Chương 4

Kurasaka Yurina để ý tới sự có mặt của nhân viên đó từ cuối tháng Năm. Vào ngày bắt đầu đợt thi giữa kỳ ở trường trung học, cô bé về gần đến nhà lúc đã quá trưa. Tuy được nghỉ sớm nhưng Yurina không hề có tâm trạng la cà với các bạn cùng lớp. Kỳ thi còn tiếp tục vào ngày mai và cả ngày kia. Hơn nữa, bài thi môn toán hôm nay thực sự kinh khủng. Chẳng cần xem cũng biết điểm thi sẽ ra sao. Hầu như không có câu nào cô bé trả lời trọn vẹn. ít nhất Yurina cũng muốn có điểm tốt ở những môn học khác. Cô bé định sau khi về nhà và ăn trưa xong sẽ học bài ngay.

Yurina bước trên con đường có những nhà kho và công xưởng được xây thành hàng. Rồi cô bé đi qua trước cổng xưởng Cơ khí Kurasaka. Đó là công ty mà bố cô bé làm chủ, thuộc diện lớn ở vùng này.

Có lẽ đang vào giờ nghỉ trưa nên không nghe thấy tiếng ầm ĩ thường ngày của các loại máy móc. Vô tình nhìn vào bên trong khu xưởng, cô bé thấy một chàng trai đang ngồi trên hộp gỗ và đọc thứ gì đó giống như tạp chí. Chắc đó là nhân viên ở đây vì anh ta mặc bộ đồ bảo hộ lao động. Ở xưởng Cơ khí Kurasaka thường có khoảng 20 nhân viên. Vì nhân sự thay đổi thường xuyên nên tất nhiên Yurina không thể nhớ mặt của tất cả mọi người. Cô bé cũng chưa từng nhìn thấy người thanh niên đó.

Cậu ta vụt ngẩng mặt lên và mắt họ giao nhau. Yurina vội vàng lảng sang hướng khác rồi bước đi. Cũng vì thế cô bé mới nhận ra là mình đã dừng chân ở đó.

Sau khi về nhà, Yurina vẫn không sao dứt được hình ảnh chàng trai kia khỏi suy nghĩ. Đôi mắt trong veo nhưng đâu đó chứa đầy nỗi buồn gây ấn tượng rất mạnh. Có lẽ cậu ta chỉ hơn Yurina ít tuổi. Bố phàn nàn rằng có một cậu bé mới tốt nghiệp cấp ba vào tháng Tư năm nay vừa vào công ty nhưng lại nghỉ việc luôn nên phải tuyển người. Vậy đó là nhân viên mới sao?

Yurina gặp bố Tatsuo vào bữa tối. Tuy muốn hỏi chuyện về chàng trai nhưng sau cùng lại chẳng dám nói gì. Cô bé không viện được cớ để mở lời.

Yurina không tập trung được mấy vào việc ôn thi. Ngày mai chắc mình cũng về nhà vào tầm ấy rồi thử ngó vào nhà xưởng xem sao - đầu óc cô bé chỉ nghĩ về chuyện đó.

Đúng như dự đoán, Yurina cũng không có cảm giác mình đã làm tốt ở bài thi tiếp theo. Nhưng cô bé thực hiện được kế hoạch còn lại. Trên đường về nhà, khi đi qua phía trước xưởng, cô bé thấy chàng trai đó đang ngồi trên chiếc hộp gỗ hệt như hôm trước. Tuy cầm trên tay thứ sách báo nào đó, song cậu không đọc mà thẫn thờ nhìn vào xa xăm. Yurina không dừng chân nhưng cố tình bước chậm hơn một chút. Trong lòng vừa e ngại bị nhìn thấy giống hôm qua lại vừa mong đọi điều đó. Nhưng sau cùng, đôi mắt cậu không nhìn về phía cô.

Yurina có được thông tin về cậu sau đó một thời gian. Bữa tối một ngày nọ, bố Tatsuo nói với mẹ về "cậu bé mới tốt nghiệp cấp ba vừa vào làm từ tháng Năm". Theo lời Tatsuo thì cậu "khá được việc".

"Không chỉ có trí nhớ tốt mà thực hành cũng giỏi. Thằng bé học một hiểu mười. Đúng là của trời cho. Nhất định phải dạy dỗ cậu ta cẩn thận." Tatsuo động đũa và liên tục gật gù như thể nghiền ngẫm những lời của chính mình.

"Một cậu bé ưu tú đến vậy sao lại không học lên đại học nhỉ?"

Thấy mẹ nghi ngờ hỏi, bố có vẻ chán nản.

"Nãy giờ em nghe cái gì vậy? Anh đã nói là cha mẹ cậu ta mất rồi mà."

"À, đúng rồi nhỉ. Vì thế nên anh trai đã nuôi dưỡng cậu ấy."

"Không phải anh trai mà là chị gái. Cô chị đó lại cũng mất vào mùa xuân năm nay, thế nên thằng bé mới buộc phải đi làm."

"Đúng rồi đúng rồi. Tội nghiệp quá nhỉ. Nhưng cũng giỏi thật đấy, một mình nỗ lực như vậy..." mẹ nói vẻ khâm phục.

Vừa nghe hai người trò chuyện, Yurina vừa hình dung khuôn mặt của cậu ta. Cô bé có cảm giác mình đã hiểu phần nào lý do khiến khuôn mặt ấy có vẻ u ám. Rất muốn giúp cậu nhung cô không nghĩ ra được bất cứ điều gì mình có thể làm.

Một khoảng thời gian sau đó, Yurina không có cơ hội trông thấy cậu. Trường cấp ba đã sớm bước sang kỳ nghỉ hè. Đang nghịch ngợm chiếc điện thoại thông minh trong phòng riêng thì có cuộc gọi đến của bố Tatsuo. Bố muốn Yurina đến công ty trực điện thoại vì nhân viên văn phòng nghỉ làm. Cô nhân viên văn phòng được gọi thân mật là Tomo-chan, một bà dì tốt tính đã xin nghỉ phép vì con bị ốm.

"Vầng... lại nữa à? Sao bố không bảo mẹ ấy?" Yurina dồn hết sự khó chịu vào giọng nói.

"Con biết mẹ rồi còn gì. Không biết nên gọi là lề mề hay vụng về nhưng nói chung là không tháo vát. Lần bố nhờ Yurina trực điện thoại dạo trước ấy, khách hàng đánh giá tốt lắm. Họ bảo là nghe giọng của thiếu nữ đã thấy thoải mái. Tóm lại, bố nhờ con đấy. Bố trả tiền làm thêm hẳn hoi." Giọng điệu của bố lúc nhờ vả nghe dịu dàng đến khó chịu.

Tuy thấy phiền phức nhưng được nhận tiền lại là chuyện khác. Hơn nữa, cô bé hiểu điều Tatsuo vừa nói. Quả là cũng đáng lo nếu giao việc cho người vụng về trong mọi chuyện như mẹ. Đã có lần mẹ ngắt máy mà không xác nhận tên của người gọi.

Mặc nguyên quần áo ở nhà đến văn phòng công ty, cô bé quyết định mượn bàn làm việc của Tomo-chan để xử lý đống bài tập hè trong lúc túc trực bên chiếc điện thoại thi thoảng mới có cuộc gọi đến. Nghe nói lên lớp 12 sẽ được tự do nhưng lớp 11 như Yurina vẫn bị giao bài tập hè.

Ở văn phòng khá đông người. Tuy vậy, không ai bắt chuyện với Yurina. Họ đều biết cô bé là con gái của giám đốc và chỉ đến hỗ trợ công việc trực điện thoại. Bản thân cô bé cũng không mấy để ý tới xung quanh. Đây là nơi Yurina vẫn thường xuyên ra vào từ bé, không khác gì một phần của căn nhà riêng.

Bởi vậy, khi đang ở một mình trong văn phòng, dù có cảm thấy ai đó vừa bước vào thì Yurina cũng không ngẩng mặt lên. Đôi mắt cô bé vẫn chăm chăm hướng vào bài tập số học. Nhưng như vậy không có nghĩa là cô bé đang cố gắng giải bài toán. Yurina chỉ đang nghĩ xem giáo viên dạy toán sẽ phản ứng thế nào trong trường hợp mình không nộp đống bài tập này. Cô bé đang tiến dần tới kết luận: nếu chỉ ở mức bị mắng mỏ một chút thôi thì cũng chẳng sao.

"Cos 2x bằng 2 cos bình x trừ 1." Đúng lúc ấy, Yurina nghe thấy tiếng lẩm bẩm vang lên phía trên đầu mình.

Yurina ngẩng lên vì bất ngờ và ngay lập tức nhận ra chàng trai mặc quần áo bảo hộ lao động dạo nọ đang đứng sát bên cạnh, cô bé giật mình. Phút chốc, cô thấy toàn thân nóng bừng.

Cậu bối rối gãi đầu và chỉ tay vào tờ bài tập số học đang mở ra trên bàn.

"Định lý cộng... đúng không?"

"À, chắc vậy."

Định lý cộng... Cô biết có thứ đó, dù cách sử dụng thì không rõ.

"Dạng bài tập khá phổ biến nhỉ," cậu nhìn câu hỏi và nói.

"Anh giải được ạ?" Cô bé nói giọng lễ phép.

"Có lẽ vậy," cậu đáp.

Cậu cầm lấy bút chì kim rồi cứ đứng nguyên ở đó, bắt đầu viết công thức sột soạt trên giấy. Cậu không có vẻ gì là đang suy nghĩ. Trông cậu chỉ như đang chép lại thứ gì đó. Không chừng tấm bảng đen trong đầu cậu ta có ghi đáp án từ rất lâu rồi cũng nên.

"Chắc đáp án là thế này." Cậu nói sau khi viết xong.

S... siêu thật, Yurina mở to mắt kinh ngạc. "Toán là môn sở trường của anh à?"

"À, cũng khá thôi," cậu mỉm cười vẻ ngại ngần.

"Thế còn bài này?" Yurina đua ra một câu hỏi khác.

Cậu chỉ liếc qua rồi bắt đầu điền vào ô trả lời. vẫn không hề ngồi xuống. Chỉ sau vài phút là giải xong.

Đúng như bố nói, Yurina nghĩ thầm. Một nhân tài.

"Anh thông minh thật đấy."

"Đâu có. À, em là tiểu thư nhà giám đốc nhỉ."

"Vâng..." Cô khẽ đáp. Yurina thấy ngượng khi được gọi là "tiểu thư".

"Anh là Koshiba, vừa vào công ty năm nay. Hân hạnh được làm quen." Cậu nói và cúi đầu. Tấm thẻ gắn trên ngực có tên "Koshiba" viết bằng chữ Hán.

"Dạ... chính em mới hân hạnh được làm quen."

Yurina vừa dứt câu chào thì cửa văn phòng mở ra, một nhân viên kỳ cựu ngó vào.

"Đi thôi, Shingo."

"Vâng," cậu đáp lời rồi cúi đầu chào Yurina trước khi bước về phía cửa. Nhìn cậu đi khuất rồi Yurina mới vươn tay lấy tập danh sách nhân viên.

Tên đầy đủ của anh ta là Koshiba Shingo.

Hai ngày sau, Yurina căn giờ nghỉ trưa để vào xưởng. Trong tay cô bé là xấp bài tập. Ngó vào bên trong, cô bé thấy Shingo đang ở chỗ mọi khi. Có vẻ cậu vừa ăn xong com hộp mua ở cửa hàng tiện lọi và đang thu dọn vỏ hộp. Cậu đã cởi bộ đồ mặc khi làm việc, trên người là chiếc áo phông cộc tay. Hai bắp tay để trần trông thật nổi bật.

