chủ được nghĩ xem y rốt cuộc đã trải qua điều gì, mới có thể biến thành bộ dạng như hiện tại..

Vì sao lại không cho ai đến nơi này? Bởi vì nơi này chứ đựng ký ức rất thống khổ, rất thống khổ nhưng lại không buông bỏ được sao…

Tạ Hoài mấp máy môi, biết rằng chính mình có suy nghĩ như thế là rất nguy hiểm. Thế gian này đâu đâu cũng là bể khổ, bất luận trong quá khứ đã gặp phải chuyện gì, cũng không phải lý do để sa đọa. Nếu đã lựa chọn nhập ma đạo, thì phải chấp nhận trả giá cho điều đó.

Không sai, hắn không phải thương tiếc người này, chỉ là hắn không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà thôi.

Tạ Hoài tự nói với chính mình như vậy.Vì sao lại không cho bất kỳ ai đến đây? Bởi vì nơi này là ký ức rất đau khổ, rất đau khổ, nhưng lại không thể bỏ xuống, cũng không thể xóa được sao…

Tạ Hoài mấp máy môi, hắn biết mình có suy nghĩ như thế là rất nguy hiểm, thế gian này là bể khổ, bất luận gặp phải chuyện gì trong quá khứ, đều không phải lý do để sa đọa. Nếu đã lựa chọn vào ma đạo, thì phải chịu trả giá đại giới.

Chỉ tiếc là hôm nay hắn không thu được tin tức hữu dụng nào.

Tạ Hoài bình tĩnh kiên định dời tầm mắt, không nhìn Phương Lê nữa, xoay người rời khỏi chỗ này.

Phương Lê nhìn theo bóng dáng Tạ Hoài rời đi, không lên tiếng giữ lại.

Nếu lúc này y còn không biết điều, có thể Tạ Hoài sẽ hối hận rồi quay lại đâm cho y một kiếm.

Y suy tư một lúc lâu, cảm thấy với lập trường của y và Tạ Hoài, lý do duy nhất khiến Tạ Hoài không ra tay là vì hắn là chính nhân quân tử, khinh thường việc lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.

Nhưng mà nói thật thì, Tạ Hoài không gϊếŧ y, Phương Lê rất bất ngờ.

Tuy rằng khi xem qua nguyên tác, y đã biết cả đời Tạ Hoài luôn trừ ma vệ đạo(*), trừ gian diệt ác, được hàng vạn người ở Linh Tiên Giới kính trọng tôn sùng, nhưng Tạ Hoài tuyệt nhiên không phải người tốt lành gì, với hắn thì không có gì gọi là mềm lòng nương tay, do dự không quyết, quá mức cảm tính, vân vân.

(*): việc tiêu diệt cái ác và bảo vệ lẽ phải.

Ngược lại, hắn cư xử với ma đạo vô cùng tàn nhẫn, gϊếŧ ma không nháy mắt, là người tâm tư thâm trầm quả quyết, càng không dễ bị người ngoài tác động.

Hắn cũng không phải là bồ tác phổ độ chúng sinh, mà là sát thần một đao chém sạch tà ma.

Hiện giờ xem ra là mình đã sai rồi.

Hóa ra Tạ Hoài cũng có một mặt như vậy.

Không hổ là vai chính tập hơn đủ chân thiện mỹ!

Đổi ngược lại, nếu là mình, chỉ sợ sẽ không làm được hành động lấy ơn báo oán như thế.

【Hệ thống: Ký chủ, ký chủ, ký chủ ngài thật sự không có việc gì chứ? QAQ】

Cuối cùng Phương Lê cũng có sức lực để ý tới hệ thống, y cười cười: “Không sao.”

Hệ thống quyết định đền bù cho sai lầm của mình, nó không nên đưa ký ức của Yếm Tuy cho ký chủ. Tuy rằng trước mắt ký chủ không có sao, nhưng không có nghĩa sau này cũng không có sao nha! Nếu không cẩn thận bị thêm một lần nữa, lại không có Tạ Hoài ở bên hỗ trợ, nói không chừng ký chủ thật sự không thể tỉnh lại. Nghĩ đến khả năng này, hệ thống liền tự trách bản thân mình.

【Hệ thống: Ta có thể giúp ngài phong ấn ký ức của Yếm Tuy lần nữa á.】

Phương Lê cười lắc đầu: “Không cần.”

