Lý do làm hắn phân vân là động vật trong rừng. Chỉ mới ăn được lợn rừng thôi mà đã phải đi, còn gà rừng, thỏ rừng rồi hươu rừng nữa.
Thấy Mục Thư như đang suy nghĩ chuyện gì, Tần Thiên Anh lại lo lắng rằng Mục Thư không muốn đi với y. Chuyện này chưa biết xấu hay lành mà y không bàn bạc với hắn đã quyết định hắn sẽ đi với y. Có phải mình quá phụ thuộc vào người ta không.
Y lưỡng lự nói "Các hoàng huynh và cả phụ hoàng có thể làm khó dễ chúng ta, Nếu ngươi không muốn đi, ta sẽ dẫn người khác. Ta không muốn lám ngươi khó xử"Mục Thư ngạc nhiên "Ngươi nghĩ tới đâu vậy? Ta tất nhiên phải đi với ngươi. Đừng lo nhiều, có ta ở đây, không ai làm khó dễ được ngươi" Hắn rất tiếc không thể nói chuyện cốt truyện cho Tân Thiên Anh, dù sao hệ thống nhắc nhở hắn nhức cả đầu. Nhưng càng nghĩ hắn thấy chuyện y về cung đa phần là xấu.
Cách ly y với quân binh coi như lấy đi sức mạnh của hắn. Dù sao trong truyện, đây là cách Tần Thiên Anh giành ngai vàng.
Nhưng hắn tính tình vô tư, nếu cốt truyện đổi thì mình cũng tùy cơ ứng biến. Có khi không cần quân binh, chỉ cần hắn, Tần Thiên Anh cũng đủ sức mạnh chiếm ngôi.
Hắn nói tiếp "Sau này nếu như còn cơ hội ngươi phải nấu thêm đồ rừng cho ta, ăn chưa đã gì hết đã phải đi"
Tần Thiên Anh ngẩn người rồi cười ra tiếng, y quả thật lo xa rồi.
Sau khi quyết định xong, Tần Thiên Anh từ biệt Hạ tướng quân và Trung phó tướng, rồi các binh lính.Hạ tướng quân lo lắng "Chuyến đi này lành ít dữ nhiều. Con phải bảo trọng" Y hạ giọng "Nếu cần ta có thể cho vài binh lính ẩn theo sao, có chuyện gì nguy hiểm con trốn về đây. Ta sẽ có cách giúp"Tần Thiên Anh cảm kích nhưng quả thật y cũng không lo, có Mục Thư đi theo sao y sẽ không sợ gì. Y nhìn vào Mục Thư bên cạnh "Có hắn bên cạnh, ta không có gì phải sợ"Hạ tướng quân mặt giật giật , nhìn Trung tướng quân cũng phản ứng như vậy. Hai người chưa kịp khuyên ngủ mối tình này thì hai người đã rời đi.Hai người cũng từng nghe võ công của vị mỹ nhân này từ các quân lính, có thể nói là Tần Thiên Anh không phải chỉ mê vẻ đẹp mà nói bậy. Như thân phận người này quá bí hiểm, họ không thể nào yên tâm.Lúc này đoàn người hộ tống đã đợi lâu, Tần Thiên Anh cùng Mục Thư nhanh chóng rời đi.Lúc này Mục Thư đã cưỡi ngựa quen, không những quen mà còn thích. Vóc dáng anh tuấn cùng mái tóc dài đen ngồi trên ngựa vô cùng thu hút. Trên khuôn mặt tuyện mỹ kia lại có một chút ý cười, cả đoàn hộ tống ngẩn ngơ nhìn không chớp mắt. Tần Thiên Anh thấy cảnh này tính tình liền không vui, ho lên mấy tiếng.Lúc này, Lý công công, người cầm thánh chỉ, mới hỏi y "Vị này là?"Tần Thiên Anh đáp nhanh "Hộ vệ của ta, người ta chọn cho chuyến đi này"Nói rồi y nhảy lên xe ngựa, còn không quên kéo rèm, bảo Mục Thư vào trong. Làm sao có thể để y cưỡi bên ngoài cho mọi người dòm ngó như vậy.
