Trong vườn hoa Triệu gia, Triệu Tích Liên đang đắp thêm đất cho linh hoa ở nơi đây.
Bỗng nhiên,nàng như phát giác được cái gì mà quay người đứng lên: “Tham kiến phụ thân!”
Triệu Thiên Long khẽ ừ một tiếng, sau đó dẫn nàng ngồi vào một cái bàn đá.
“Nha đầu, gần đây vị khách kia đang làm gì?"
Phương Lăng vừa tới chưa được hai ngày thì ông. đã có việc đi ra ngoài, hôm nay trở về mới hỏi ra câu này.
Triệu Tích Liên trả lời: “Đọc sách không biết ngày. đêm, ở lại trong Thảo Trai không đi ra ngoài."
"A? Cũng thật quái lạ!" Triệu Thiên Long cảm thấy. hơi bất ngờ: “Vậy có thăm dò được gì về thân phận của người này không?”
Triệu Tích Liên bất đắc dĩ lắc đầu: "Không thu hoạch được gì, người này như đột nhiên xuất hiện vậy.”
“Nếu thế thì không cần điều tra thêm nữa, để tránh bị hẳn biết được rồi chọc hẳn không vui. Triệu Thiên Long thản nhiên nói.
“Đúng rồi, khi nào sư huynh của con đến? Ta đoán hai ngày nữa Tân gia sẽ ra tay. Bọn họ nhất định không từ bỏ linh quặng này”
“Hắn... Chắc là sắp tới rồi!" Triệu Tích Liên than nhẹ một tiếng,
Nếu không phải tình hình trong nhà quá khẩn cấp thì nàng sẽ không gọi người kia tới.
Cùng lúc đó, trong Thảo Trai cách vườn hoa một khoảng cách.
Phương Lăng để quyển sách trong tay xuống, trên mặt lộ ra chút suy tư.
Với sức mạnh thần hồn của mình thì hẳn có thể nghe thấy rõ chuyện xảy ra trong mỗi một ngóc ngách của Triệu gia.
Bóng dáng hắn lấp le, trong nháy mắt hẳn đã đi tới vườn hoa và đứng bên cạnh phụ nữ (phụ thân và nữ nhỉ) Triệu gia.
Hắn đột nhiên xuất hiện dọa bọn họ giật cả mình.
“Ta đã được chiếu cố trong khoảng thời gian này” Phương Lăng mở miệng nói: "Nếu Triệu gia có phiền phức gì thì ta có thế giúp một tay.”
Triệu Thiên Long vội vàng đứng lên, tươi cười đón tiếp: "Mời Phương công tử ngồi!”
Phương Lăng ngồi xuống rồi đưa mắt nhìn về hướng Triệu Tích Liên và nói: “Triệu tiểu thư đến từ Vũ Hạc Tông?”
Một tháng qua hản không phải xem sách cho vui, hắn cũng có ấn tượng đại khái với bên ngoài và nước. Nam Dương.
Liễu Thành chỉ có một ít thế gia tu hành, mà thế lực tu hành lớn một chút là ở Lâm Thiên Thành.
Nơi đó có đông đảo tông môn và thế gia tu hành cỡ lớn, Võ Đạo tương đối hưng thịnh.
"Triệu Tích Liên khẽ gật đầu: "Đúng vậy, ta là đệ tử nội môn của Vũ Hạc Tông. Bởi vì trong nhà có việc nên mới về nhà ở."
Lúc này, ngoài cổng vòm truyền đến một tiếng cười sang sảng: “Sư muội, ta tới rồi. Bá phụ cũng ở đây š? Ta chính là Tiền Linh, chắc Triệu sư muội đã từng nói về ta với ngài rồi”
Một nam tử áo trắng tướng mạo không tệ đi nhanh tới.
“Ra mắt Tiền Linh sư huynh!” Triệu Tích Liên thấy hắn ta tới thì lập tức đứng dậy ân cần thăm hỏi.
“Hiền chất đã tới rồi!" Triệu Thiên Long vui vẻ nói:
“Đến đây! Mời ngồi!”
Tiền Linh vốn đang hăng hái, nhưng lúc này ánh mắt lại rơi xuống người Phương Lăng.
“Sư muội, vị này là..” Hắn ta hỏi.
"A! Vị này là Phương Lăng Phương công tử, là quý khách của Triệu gia ta” Triệu Tích Liên trả lời.
“Không biết Phương công tử tu hành ở nơi nào?” Tiền Linh lập tức nhìn vẽ phía Phương Lăng mà hỏi.
Phương Lăng: “Mây nhàn hạc nội thôi”
“Thì ra là tán tu! Ha ha” Tiền Linh cười lắc đầu.
Sao Triệu Thiên Long lại không biết tâm tư của người trẻ tuổi này, nhưng ông không muốn quan hệ của hai bọn họ quá gay gắt.
Có điều ông lại không biết nên nói cái gì, đành phải tùy cơ ứng phó.
“Sư muội, rốt cuộc người này có lai lịch ra sao?” Đợi Phương Lăng đi rồi, Tiền Linh lại hỏi
Triệu Tích Liên: "Ta cũng không biết, chỉ là hẳn lưu lạc đến đây nên tạm dừng chân ở Triệu gia”
“Sư muội hồ đồ, đừng nhìn tên này làm ra dáng ra hình, nhưng chắc chắn là tên lừa đảo.” Tiền Linh nghiêm túc nói: “Ta gặp nhiều người như vậy rồi, thích đến nông thôn giống chỗ các ngươi để diễn kịch, làm các ngươi nghĩ hẳn rất lợi hại. Hẳn cũng nhân cơ hội này mà lừa tiền lừa sắc!”
“Chắc không như vậy đâu?” Triệu Tích Liên xấu hổ cười cười.