Triệu Thiên Long biến sắc, ông biết lời nói của Tiền Linh nhất định sẽ bị Phương Lăng nghe thấy.
Nếu đắc tội Phương Lăng vì cái tên này thì không đáng, ông vội nói: “Hiền chất không cần nghĩ nhiều như vậy, vị Phương công tử này không phải người như thế."
Tiền Linh thấy Triệu Thiên Long mở miệng bảo vệ Phương Lăng thì trong lòng càng không vui, sắc mặt vốn ấm áp cũng trở nên âm trầm: “Là Tiên mỗ xen vào việc của người khác. Sư muội, nhà ngươi đã có vị Phương công tử này tọa trấn thì cũng không căn mời ta đến! Ha ha, sư huynh còn có việc, đi trước vậy!"
Hắn ta không chỉ nói miệng mà thật sự đứng dậy rời đi.
Hắn ta biết hiện tại Triệu gia có phiền phức, đang rất căn mình giúp một tay nên nhất định sẽ giữ hẳn ta lại.
Như vậy thì hẳn ta sẽ bắt được quyền chủ động, lần này sẽ chiếm được sư muội động lòng người này!
"Triệu Tích Liên nhìn phụ thân đứng một bên, Triệu Thiên Long khẽ lắ đầu, ra hiệu nàng không cần nhiều lời.
Cứ như vậy, Tiền Linh trực tiếp rời khỏi Triệu Phủ.
“Ta không tin các ngươi không đuổi theo cầu xin tai" Trước cửa phủ, Tiền Linh phẩy tay áo bỏ đi, nhưng lại đi rất chậm.
Trong hoa viên, sắc mặt hai phụ nữ đều không đẹp lắm.
“Nha đầu, sư huynh của con quá hẹp hòi, không cùng chung chí hướng, sau này cách xa hẳn một chút thì tốt hơn” Thật lâu sau, Triệu Thiên Long trầm giọng mà nói.
"Triệu Tích Liên: “Người này nhiều lần ám chỉ con, muốn con trở thành đạo lữ của hẳn, nhưng luôn bị con nói khéo từ chối. Lần này trong nhà gặp nguy cơ nên con nhất thời không nghĩ nhiều...”
“Để hân đi đi! Chúng ta đã có Phương công tử hỗ trợ, chắc sẽ không sao cả” Triệu Thiên Long nói.
Vừa rồi Phương Lăng đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ đã nói lên tất cả.
Có bản lĩnh này thì tu vi của hắn tối thiểu cũng là tăng thứ hai Võ Đạo - Thiên Tuyền cảnh!
Triệu Thiên Long mới chỉ là Thiên Xu cảnh đại viên mãn mà thôi.
Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang.
Chênh lệch mỗi một cảnh giới trong bảy cảnh giới Võ Đạo đều giống như lạch trời!
........
“Giỏi cho Triệu gia, giỏi cho Triệu Tích Liên! Dám. không đến giữ ta lại, không cho ta chút mặt mũi nào cả!"
Tiền Linh chạy tới ngoài thành đã mặt mày tái xanh, hẳn ta đã thả chậm tốc độ chờ Triệu Tích Liên đuổi theo, ai ngờ đợi lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì, là hẳn ta tự mình đa tình!
“Chỉ là một nha đầu sơn dã thôi mà dám nhiều lâà từ chối ta. Lần này còn dám làm ta mất mặt như vậy!"
“Ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa. Ta chỉ thèm muốn thân thể ngươi mà thôi, không bằng...”
Hắn ta nhìn lại cổng thành, muốn đi đến Tân gia.
Tiền Linh biết hai nhà Triệu và Tân đang tranh đoạt một linh quặng.
Nhất định người của Tần gia sẽ rất muốn hắn ta đi qua hỗ trợ, nhân cơ hội đó hắn đưa điều kiện cũng không có vấn đề gì.
Tiền Linh đang muốn trở về Liễu Thành thì chợt nhìn thấy một người đi vẽ hướng mình.
Tiền Linh cười ha ha, trong mắt lộ ra sát khí.
“Ta còn tưởng là ai, thì ra là ngươi. Lăn này vốn là cơ hội tốt để chiếm được Triệu sư muội, kết quả lại bị tiểu tử ngươi làm hỏng”
Phương Lăng: "Ngươi muốn gϊếŧ ta?”
“Thì tính sao?” Tiền Linh hừ lạnh,bỗng rút thanh kiếm bên hông ra.
“Phong Linh Trảm!” Hản ta khẽ quát một tiếng rồi chém ra một lưỡi kiếm màu xanh.
Phương Lăng chỉ thờ ơ đứng ở đối diện, cứ yên lặng nhìn lưỡi kiếm màu xanh này chém đến cổ mình.
“Cái gì?" Tiền Linh thấy chiêu này không làm tổn thương được một sợi lông của Phương Lăng thì trong lòng không khỏi kinh hãi.
Hắn ta vội vàng xoay người muốn chạy trốn, nhưng đột nhiên phát hiện sau lưng truyền đến một khí tức cực kỷ tà ác.
Xùy một tiếng, một thanh Huyết Kiếm đâm xuyên qua ngực hẳn ta.