Mục Thư đành phải thả ngựa đi cho người khác kéo. Bản thân thì nhảy vào thùng xe ngồi chung với Tần Thiên Anh.
Tần Thiên Anh nhờ Mục Thư làm trận pháp cách âm rồi chậm rãi kể chuyện về gia đình y.
Đại Hoàng Tử là người thông minh lương thiện nhưng lại hiền lành, không biết tranh chấp nên đã bị bỏ qua ngai vàng từ lâu. Nhị hoàng tử là Thái Tử hiện giờ, vửa đầy tham vọng lại nhiều âm mưu, có Vương quý phi là chỗ dựa. Anh của Vương quý phi lại là thừa tướng trong triều nên ngôi vị Thái Tử này y ngồi khá vững. Tứ Hoàng Tử, Ngũ Hoàng Tử, và Lục Hoàng Tử là những người gần như cùng tuổi với Tần Thiên Anh. Tứ Hoàng Tử và Lục Hoàng Tử cấu kết với nhau, họ cùng là Lương quý phi sinh ra, cách nhau hai tuồi. Nàng cũng quý phi được sủng nhất, vẻ đẹp vượt bật hơn cái phi tần khác. Ngũ Hoàng Tử lại được Hoàng Hậu sinh ra, nhưng bây giờ phe Hoàng Hậu thất thế, chỉ sợ chức Hoàng Hậu này cũng không còn giữ được bao lâu.
Mặc dù biết các hoàng tử tranh chấp như vậy, Hoàng đế Nam Quốc cũng không lo, y mới chỉ hơn bốn mươi. Lại biết chăm sóc sức khỏe nên nhìn như giữa ba mươi, sức khoẻ cũng không có vấn đề. Tuy y không thích Nhị Hoàng Tử nhất, như hiện giờ y vẫn là người thừa kế tốt nhất.
Đang kể chuyện nghiêm túc thì y phải ngăn bàn tay không chịu yên đang xoa xoa ngực y.
Nam Quốc trời không lạnh như Bắc Quốc, hai người nam nhân to lớn chen chúc trong xe quả thật cũng hơi nóng. Hai người cũng chỉ mặt một lớp áo trong. Thế nhưng Mục Thư ngồi dính trong người Tần Thiên Anh. Đầu dựa váo vai hắn, tay lại không nhịn được thò vào bên trong.
Sau mấy trăm năm không thân mật ai, bây giờ hắn như bị nghiện. Tay vừa xoa xoa cơ ngực săn chắc, mũi lại hít hà mùi nam nhân trên tóc, rồi lại trên cổ.
Tần Thiên Anh sao mà chịu được câu dẫn như vậy. Chỗ này chật chội, hai người không làm gì được, y phải đè tay hắn lại "Đừng nghịch. đợi đến cung, nếu mọi chuyện ổn thỏa, ta sẽ xin cho người làm Hoàng Tử phi. Sau đó chúng ta ...động phòng"Mục Thư cũng không nhịn được nữa rồi. Theo cốt truyện, y và công chúa lên giường cũng phải đợi sau khi hắn xưng đế. Nếu Tần Thiên Anh cứ dây dư mãi, bắc hắn phải đợi như vậy, chắc hắn đè Tần Thiên Anh luôn quá.Mục Thư hôn nhẹ vào môi y "Ta không cần chức vị gì hết, chỉ cần có giường chúng ta làm liền đi"Tần Thiên Anh lại trêu chọc y "Tới khi đó, ngươi đừng chạy đi là được"Mục Thư nhớ lại phản ứng của mình khi trước, ngại ngùng nói "Bây giờ ta đã chuẩn bị tinh thần. Nếu không phải kích cỡ ngươi quà khổ, ta cũng không sợ như vậy"Tần Thiên Anh vuốt lưng hắn, vẻ mặt ôn nhu hiếm thất "Ta sẽ nhẹ nhàng"
Mặt dù không khí bên trong xe vô cùng ái muội, bên ngoài đoàn hộ tống lại vô cùng nóng bỏng.Lời đồn không sai, Tam Hoàng Tử lớp lên cao to anh tuấn lại đi say mê một nam nhân. Mà là một nam nhân có vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành.