Chương 9: Ác mộng

Mà trước đó, hắn ta chưa bao giờ phát hiện người này có thái độ mê người như vậy.

Trong thời gian ngắn, hắn ta không thể phân biệt được hai người ai đẹp hơn.

Đô Mông vuốt ve chén rượu trong tay, mùi hương rượu trong ly thấm người, là rượu ngon mà thế gian này hiếm thấy, người trên đài cao động lòng.

Lúc trước Yếm Tuy vừa mới bộc lộ tài năng, không biết từ nơi nào nhảy ra một tên tiểu bối vô danh, dám nghênh chiến với hắn ta, hắn ta định gϊếŧ cái tên càn rỡ này trước, lại không ngờ bị Yếm Tuy một kiếm đánh bại, người này rõ ràng thoạt nhìn nửa chết nửa sống, như là u hồn từ trong địa ngục bò ra, nhưng lại nhìn không ra thủ đoạn, rốt cuộc là thực lực của bản thân…… Hay còn có đối thủ khác?

Chỉ tiếc mấy năm nay Yếm Tuy cực ít ra tay, thủ đoạn thần bí, Đô Mông đến nay chưa từng thấy rõ hành tung.

Chỉ cần gã ta lộ hành tung một ngày, chính là ngày chết Yếm Tuy, hắn ta sẽ gϊếŧ chết cái tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này, đem gã ta nghiền xương thành tro, cho gã ta biết kết cục của cuồng vọng tự đại…… Đây là tính toán lúc trước của Đô Mông.

Chỉ là hôm nay hắn ta bỗng nhiên cảm thấy, nếu là trực tiếp gϊếŧ chết thì thực sự có hơi đáng tiếc……

Không bằng xem hắn quỳ gối trước mặt mình cầu xin, thần phục dưới thân, hoặc là khóc ngâm uyển chuyển, chẳng phải là càng thú vị hơn sao?

Ánh mắt Đô Mông càng thêm thâm thúy, hầu kết khẽ động, ý niệm cả đời này, như dây đằng phát triển không thể ức chế.

Phương Lê cảm nhận được tầm mắt của đối phương, y rũ mắt liếc nhìn phía dưới, đối diện với tầm mắt hướng lên của Đô Mông, chỉ thấy hắn ta vẫn không nhúc nhích, ánh mắt kia giống như một con dã thú chọn con mồi, mang theo sự chiếm đoạt hung tàn, khiến người ta không rét mà run.

Đây thực sự coi trọng Tạ Hoài sao? Thật không hổ là ma tu, thích người nào đó đều như vậy sao? Khó trách cuối cùng lại không được chết tử tế.

Phương Lê mắt thấy mục đích đã đạt được, cũng không muốn ở lãng phí thời gian ở chỗ này thời gian, y lười biếng từ trên người Tạ Hoài ngẩng đầu lên, như là cuối cùng cũng nhớ cái gì đó, hơi mỉm cười nhìn Đô Mông, “Đúng rồi, bản tôn còn chuẩn bị cho hữu sứ một ít lễ vật.”

Nói xong, một ma phó cúi đầu đem một cái hộp vuông vức tới trước mặt Đô Mông.

Đô Mông giấu đi dục sắc trong đáy mắt, duỗi tay mở hộp ra, nhìn thoáng qua, mặt liền biến sắc, bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía Phương Lê.

Phương Lê nhếch môi, lười biếng cười, nói: “Bản tôn tặng hữu sứ lễ vật, hữu sứ có thích không?”

Trong hộp, bỗng đâu có một cái đầu với đôi mắt mở trừng trừng, thất khiếu đều chảy máu.

Đô Mông rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh sau một hồi sóng to gió lớn trong lòng, gã nhíu mày nhìn về phía Phương Lê: “Tôn thượng như thế này là có ý gì?”