May quá, không thấy mấy nhân viên khác đâu. Chắc trời nóng nên họ ở bên trong cả. Yurina hạ quyết tâm rồi cất lời:

"Em chào anh."

"Xin chào," cậu quay về phía cô và tươi cười đáp lại.

"Em nhờ anh một chút được không?" Cô nói và chìa tập bài toán ra.

"A," Shingo gật đầu như hiểu ra vấn đề. "Được chứ."

Ngồi cạnh nhau trên chiếc hộp gỗ cậu thường sử dụng thay cho ghế, Yurina cho cậu xem những bài toán mình chưa giải được.

"Giải phương trình à? Kiểu bài tập này thì có nguyên lý rồi." Shingo cầm lấy bút chì kim rồi sột soạt viết cách giải vào vở. Vừa viết cậu vừa giải thích trình tự từng bước một.

Anh ấy giải thích cẩn thận và dễ hiểu thật. Không hiểu sao mình còn cảm thấy đầu óc sáng ra.

"Ngoài số học ra anh còn giỏi môn nào nữa ạ?" Yurina hỏi.

"Vật lý và hóa học, chắc là cả tiếng Anh nữa." Shingo nghiêng đầu nói. "Ngữ văn và môn xã hội thì, thật tình mà nói, anh không tự tin lắm."

"Chuyên tự nhiên một cách điển hình luôn. Nhưng mà, anh thông minh như thế, chắc thi vào trường nào cũng đỗ." Vừa nói dứt câu cô bé đã thầm nghĩ không hay rồi.

Nhưng Shingo không hề tỏ ra không thoải mái, cậu vẫn tươi cười nhìn xuống đồng hồ đeo tay rồi đứng dậy.

"Anh phải quay lại công việc đây. Có gì thắc mắc em cứ hỏi nhé. Anh cũng thấy vui lắm."

"Vâng," Yurina đáp. Lòng thầm mừng rỡ khi nghe thấy cậu nói "vui lắm".

Từ hôm đó, cô bé thường xuyên tới nhà xưởng để hỏi bài. Shingo luôn lựa chọn từ ngữ giải thích sao cho đễ hiểu nhất dù bài tập có khó đến đâu. Cậu kiên trì giảng giải cho tới khi Yurina hiểu bài mới thôi. Không những vậy, hễ cô bé định bỏ cuộc và nói em không hiểu đâu, thôi kệ đi thì cậu đều ngăn lại, không được bỏ cuộc!

"Chỉ cần một lần bỏ cuộc thì sẽ hình thành thói quen từ bỏ. Khi đó ngay cả bài có thể giải cũng không giải được nữa."

Sau đó cậu sẽ giảng tỉ mỉ lại từ đầu cho tới khi Yurina hiểu. Cô nhận ra những hành vi ấy đều xuất phát từ lòng tốt của cậu. Ngoài bố mẹ, chưa từng có ai đối xử tốt với mình như vậy, Yurina nghĩ.

Một tối nọ, Tatsuo hỏi:

"Nghe nói dạo này con hay gặp Shingo à?"

Chắc bố nghe ai đó kể rồi.

"Con chỉ nhờ anh ấy giúp làm bài tập hè thôi." Yurina cong môi đáp.

"Không cần tỏ thái độ. Bố không định mắng con. Thậm chí bố còn thấy đó là việc tốt. Thằng bé đó thực sự thông minh mà. Bố vẫn nghĩ là có làm việc thì cậu ta vẫn nên học đại học nhung chính cậu ấy không muốn thì cũng đành chịu. Có vẻ lúc này đầu óc Shingo chỉ dành cho công việc. Còn trẻ mà giỏi thật đấy."

Theo lời Tatsuo, vì muốn quen với công việc càng sớm càng tốt nên Shingo luôn ở lại xưởng một mình sau giờ làm để luyện thêm cách sử dụng máy móc và gia công kim loại. Ngoài ra cậu còn đang đi học để lấy bằng lái xe.

"Thằng bé đó cứ thế mà trưởng thành thì công ty chúng ta cũng ổn đấy." Tatsuo lặp đi lặp lại giọng điệu khen ngợi dành cho Shingo.

Sau đó vài ngày, Yurina lại được Tatsuo nhờ đến văn phòng trực điện thoại. tới buổi trưa thì có một người đàn ông ghé đến. Tuổi người đó vào khoảng trên dưới 40. Người đàn ông có dáng cao và đeo kính. Lúc ấy chỉ có một mình Yurina ở văn phòng.

"Nếu tôi không nhầm thì ở đây có một cậu thanh niên tên là Koshiba Shingo?" Chú ta hỏi.

Nghe thấy tên Shingo, không hiểu sao nhịp tim cô bé lại đập nhanh hon.

"Có ạ, nhưng hiện đang trong giờ làm việc. Giờ nghỉ trưa ở đây bắt đầu từ 12 giờ 15 phút."

Kim đồng hồ đang chỉ quá 12 giờ một chút. Có thể thấy người đàn ông đã nhằm giờ nghỉ trưa để tới đây.

"Thế à? Tôi đến để gặp cậu ấy nên có thể cho tôi đọi ở đây được không?"

"A... cháu nghĩ là được. Nếu chú muốn thì đợi ở đó ạ." Yurina chỉ tay vào khu vực tiếp khách được ngăn riêng bằng tấm vách.

"Vậy à. Thế thì tôi xin phép nhé." Người đàn ông lịch sự cúi đầu.

Yurina được dặn phải lấy đồ uống ra mời khi có khách đến. Cô bé rót trà trong chai nhựa vào cốc thủy tinh, đặt lên khay và mang tới chỗ vị khách. Người đàn ông chưa ngồi xuống ghế mà đang đứng ngắm hàng mẫu của các loại sản phẩm gia công cơ khí được bày trên giá.

"Mời chú," cô bé nói và đặt cốc nước lên bàn.

"Ôi, cứ kệ tôi," người đàn ông nói với vẻ ngại ngần. Rồi chú ta cầm lấy hàng mẫu và hỏi, "Đây là sản phẩm của công ty à?"

"Vâng, cháu nghĩ vậy."

"Tôi xem qua thì có vẻ đây là sản phẩm được chế tạo nhờ gia công phóng điện. Cô có biết họ sử dụng cái gì để tạo điện cực không?"

"Dạ?" Yurina bối rối. Cô bé hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của những từ mà người đàn ông vừa nói.

"Xin lỗi. Cháu đừng để ý." Dường như nhận ra người bị hỏi cảm thấy không thoải mái, người đàn ông xếp lại hàng mẫu lên giá. "Vậy, cậu ấy thế nào rồi?"

"Cậu ấy..."

"Koshiba. Cậu ấy vẫn khỏe chứ?"

"À, vâng. Cháu nghĩ là khỏe."

"Đã quen với công việc chưa?"

"Việc đó... Vâng, bố cháu nói là anh ấy đang rất cố gắng"

Đôi mắt người đàn ông mở to hơn một chút khi nghe cô bé nói.

"Cháu là tiểu thư nhà giám đốc à?"

"Vâng. Giờ đang là kỳ nghỉ hè nên cháu phụ việc cho bố."

"Ra vậy," người đàn ông gật đầu vẻ như đã hiểu, ngồi xuống ghế và đặt lên bàn chiếc túi ni lông màu trắng. Bên trong chứa vật gì đó giống Orizume Bento. Có lẽ là quà cho Shingo.

Cô bé rất muốn biết người này là ai, có quan hệ thế nào với Shingo nhưng lại không biết nên hỏi sao cho đúng. Thế rồi, thấy Yurina vẫn im lặng cầm chiếc khay, người đàn ông chợt nói, "Đàn em."

"Dạ?"