Vừa rồi đúng thật là do mình nhất thời sơ suất, nhưng ác mộng kia có thể giam giữ y, đơn giản chỉ vì lúc đó y không có phòng bị. Thanh kiếm trúc là một công tắc mở khóa ký ức, đột nhiên bị cơn ác mộng mãnh liệt xông vào ý thức mới làm cho y không có cách nào thoát khỏi… Nhưng những chuyện như thế này, giống như một cái bẫy, cùng một vị trí, cùng một kiểu ngụy trang, lần đầu tiên có thể là bất ngờ(*), nhưng một khi đã biết rồi thì không còn tác dụng nữa.

(*): raw là 出其不意 - xuất kỳ bất ý, nghĩa là ra tay khi người ta không đề phòng, bất thình lình.

Nói nữa thì, nơi này là Tu Tiên Giới đầy rẫy sát khí, rất khó nói được rốt cuộc là ký ức nguy hiểm hơn, hay là bản thân thế giới này nguy hiểm hơn.

Phương Lê khom lưng nhặt thanh kiếm trúc trên mặt đất lên, vừa rồi lúc bị giam giữ, không cẩn thận chạm vào làm thanh kiếm bị rớt xuống.

Hệ thống đang chuẩn bị khuyên nhủ ký chủ thêm lần nữa, không ngờ ký chủ vẫn còn dám chạm vào thanh kiếm kia, tức thì cực kỳ hoảng sợ, thiếu chút nữa bị dọa tắt nguồn luôn!

Nhưng điều làm nó ngạc nhiên chính là lần này Phương Lê lại không xảy ra chuyện gì hết, y nhẹ nhàng đặt lại thanh kiếm, cẩn thận lau sạch tro bụi.

Hệ thống: ?

Phương Lê chậm rãi đi ra ngoài, trước khi rời đi còn quay đầu lại nhìn trúc lâu lẻ loi trước mắt này một cái.

Nếu thế giới này chưa từng cho con người một chút hi vọng nào, cũng tốt hơn là mang đến hi vọng, sau đó lại vô tình mà hủy diệt tất cả.

Trong ký ức của Yếm Tuy, cái người bảo hộ y kia, mặc kệ là áo trắng nhuộm máu, hay là rơi vào đường cùng, đều chưa từng tránh né, mãi đến một khắc cuối cùng của cuộc đời cũng bảo hộ hắn chặt chẽ, dường như chỉ cần hắn còn đứng ở đó, y không cần phải sợ hãi thế giới này…

Giống như trước kia Tạ Hoài đối mặt với hàng nghìn ma tu, vẫn một tay chấp kiếm đứng chặn phía trước chúng đệ tử ở Vân Gian Khuyết, áo trắng nhuộm máu, nửa bước cũng không lùi, thà rằng rơi xuống địa ngục không thể trở lại, cũng muốn bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ…

Tạ Hoài rất giống với người kia.

Chỉ tiếc là người được Tạ Hoài bao bọc ở sau lưng, không phải y, mà y, cuộc đời này có lẽ cũng không gặp được một người như vậy.

Dường như Phương Lê cũng có chút hiểu được, vì sao Yếm Tuy lại tùy ý để bản thân chìm đắm như vậy.

Yếm Tuy yêu Tạ Hoài, không phải vì cái gọi là “lâu ngày sinh tình”... Có lẽ, hắn chỉ là vẫn luôn theo đuổi một giấc mộng vĩnh viễn không thể thành hiện thực mà thôi, dù biết rõ chỉ là ảo ảnh nhưng lại không nỡ buông tay…

Đó là thứ duy nhất hắn muốn giữ lại trong cuộc đời ngắn ngủi mà bi ai của mình, nhưng thế nào cũng không giữ được.

Tiếc là không phải hắn, chung quy lại cũng không phải hắn…

Nếu muốn mạnh mẽ ép buộc, thì cũng chỉ là rượu độc giải khát, lừa mình dối người mà thôi.

……………

Mấy ngày nay hệ thống vẫn luôn sốt ruột lo lắng, tuy ký chủ đã nói không sao, nhưng mà thật sự không có sao à?

Phương Lê cảm thấy hệ thống nhiễu sự quá chừng.

So với mấy chuyện râu ria đó thì gần đây công vụ khá nhiều, làm cho Phương Lê có chút chán ghét mất kiên nhẫn.

Đô Mông lại tấn công và thành công đánh bại một châu nữa, địa bàn mở rộng, quần ma hợp thành một sợi dây thừng(*), hầu như không có Tiên môn nào có thể ngăn cản, dẫn tới việc địa bàn mở rộng quá nhanh…

(*): raw là 拧成一股绳, nghĩa đen là xoắn lại thành một sợi dây, nghĩa bóng ý chỉ sự đoàn kết, làm việc cùng nhau.

Địa bản mở rộng dẫn đến nảy sinh vấn đề chia chiến lợi phẩm, vì thế gần đây không ít Ma môn chạy đến trước mặt y ồn ào, lăn qua lộn lại. Tuy rằng y không nghĩ sẽ quản hết nhưng cũng chỉ có thể ráng nhẫn nại nghe vài lần.

Làm Ma Tôn cũng giống như làm hoàng đến, nhưng hoàng đế phải vất vả xử lý công vụ, còn hôn quân mới được thoải mái tự do.

Phương Lê quyết định biến thành “hôn quân mất nước”.

Biện pháp tốt nhất để trốn tránh công vụ chính là đắm chìm trong hương thơm mềm mại. Gần đây Phương Lê rất thích đi về chỗ Tạ Hoài, vì chuyện lần trước, hảo cảm của Phương Lê đối với Tạ Hoài lại tăng, người chính nhân quân tử lấy ơn báo oán như thế, cả người tỏa ra ánh sáng rực rỡ lóa mắt, hẳn là sẽ không làm ra mấy chuyện đê tiện như ám toán đồ đâu… Trước khi Tạ Hoài phá tan được phong ấn, chắc chắn bọn họ có thể chung sống hòa bình.

Lúc trước là do mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Hơn nữa, dựa theo tiến độ cốt truyện trong nguyên tác, thì sau khi trải qua mấy lần kịch liệt xxx, Yếm Tuy trước động thân dưới sau động lòng(*), cuối cùng từng bước sa chân vào, đối với Tạ Hoài muốn gì được nấy, vâng lời răm rắp, dần dần biến thành chó liếʍ. Chỉ hận không thể hái được trăng sao để đổi một nụ cười của mỹ nhân…

(*): raw là 先走肾后走心 - trước đi thận sau đi tâm, kiểu là trước chỉ là xxx sau này mới yêu thật.

Trước kia lúc Phương Lê đọc sách, chỉ cảm thấy Yếm Tuy là vì trầm mê vào tìиɧ ɖu͙© mà yêu một người, thậm chí còn bỏ ra cả chân tình thì thật sự hoang đường, không hề logic, chỉ có thể quy cho việc đây là cuốn H văn.

Nhưng sau khi trải qua cơn ác mộng lần trước, Phương Lê đã có thể hiểu được một chút tâm trạng của Yếm Tuy, cũng hiểu ra vì sao không phải Tạ Hoài thì không được… Vì Tạ Hoài thật sự rất giống người kia.

Thế giới trong sách biến thành hiện thực, nhân vật trên giấy trở thành người sống sờ sờ, những chỗ không hợp lý ban đầu đều được tự động bổ sung, thật là một chuyện thú vị.

Hôm nay Phương Lê phải đi đại điện nghị sự, y không chút do dự dẫn theo Tạ Hoài cùng “thượng triều”, dọc đường đi đều nắm chặt tay Tạ Hoài, dắt hắn đến ngồi bên cạnh mình.

Đám ma quỷ bên dưới không khỏi ồn ào một trận, Tôn thượng như thế này quá hoang đường! Trường hợp này cũng không phải là yến hội, mang theo sủng nhi chơi đùa một chút thì cũng thôi đi… Nhưng này là nghị sự của Ma môn bọn họ, dắt theo một tu sĩ chính đạo ngồi trên ghế của Ma Tôn, còn ra thể thống gì nữa!

Thần sắc Tạ Hoài nhàn nhạt, không lên tiếng.

Tay hắn bị Phương Lê nắm chặt không buông, đầu ngón tay đối phương chạm vào mang đến cảm giác lạnh lẽo, có lẽ là nắm lâu rồi, nên dần dần cũng không thấy lạnh nữa, hình như còn có chút ấm… Người này cùng ăn cùng ở với hắn, ban đầu còn có chút cảnh giác, nhưng bây giờ thật sự là càng ngày càng chẳng ra làm sao, bắt đầu thả lỏng phòng bị rồi à?