Giờ phút này trong đại điện hoàn toàn yên lặng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Phương Lê hơi nghiêng người về trước, từ trên cao liếc nhìn xuống Đô Mông, hờ hững cười, tiếng cười vang vọng khắp đại điện: “Người này, trước đó mưu toan độc chết bản tôn, sau khi bị phát hiện lại dám vu khống Hữu Sứ là kẻ chủ mưu phía sau, kì tâm khả tru(*), bản tôn đã gϊếŧ chết hắn rồi.”

(*): thành ngữ; câu này ám chỉ một người có động cơ không thuần khiết hay tâm địa hiểm ác cho dù làm thành công hay không; thì cũng nên dẹp bỏ hay chết tâm những suy nghĩ đó đi.

Đô Mông nghe vậy, trong mắt gã chợt bừng bừng sát ý, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn thẳng vào Phương Lê, một lúc lâu sau, gã mới chậm rãi nâng khóe miệng, mở lời: “Đa tạ Tôn thượng tin tưởng.”

Phương Lê gật đầu cười: “Đương nhiên là bản tôn tin tưởng Hữu Sứ, nhưng chuyện này không thể dung thứ được, việc tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này, ta liền giao cho Hữu Sứ vậy.”

Đô Mông cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén bình tĩnh dừng ở trên mặt Phương Lê, giọng nói trầm thấp, gần như là gằn từng chữ một: “Ta nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, không phụ sự giao phó của Tôn thượng.”

Phương Lê hài lòng mỉm cười, Đô Mông là người thông minh, biết hiện tại y sẽ không ra tay với gã, thế nhưng gã lại phái người tới sát hại y, làm sao bản thân y có thể không tỏ vẻ một chút được chứ? Lần này nếu Đô Mông muốn làm y nguôi giận, nhất định phải tỏ ra có thành ý, ít nhất là khi chọn quỷ chết thay cũng không thể tùy tiện chọn bừa.

Quan trọng hơn hết, cái chết của Yếm Tuy là ngoài ý muốn, là tình tiết không xảy ra trong nguyên tác, hung thủ đã sợ tội tự sát, chắc chắc Đô Mông sẽ suy đoán xem y có trúng độc hay không, nếu y nén giận, chỉ sợ gã sẽ động thủ ngay lập tức… Nhưng nếu mình đưa trước một phần lễ lớn như thế, Đô Mông sẽ trở nên nghi thần nghi quỷ, ném chuột sợ vỡ bình(*).

(*): muốn ra tay nhưng còn e ngại không dám.

Hơn nữa, Đô Mông đã sớm có lòng làm phản, chuyện mất thể diện như thế này, chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách gỡ lại.

Thế nhưng từ trước đến nay lòng nghi ngờ của gã rất nặng, lần này bị mình cảnh cáo một phen ngược lại sẽ không dễ dàng ra tay nữa. Vừa lúc chính mình lại lộ ra nhược điểm của bản thân là Tạ Hoài, không sợ gã không ra tay với Tạ Hoài.

Như thế này không phải cốt truyện đã trở lại rồi sao.

Chuyện nên làm đều đã làm, phần còn lại là yên lặng xem tiếp là được… Phương Lê lười biếng đứng lên.

Chúng ma tu trong điện cùng hô lên: “Cung tiễn Ma Tôn.”

Duy chỉ có một mình Đô Mông vẫn không hề nhúc nhích, nhìn theo bóng dáng của Phương Lê, ánh mắt gã âm lạnh như vực sâu.

Quả nhiên Phương Lê đã hoài nghi gã, trước mặt tất cả mọi người đưa đầu người ra chính là muốn ra oai phủ đầu với gã, cảnh cáo gã, đây là muốn cắt thịt của gã.

Hoa thực cốt lấy máu thịt con người làm thức ăn, nhìn bề ngoài thì xinh đẹp vô lại, nhưng lại ẩn chứa kịch độc trí mạng. Như người đàn ông có vẻ ngoài yếu ớt bệnh tật này, dung mạo quyến rũ vô hại, nhưng cũng có thủ đoạn lãnh khốc vô tình nhất.

Bất quá, ngươi cũng không nên vui vẻ quá sớm, hành động hôm nay của ngươi, một ngày nào đó ta sẽ hoàn trả gấp trăm ngàn lần.