"Koshiba là đàn em học cùng trường cấp ba với tôi. Chúng tôi cùng tham gia một câu lạc bộ, thời cậu ấy làm hội trưởng, tôi có cho cậu ấy vài lời khuyên với tư cách một OB."

"A, thế ạ. Câu lạc bộ... môn thể thao nào đó ạ?"

"Không, là một nhóm xoàng xĩnh có tên Hội nghiên cứu vật lý."

"Vật lý... ồ... a, nhưng có khi thế mới đúng với con người Koshiba."

Người đàn ông ngưng bàn tay đang đưa cốc nước lên miệng.

"Cháu có vẻ biết rõ về cậu ấy nhỉ?"

"A, không... cháu không biết nhiều lắm, nhưng mọi người vẫn nói anh ấy rất thông minh. Anh ấy cũng từng chỉ bài cho cháu."

"Chỉ bài?"

"Vâng, à, chỉ một chút thôi."

Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt đầy tò mò. Có lẽ mình hơi thừa lời rồi. Cô bé cúi đầu chào và rồi khỏi đó.

Chẳng mấy chốc đã tới giờ nghỉ trưa. Trông thấy bóng dáng các nhân viên rời khỏi xưởng, Yurina bèn đứng dậy.

Vừa ra khỏi văn phòng, cô đã thấy Koshiba Shingo đang bước đi một mình. Cậu luôn mua cơm hộp ở cửa hàng tiện lọi gần đây. Cô cất tiếng gọi, báo cho cậu biết có khách đang chờ.

"Khách á?"

"Một người hơn khá nhiều tuổi. Nhưng tự xưng là đàn anh thời cấp ba... tham gia câu lạc bộ giống anh Koshiba."

"À," Shingo gật đầu. Dường như cậu đoán ra.

Cậu quay vào văn phòng, Yurina đuổi theo sau.

Shingo đứng đối diện với vị khách ở khu vực tiếp khách. Cả hai đều tươi cười, có thể thấy họ rất vui vì gặp được nhau. Không hiểu sao Yurina lại thấy yên tâm.

Cô bé quyết định mang trà cho cả Shingo. Rót xong trà vào cốc thủy tinh và mang ra thì câu chuyện của cả hai lọt vào tai cô bé. Hình như Shingo gọi người đàn ông là thầy Yukawa. Thế thì người này là giáo viên à, cô bé nghĩ.

Yurina vừa quay lại ghế thì Tatsuo lại gần và cất tiếng hỏi:

"Ai thế?"

"Hình như là đàn anh thời cấp ba của Shingo." Yurina nhỏ giọng đáp.

"Hừm, tuổi tác khá chênh lệch đấy nhỉ."

"Hình như cũng là OB ở câu lạc bộ. Chú ấy nói đó là Hội nghiên cứu vật lý."

"Vật lý à? Đúng chất thằng bé nhỉ." Tatsuo nhắc lại câu Yurina vừa nói lúc trước.

Shingo và người đàn ông nói chuyện khoảng 20 phút rồi đứng dậy. Trước khi rời khỏi văn phòng, người đàn ông lịch sự gật đầu chào bố con Yurina.

Sau đó, khi Yurina ra khỏi văn phòng thì thấy Shingo đang đứng tần ngần dưới bóng râm của tòa nhà. Hộp com người đàn ông mang tới đung đưa trên tay cậu. Nhưng dường như không phải cậu chuẩn bị ăn hộp cơm mà đang buồn bã suy tư. Biểu cảm ấy u uất, khổ sở, khiến Yurina không thể cất tiếng gọi.

Kỳ nghỉ hè sớm kết thúc, học kỳ hai đã bắt đầu. Ngày nọ, do có họ hàng ở xa đến thủ đô nên mọi người cùng quây quần ăn uống. Yurina cùng bố mẹ về đến nhà vào khoảng trước 11 giờ đêm. về đến trước cửa thì thấy có bóng người đứng ở đó. Cô bé ngay lập tức nhận ra đó là ai, khẽ buột miệng kêu "a" một tiếng.