Bỏ đi việc y không thật sự chạm vào mình, người này đối với hắn có thể nói là trăm theo ngàn theo, ân sủng cũng diễn tới cực độ, thậm chí có khi còn làm cho hắn có một loại ảo giác người này thật sự thích hắn…

Nhưng hắn biết rõ tất cả đều là giả.

Tạ Hoài rũ mắt, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Đô Mông…

A, đây là mục đích của Phương Lê, làm cho Đô Mông nghĩ rằng mình chính là nhược điểm của y, vì thế, không tiếc làm đến mức như thế này… Tạ Hoài kéo kéo khóe miệng, giấu đi sự lãnh lẽo trong đáy mắt.

Ngươi đã lợi dụng ta, vậy chẳng bằng ta chúng ta lợi dụng nhau đi.

Một tay Phương Lê chống cằm, mất kiên nhẫn nghe thủ hạ nói chuyện.

Tông chủ Viêm Ma Tông nói: “Lần này tấn công mười hai Tông môn của Vọng Nguyệt Châu, bắt được 792 tù binh là tu sĩ chính đạo, xin hỏi Tôn thượng nên xử trí thế nào.”

Tông chủ Viêm Ma Tông đã nghĩ kỹ rồi, bậc Nguyên Anh trở lên đem luyện hồn, bậc Kim Đan trở lên luyện thành con rối, dư lại thì coi như nô ɭệ chia cho mọi người, nô ɭệ có tu vi đều là hàng bán chạy. Bất kể là luyện làm lô đỉnh(*) hay là làm dược nhân, đều là nguyên liệu cực tốt… Viêm Ma Tông lần này đã góp công lớn, nói thế nào cũng phải chia nhiều hơn một chút chứ?

(*): lò luyện đan.

Xử trí như thế nào?

Phương Lê nhíu nhíu mày, có chút khó xử…

Tạ Hoài chợt mở miệng, giọng nói nhàn nhạt lành lạnh, vẻ mặt lạnh lẽo: “Lạm sát người vô tội, trái với luật trời.”

Hay cho một câu lạm sát người vô tội, hay cho một câu trái với luật trời, đám ma quỷ bên dưới tức khắc cười ồ lên, ánh mắt nhìn Tạ Hoài cứ như đứa ngốc, chỉ sợ là điên rồi mới ở chỗ này nói ra lời như thế, cũng không nhìn coi người ở đây là ai! Thật sự vẫn còn coi mình là Ngọc Nghi Quân được kính trọng hả? Ở chỗ này thì ngươi cũng chỉ là sủng vật bị người ta đùa giỡn mà thôi! Không tự biết lấy mình!

Tông chủ Viêm Ma Tông cũng cười nhạo, lúc Tôn thượng nói chuyện, một sủng vật cũng dám chen miệng, cho dù Tôn thượng có sủng ái hắn, cũng sẽ không dung túng cho hắn là càn.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Tạ Hoài thật hoang đường, buồn cười.

Chỉ có đôi mắt Phương Lê chợt sáng lên, lời này y nói ra thì không thích hợp, nhưng Tạ Hoài nói thì lại rất thích hợp á, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, hắn đúng là con giun trong bụng y á.

Phương Lê ngồi ngay ngắn, cũng không nhìn đến đám người ở dưới, trong mắt tràn đầy ôn nhu sủng nịch, nhìn Tạ Hoài nói: “Được, đều nghe theo ngươi.”

Sau đó quay đầu nhìn Tông chủ Viêm Ma Tông mặt mày đang dại cả ra, lạnh lùng nói: “Không nghe thấy sao? Nếu Ngọc Nghi Quân không vui, những người này tạm thời không xử trí.”

Tông chủ Viêm Ma Tông ngơ ngẩn nhìn Phương Lê, gã cảm thấy hình như mình nghe nhầm rồi.

Tất cả mọi người ở đây đều có chút hoảng hốt, trong đầu hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ người điên ở đây không phải Tạ Hoài, mà là Tôn thượng?

Bởi vì một câu của kẻ hèn Tạ Hoài thì không xử trí những người này nữa? Những tên tù binh này đều là bọn họ liều mạng bắt tới, bọn họ cũng chết rất nhiều người á! Sao có thể cứ như vậy liền thôi! Mọi người sôi nổi lộ ra biểu tình bất mãn!

Phương Lê lại không tính toán cho bọn họ cơ hội được phản bác, giọng nói đẫm ý lạnh, tầm mắt lạnh lùng đảo qua phía dưới, nói từng chữ: “Như thế nào? Có người có dị nghị với quyết định của bản tôn à? Đứng ra đi.”

Đại điện lập tức yên tĩnh.

Không ai đứng ra.

Phương Lê vừa lòng nhích tới, tốt lắm, không có ai nguyện ý làm chim đầu đàn.

Bởi vì chuyện này, ánh mắt mọi người nhìn Tạ Hoài đều thay đổi, thiếu chút khinh miệt suồng sã nhưng lại nhiều chút căm hận cùng kiêng kị.

Qua một lúc lâu, Cốc chủ Hắc Thủy cốc chần chừ đứng dậy, khom người nhẹ giọng nói: “Nghe nói trong Ma cung thiếu nô bộc hầu hạ, thuộc hạ cố ý sưu tập 88 người thiếu niên thiếu nữ, mỗi một người đều có tướng mạo xinh đẹp, muốn đưa vào trong cung hầu hạ Tôn thượng…”

Tạ Hoài nhướn mày: “Không cần, bên cạnh Tôn thượng có ta là đủ rồi.”

Mọi người: “...!” Càn rỡ, thật sự quá là càn rỡ! Tôn thượng còn chưa nói chuyện đâu á!

Phương Lê lại cảm thấy quá tuyệt, lộ ra ánh mắt cảm động với Tạ Hoài, bọn họ thế mà ăn ý với nhau như thế nha! Y lập tức mất kiên nhẫn nói với Cốc chủ Hắc Thủy cốc: “Không nghe thấy sao, đều thả đi, về sau chuyện thừa thãi như thế này đừng làm nữa, bên cạnh bản tôn không thiếu người.”

Mọi người: “!!!” Hồng hồng hoả hoả hoảng hoảng hốt hốt(*).

(*): cụm từ này có thể được hiểu là miêu tả một trạng thái vừa sôi động, náo nhiệt, vừa mơ hồ, lơ đãng. Nó có thể được dùng trong nhiều ngữ cảnh để biểu đạt sự phấn khích, hối hả nhưng cũng có chút gì đó mơ màng, không chắc chắn.

Phương Lê nói: “Còn gì không?”

Lúc này trong đại điện yên lặng thật lâu, một lúc lâu sau vẫn không ai lên tiếng.

Thời khắc này tất cả mọi người vẫn còn đang khϊếp sợ, không biết làm gì cho phải. Đô Mông tiến lên một bước, gã ngước mắt chăm chú nhìn Phương Lê và Tạ Hoài, hai mắt tối tăm mang theo cảm giác đè ép cực mạnh, chậm rãi mở miệng: “Gần đây có bắt được mấy đệ tử Vân Gian Khuyết trộm lẻn vào núi Phù Khâu, không biết Tôn thượng cho rằng xử trí như thế nào mới thỏa đáng?

Đệ tử Vân Gian Khuyết…

Phương Lê đã biết nghe lời phải, cười hỏi Tạ Hoài: “Ngọc Nghi Quân cảm thấy nên xử trí như thế nào?”

Ánh mắt sắc bén của Tạ Hoài xẹt qua người Đô Mông, khóe môi hơi hơi cong, nhàn nhạt mở miệng: “Đương nhiên là thả.”

Phương Lê chỉ chờ những lời này thôi, quả nhiên Tạ Hoài không hề làm hắn thất vọng. Nếu là người nhát gan, chắc chắn không dám dùng giọng khách át giọng chủ, nói không chừng đã bị Đô Mông kiềm chế…

Phương Lê lạnh lùng nhìn Đô Mông, không chút do dự mở miệng: “Thả đi, nếu sau này đệ tử Vân Gian Khuyết lại đến, chỉ cần không chọc phải chuyện gì thì cứ kệ họ, đều biết hết chưa.” Cái kia là nhà mẹ đẻ của Tạ Hoài đó, chẳng những không thể động, còn phải cung phụng thật tốt hiểu chưa.