Chờ đến một ngày kia, ta muốn nhìn xem ngươi còn dám cuồng vọng bừa bãi như thế này nữa hay không.

……………

Tạ Hoài đi theo Phương Lê, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Thật ra hôm nay đã xem được một trò khôi hài hay ho.

Trước khi Yếm Tuy xuất thế thống nhất ma đạo, Cực Thiên Giáo hoành hành Bắc Lục Châu, là Ma môn có thế lực lớn nhất, cũng là mối họa lớn nhất của Chính đạo Tiên môn, mà Đô Mông dã tâm bừng bừng, đã sớm có ý nghĩ thống nhất ma đạo, ngặt nỗi bị Yếm Tuy đè đầu cưỡi cổ, vất vả mấy trăm năm cuối cùng lại là may áo cưới cho người khác.

Người qua đường ai cũng biết Đô Mông bất mãn với Yếm Tuy, từ xưa đến nay Chính đạo tiên môn cứ thấy Ma môn nội đấu đều rất vui mừng, chỉ cần bọn họ không gây ra tai họa cho bá tánh, cứ gϊếŧ hại lẫn nhau như thế thì cũng là chuyện tốt. Bây giờ xem ra, Yếm Tuy cũng không nghĩ y sẽ nhẫn nhịn Đô Mông, vì thế nên mới làm cho gã khó xử trước mặt mọi người. Nếu thật sự muốn nắm giữ Ma đạo trong tay, sớm muộn gì cũng phải diệt trừ Đô Mông.

Chỉ là, ngươi tự tin chắc chắn có thể đấu lại Đô Mông sao.

Thêm vào đó, ánh mắt Đô Mông nhìn ngươi, ẩn sâu trong đó là âm tà du͙© vọиɠ, rốt cuộc ngươi có biết điều đó hay không…

Tạ Hoài nhíu mày.

Phương Lê rời khỏi đại điện, cảm thấy không khí trong lành hơn hẳn, y không quá thích mấy nơi như thế này, lại nhớ tới vừa nãy mình phóng khoáng bước đi như thế, không biết Tạ Hoài có đuổi kịp hay không.

Quay đầu nhìn lại liền thấy Tạ Hoài tụt về phía sau vài bước, gương mặt như phủ một tầng băng, nhìn có vẻ lạnh lùng hơn ngày thường mấy độ.

Phương Lê cười cười, hôm nay quả thật là đắc tội với Tạ Hoài, mà cũng thành công làm Đô Mông đau mắt, có thể xem như một mũi tên trúng hai đích.

Phương Lê nói: “Ngươi tự đi về đi.”

Nói rồi liền mặc kệ Tạ Hoài mà đi thẳng.

Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng Phương Lê, Tạ Hoài mới nhúc nhích khóe miệng, lộ ra thần sắc mỉa mai. Có lẽ Phương Lê đã biết rồi, dù sao bản thân y cũng là ma tu luôn tùy ý làm bậy, Đô Mông có như thế cũng chẳng lạ gì, nhưng thật ra ngươi… Nhìn ngươi không giống như những ma tu khác, nhưng ta cũng không nên bị ngươi mê hoặc nữa.

Ánh mắt Tạ Hoài hơi tối sầm lại, một người tâm tư thâm trầm giỏi ngụy trang như thế, lại còn dám giữ mình ở bên cạnh, còn có thể cùng Đô Mông tranh cao thấp mà không rơi xuống thế hạ phong, chắc hẳn là có chỗ dựa…

Bây giờ cũng không có hợp đạo chân tiên, luyện hư đã là đỉnh cao, sư phụ cũng từng nói, Yếm Tuy chưa đạt đến hợp đạo chân tiên, nếu không đã không cần dè chừng Đô Mông... Nếu không phải hợp đạo chân tiên, mà thủ đoạn thần bí, e rằng không phải dựa vào thực lực thật sự, mà là lá bài tẩy không ai biết.

Cả đời người tu đạo đều là nghịch thiên mà đi, để có thể tiến thêm một bước mà không từ thủ đoạn, hơn nữa Linh Tiên Giới đất rộng lại giàu có, có điều kỳ ngộ cũng là chuyện thường tình.