"Shingo à," Tatsuo nói. "Có chuyện gì thế?"

"Cháu đến để trả chìa khóa ạ." Shingo bất ngờ cúi đầu.

"Chìa khóa? À, chìa khóa của văn phòng ấy à? Hôm nay mọi người ra ngoài nên chú dặn cháu cứ mang về cũng được mà?"

"Vâng. Nhưng mà, cháu cứ nghĩ biết đâu chú lại về." Cậu đưa chìa khóa ra.

"Vậy à, cảm ơn cháu. Mà không, sao cháu lại đọi đến tận giờ này? Đừng ép bản thân quá."

"Tại cháu cứ mải mê suy nghĩ. Không sao đâu ạ. Thôi, chúc chú ngủ ngon ạ."

"Ừ, cháu nghỉ ngơi nhé."

Shingo thoáng liếc sang phía Yurina rồi cúi chào thêm một lần nữa và quay gót bước đi. Vừa nhìn theo cậu, Tatsuo vừa khẽ nói:

"Thằng bé thật đáng nể. Gần như hôm nào cậu ta cũng ở lại. Nhờ vậy mà bây giờ đã sử dụng nhuần nhuyễn hầu hết các loại máy móc ở chỗ chúng ta rồi. Mọi người đều khâm phục vì thằng bé đã thành thợ cứng rồi đấy."

"Thế thì tốt quá. Làm ngang cơ thợ chuyên nghiệp mà lương lại rẻ." Mẹ nói.

"Em đừng lạc quan quá. Lương thấp mãi thì cậu ta sẽ đi mất thôi. Người trẻ thời nay thực dụng lắm."

Trong lòng Yurina khẽ gợn sóng trước những lời của Tatsuo. Cô bé nhận ra sự thật hiển nhiên là rất có thể Koshiba Shingo sẽ đột ngột biến mất.

Yurina định bụng tới xem tình hình Shingo thế nào vào thời điểm sau đó khoảng một tháng. Nghe đâu cậu vẫn như mọi khi, ở lại nhà xưởng chăm chỉ rèn luyện tay nghề gia công kim loại.

Tuy vậy, cô bé không hề quan tâm việc Shingo đang làm. Cô chỉ muốn được ở riêng cùng cậu.

Lén lút ra khỏi nhà, Yurina đi về phía xưởng. Trên đường cô bé ghé vào cửa hàng tiện lợi mua trà nóng và cơm nắm. Đó là đồ ăn cho Shingo lúc nghỉ giải lao.

Yurina đến công ty nhung không thấy bóng dáng Shingo trong xưởng. Lấy làm kỳ lạ, cô bé ngó nghiêng xung quanh, lần này cô phát hiện có ánh sáng lọt ra từ một khu xưởng hiếm khi dùng đến và thường được sử dụng thay cho nhà kho. Yurina dòm xem tình hình bên trong qua khe cửa.

Cô trông thấy Shingo trong bộ đồ bảo hộ lao động. Nhưng giờ cậu không thao tác máy móc nào cũng như không làm gia công kim loại. Trước mặt cậu là một thứ mà Yurina chưa thấy bao giờ.

Tấm kim loại dài, dây cáp cỡ lớn, một thiết bị điện có vẻ phức tạp, những thứ đó được kết hợp với nhau không theo trật tự. Không, đương nhiên phải có trật tự, chúng chỉ có vẻ không theo trật tự trong mắt Yurina mà thôi.

Shingo nhanh chóng rời xa vật kỳ lạ đó. Cậu đang đeo kính bảo vệ. Cô đoán cậu sắp làm việc gì đó nguy hiểm.

Khoảnh khắc tiếp theo...

Tia lửa phun ra từ vật thể đó cùng một âm thanh rất lớn. Âm thanh đó khiến co thể Yurina cứng đờ, ánh sáng mạnh làm đôi mắt cô bé hoa lên. Cô đánh rơi túi đồ của cửa hàng tiện lợi đang cầm trên tay.