Chỉ là, rốt cuộc lá bài tẩy của ngươi là thứ gì?

……………

Đã nhiều ngày Phương Lê không đi đến chỗ Tạ Hoài.

Tuy rằng ban đêm không đến chỗ Tạ Hoài ngủ lại, thế nhưng không hề thiếu hành động biểu hiện sủng ái hắn. Mỗi ngày Phương Lê đều từ trong đống đồ mình lưu giữ chọn ra một món cho người đem đi tặng Tạ Hoài, ví như băng tinh vạn năm từ biển lạnh, bánh làm từ quả lưu ly mọc trên vách đá, hay áo choàng hoa phục dệt từ tơ ngàn năm…

Kỳ thật, nhưng thứ Yếm Tuy cất giữ bên trong đa số đều là thiên tài địa bảo dùng để tu luyện, mang tính thực dụng là chính, những món đồ hoa mỹ này không nhiều, chắc là trước đây người khác tặng rồi tùy tiện cất vào góc nào đó... Nhưng Phương Lê vẫn tốn công chọn những món đồ này tặng cho Tạ Hoài.

Đối với người khác mà nói thì những thứ này có lẽ xem là thứ đồ tốt đáng giá, nhưng với Tạ Hoài thì, có lẽ nhận những thứ này cũng xem như là một loại “nhục nhã” với hắn nhỉ?

Rốt cuộc thì hắn sinh ra cũng nên làm kiếm tiên hành hiệp trượng nghĩa khắp thiên hạ, chứ không phải là bị người nuôi nhốt như chim hoàng yến.

Hôm nay Phương Lê nằm trên giường phơi nắng, đang nghĩ xem hôm nay nên đưa thứ gì đến cho Tạ Hoài thì thủ hạ bên ngoài tiến vào bẩm báo có Đô Mông cầu kiến.

A? Nhanh như vậy đã có thành ý đưa tới rồi hả?

Phương Lê phân phó thủ hạ đưa hắn ta vào.

Đô Mông rất nhanh đã vào trong. Gã mặc áo giáp đen, bước đi phát ra tiếng kim khí vang vọng, thân hình cao lớn như một bóng đen bao trùm, đứng trước mặt Phương Lê. Ánh mắt tối tăm lướt qua Phương Lê, nhướn mày: "May mắn không phụ lòng Tôn thượng, ta đã điều tra rõ kẻ chủ mưu, hôm nay mang hắn đến để Tôn Thượng xử lý."

Gã vung tay lên, liền có hai người áp giải một ma tu đi đến. Ma tu kia mắt mày trông như nữ tử, gương mặt âm nhu, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, bị người ta ấn xuống quỳ trên đất.

Phương Lê hơi suy tư, y nhận ra đây là một viên đại tướng, thủ hạ của Đô Mông, tên là Tất Lật, lúc nhỏ ngoài ý muốn bị thương, không thể trở thành nam nhân bình thường, vì thế đã tu luyện thành bộ dạng bất nam bất nữ như bây giờ, tính cách thất thường, đối với những chuyện tốt đẹp đều thù hận, không biết đã gây ra tai họa cho bao nhiêu người.

Tuy không phải là thứ tốt lành gì nhưng cũng xem như là tâm phúc thân cận nhất của Đô Mông, thay Đô Mông làm không ít chuyện, không nghĩ lần này lại bị đẩy ra chịu tội thay.

Thần sắc Đô Mông bình thản liếc nhìn người trên mặt đất, nói với Phương Lê: “Hắn là người đã tìm độc ly hồn giao cho ma phó kia, có mưu đồ gϊếŧ Tôn thượng để thượng vị, chuyện này là do ta không biết quản giáo, thỉnh tôn thượng trách phạt.”

Tất Lật nằm liệt trên mặt đất, ánh mắt tuyệt vọng, dường như muốn xin tha nhưng lại không dám.

Ánh mắt Phương Lê hơi đảo qua, hơi mỉm cười với Đô Mông: “Hữu Sứ không cần tự trách, thủ hạ của ngươi nhiều người như vậy, ngẫu nhiên có người không quản được, cũng là chuyện bình thường.”

Đô Mông nhướn mày, nói: “Vậy người này giao cho Tôn thượng xử trí.”

Phương Lê vẫn không thèm động đậy, y lười ra tay á, nâng cằm cười khẽ: “Nếu đã bắt được hung phạm, lại là người của Hữu Sứ, bản tôn sẽ không nhúng tay vào, Hữu Sứ tự xử trí là được.”

Trong mắt Đô Mông chợt lóe lên ý lạnh, nhìn bộ dạng bình thản như không của Phương Lê, nhẹ nhàng bâng quơ liền muốn để gã tự tay xử trí thủ hạ của mình. Gã cười lạnh một tiếng, đột nhiên động thủ, rắc một tiếng, đầu Tất Lật bị gã bóp nát, thân hình mềm mại ngã xuống đất, không còn hơi thở.

Mà trên đầu ngón tay gã, máu tươi chậm rãi chảy xuống.

Bỗng nhiên Đô Mông tiến lên một bước, rũ mắt chăm chú nhìn Phương Lê, ánh mắt giống như hung thú súc thế(*), giọng điệu trầm thấp thong dong: “Thế này, Tôn thượng đã vừa lòng chưa?”

(*): 蓄势 (xù shì) - súc thế, có nghĩa là "tích trữ thế lực" hoặc "chuẩn bị sẵn sàng". Trong ngữ cảnh chiến đấu hoặc cạnh tranh, từ này thường ám chỉ hành động tích lũy sức mạnh, chuẩn bị đầy đủ để sẵn sàng cho một cuộc tấn công hoặc một bước đột phá.

Phương Lê không ngờ Đô Mông đột nhiên đến gần, có chút ngoài ý muốn nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Đừng nhìn bộ dạng Đô Mông hung dữ như thế mà lầm, lúc gã chưa biết rõ thực lực của y chắc chắn sẽ không tùy tiện ra tay, y không được mất khí thế, nếu y sợ hãi thì mới là ngày chết.

Phương Lê chống tay lên ghế dài đứng dậy, không trốn không tránh, nhìn thẳng vào mắt Đô Mông, cười: “Cũng xem như là vừa lòng.”

Đô Mông hơi nheo mắt, thời điểm nam tử cười lên đôi mắt hơi cong cong, tùy ý thong dong, lấp lánh ánh sáng… Như một cái lưỡi câu kéo nhẹ lòng người.

Gã mạnh mẽ đè ép dục niệm trong lòng, chậm rãi hạ tầm mắt, y phục màu đen của đối phương lấy cổ, mạch máu màu xanh như ẩn như hiện, không biết bên dưới tầng tầng lớp lớp y phục này, là bộ dạng gì…

Phương Lê cảm thấy ánh mắt Đô Mông lộ liễu quá, đang nghĩ xem phải gϊếŧ y như thế nào mới có thể giải hận à? Hôm nay gã bị bức ép đến mức tự tay gϊếŧ chết thủ hạ tâm phúc của mình, nhất định là hận không thể lột da róc xương y…

Đáng tiếc, gϊếŧ ta còn không đến lượt ngươi đâu.

Ta chỉ có một cái mạng thôi, còn muốn giữ lại cho Tạ Hoài á.

Nghĩ đến Đô Mông tới khi chết cũng không nuốt được cục tức này, thậm chí còn phải chết trong tay Tạ Hoài, theo một góc độ nào đó, bọn họ cũng được xem như là huynh đệ số khổ đồng bệnh tương liên…

Ánh mắt Phương Lê không khỏi dịu xuống, vẫy tay nói: “Nếu đã xong việc rồi, mời Hữu Sứ trở về đi.”

Đô Mông liếc nhìn y một cái, cuối cùng cũng không làm gì, nhanh chóng xoay người rời đi.

Phương Lê đuổi Đô Mông đi xong, nghĩ nghĩ bản thân mấy ngày nay không có đến chỗ Tạ Hoài. Lần này Đô Mông đến đã nhắc nhở y, bản thân y không thể hờ hững Tạ Hoài, cho dù có đưa lễ vật thì cũng có chút qua loa, chỉ sợ sẽ khiến Đô Mông nghi ngờ…

Vì thế dứt khoát đứng lên đi về phía thiên điện(*).

(*): là "tiền điện phụ" hoặc "cung điện phụ". Đây là những tòa nhà hoặc phòng nằm bên cạnh hoặc ở xung quanh chính điện trong các cung điện, đền thờ, hoặc các kiến trúc lớn. Thường dùng để làm nơi ở hoặc nơi làm việc của các quan chức, thái giám, phi tần hoặc để chứa các vật dụng, tài liệu quan trọng.

Chẳng qua là khi y tới nơi mới phát hiện Tạ Hoài không có trong phòng, ể? Đi giải sầu rồi hả?

Phương Lê khoát tay một cái, ma phó chờ ở cửa lập tức đi đến.

Phương Lê hỏi: “Ngọc Nghi Quân đâu?”

Ma phó nơm nớp lo sợ nói: “Ngọc Nghi Quân, ngài ấy, ngài ấy nói muốn ra ngoài giải sầu, chê chúng thần chướng mắt, không cho chúng thần đi theo.”

Phương Lê cũng không muốn làm thủ hạ khó xử, là trước đó y đã đánh tiếng, bất kể là kẻ nào dám can đảm ngăn cản Tạ Hoài, gϊếŧ không tha. Vì thế nên, nếu Tạ Hoài có yêu cầu gì, ma phó này kia đều không dám ngăn lại. Cái này là quyền lợi mà y cho Tạ Hoài, không có lý nào lại trút giận lên thủ hạ.

Chỉ là y không nghĩ tới chuyện Tạ Hoài thật sự không khách khí, thế mà lại không thành thật chờ đợi, mà là một mình đi ra ngoài “giải sầu”...

Phương Lê cười cười.

Y cũng không sợ Tạ Hoài bỏ chạy, muốn chạy khỏi Ma cung của y cũng không được, chỉ có thể ở đây đi dạo tới lui thôi. Mà ở chỗ này cũng không có bí mật hữu dụng nào, Tạ Hoài muốn nhìn liền để hắn nhìn cho đủ, y cũng không nghĩ sẽ ràng buộc Tạ Hoài quá mức.

Tới cũng tới rồi, vừa lúc y cũng không có chuyện gì làm, liền hỏi hướng Tạ Hoài đi, tự mình đi tìm.

Ma cung rất lớn, nhưng không có bao nhiêu người, chỉ có linh tinh vài thủ vệ và ma phó. Càng đi vào sâu, càng thấy hoang vắng lạnh lẽo, thủ vệ ít dần đi, mãi đến khi trước mắt trở nên rộng rãi thì thấy xuất hiện một tiểu viện làm bằng tre trúc.

Mặt đất chỗ này không phải là đá đen lạnh lẽo, cũng không có mái cung điện dữ tợn, bốn bề im lặng yên bình, hai bên trúc lâu mọc đầy cỏ dại, hiển nhiên đã lâu không có người tới quét dọn.

Giống như một góc bị lãng quên

Phương Lê hoảng hốt một lát, cuối cùng nghĩ tới, sâu trong Ma cung có một chỗ như thế này, mà Yếm Tuy thì không cho phép bất cứ ai đến đây, cũng xem như là cấm địa của Ma cung.

Tạ Hoài đúng lúc lại đi đến chỗ này, đây là trùng hợp hay cố ý?

Phương Lê nghĩ một chút, bước chân vào trong.

Đẩy nhẹ một cái, cửa trúc mở ra kéo theo tiếng “kẽo kẹt”, bụi bặm ào ào rơi xuống, Phương Lê nắm tay đặt lên môi, ho nhẹ một tiếng. Trong phòng cực kỳ đơn sơ, không bày biện gì cả, trống rỗng, nhìn vào là biết ngay có người hay không.