Chương 8: Hung đảo thiên (8)
Nhìn thấy Liễu Minh gật đầu, Càn thúc mới yên lòng, nhưng cũng có chút hối hận khi đã nói cho Liễu Minh những chuyện này, nguyên nhân đương nhiên không muốn người khác biết được.
Đúng lúc này, đột nhiên Càn thúc nhướng mày, ho khan vài tiếng, trên gương mặt hiện ra một chút đỏ hồng rồi nhanh chóng tái nhợt lại.
"Càn thúc, thúc làm sao vậy?" Liễu Minh liền vội vàng hỏi.
"Ho khan vài tiếng mà thôi, không sao đâu. Hai ngày nay phải đi liên tục, chắc ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối còn có một buổi tụ hội cần tham gia." Càn thúc phất phất tay, thản nhiên nói.
Liễu Minh nghe vậy khẽ gật đầu, khoanh chân ngồi ở một bên, bắt đầu tu luyện phương pháp thổ nạp trong bộ khẩu quyết vô danh kia. Mấy ngày nay, trên đường đi hắn cũng chưa từng gián đoạn việc tu luyện của mình. Thời gian gần đây, hắn càng ngày càng phát hiện những lợi ích to lớn của bộ khẩu quyết này. Bây giờ, chỉ cần hắn tĩnh tâm là có thể tu luyện, chẳng những có thể nhanh chóng khôi phục thể lực mà sự mỏi mệt về mặt tinh thần cũng có thể hồi phục được.
Càn thúc nhìn Liễu Minh, dưới cái đầu rối bù là một khuôn mặt tạm coi như thanh tú với ngũ quan khá cân đối với nhau. Trải qua thời gian dài sinh sống trong Hung Đảo, màu da của hắn cũng đen sạm đi, chẳng qua là so với người khác thì hắn vẫn trắng nhiều lắm.
Trong mắt Càn thúc hiện lên một chút yêu thương rồi rất nhanh che dấu đi, lại khôi phục bộ dạng trầm tĩnh thường ngày.
...
Buổi tối, sơn cốc nơi Mệnh Nhị Bang chiếm đóng đang dấy lên một đống lửa. Ngoại trừ những người canh gác, tất cả bang chúng Mệnh Nhị Bang đều tụ tập lại, nhân số tới ba bốn trăm người.
Trên một nơi tạm coi như bằng phẳng, lúc này đã có một bệ đá được xếp từ những viên đá lớn nhỏ khác nhau. Một đống lửa cháy rực, làm sơn cốc trở nên sáng trưng, từng khối thịt lớn liên tục được bưng lên. Đây là tiệc tối của Mệnh Nhị Bang, trong sơn cốc lúc này là những tiếng nói chuyện ầm ĩ và những tiếng vỗ tay đan xen với nhau.
Thượng Bang chủ Mệnh Nhị Bang đang ngồi ở vị trí chủ trì, Liễu Minh và Càn thúc cũng ngồi ở phía trước, ngoại trừ ăn thịt, bọn họ còn được nếm thử nước trái cây do bang chúng Mệnh Nhị Bang tự ủ. Loại rượu này ở Hung Đảo cũng khá hiếm có, cũng do khí hậu nơi đây khá khắc nghiệt nên các loại cây ăn quả hay ngũ cốc rất ít sinh trưởng.
"Tốt, các vị huynh đệ, hôm nay chúng ta thiết yến, thứ nhất là vì Chu phó bang chủ đã suất lĩnh các huynh đệ chúng ta săn gϊếŧ thành công một đầu Kiếm Xích Hổ, đã lập được một đại công cho bổn bang." Thượng Bang chủ đứng lên, âm thanh vang vọng cả sơn cốc. Sau đó, dưới tràng vỗ tay của y, một nam tử trung niên sắc mặt ngăm đen đứng dậy.
"Chu phó bang chủ!"
"Chu phó bang chủ!"
Bang chúng bên dưới đồng thanh hoan hô.
Đương nhiên Liễu Minh hiểu rõ nguyên nhân tại sao bọn họ lại hưng phấn như thế. Trên Hung đảo này, Kiếm Xích Hổ là một trong những loại dị thú lợi hại nhất. Nó có thân hình to lớn, trên lưng còn có mười sáu gai nhọn như những thanh kiếm, cực kì sắc bén. Da thịt của loại thú này có rất nhiều công hiệu, hơn nữa mười sáu gai nhọn trên lưng của nó có uy lực vượt xa các loại binh khí bình thường, cả móng vuốt của loại hổ này cũng có thể làm vũ khí nữa. Ở trên Hung Đảo này, vũ khí là một thứ cực kì thiếu thốn, bình thường mọi người đều sử dụng các loại binh khí đơn giản bằng xương thú mài thành mà thôi. Cho nên việc săn gϊếŧ thành công một đầu Kiếm Xích Hổ mới làm cho người ta hưng phấn đến vậy.
"Chu phó bang chủ đã lập nhiều công lao, bổn bang thưởng phạt phân minh, đương nhiên sẽ có khen thưởng." Thượng Bang chủ cười ha ha vài tiếng, mới nói tiếp: "Còn chuyện thứ hai là, chúng ta hoan nghênh hai vị huynh đệ gia nhập Mệnh Nhị Bang!" Thượng Bang chủ vừa nói xong, Liễu Minh và Càn thúc đều đứng lên, ôm quyền nhìn mọi người.
"Vị này chính là Càn Đồng của Ô Vân Bang. Ta tin rằng mọi người ở đây, ai cũng đã nghe qua uy danh của hắn rồi, còn vị bên cạnh là vãn bối của Càn huynh đệ, Liễu Minh. Vài ngày trước Ô Vân Bang đã bị Hạc Pha Đường Bang chiếm đoạt, nên kể từ hôm nay, hai người Càn huynh đệ sẽ chính thức gia nhập bổn bang." Thượng bang chủ cười to nói.
Tên tuổi của Càn thúc ở Hung Đảo này có thể nói là không người nào không biết, nên nghe những lời này, đa số bang chúng Mệnh Nhị Bang đều nhìn qua, khuôn mặt cực kì hứng thú. Còn về Liễu Minh, do tuổi còn rất nhỏ nên cũng chẳng có mấy người chú ý tới hắn chút nào.
"Người mới nhập bang, châm đuốc!" Chu phó bang chủ đứng lên, quát to một tiếng.
Mọi người trong sân lập tức tản ra, lộ ra một bãi đất trống rộng rãi, ở giữa là một ngọn lửa lớn đang hừng hực cháy. Lúc này, mười mấy đại hán chạy ra, trong tay đều cầm một thanh cốt đao, đứng thành hai hàng, tạo ra một rừng đao. Nghi thức nhập bang này Liễu Minh cũng đã nghe nói qua từ trước cho nên cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào.
Có điều nghi thức này quả thực là có chút ý tứ!
Trình tự nghi thức cũng có chút quan hệ với cái tên Mệnh Nhị Bang, từ "Mệnh Nhị" là chỉ một người có hai mệnh, làm việc cũng là mệnh, nên khá phù hợp với ý nghĩa sinh tồn nơi Hung Đảo này.
Kỳ thực nghi thức này cũng khá đơn giản. Đầu tiên là đốt một đống lửa trong rừng, hai bên đứng mười đại hán cầm đao. Người gia nhập bang chỉ cần vượt qua đao, lửa ý như việc vượt qua núi đao biển lửa vậy. Sau đó, chỉ cần cầm lấy một tấm thẻ đại diện Mệnh Nhị Bang trên đài đeo lên cổ là được. Nghi thức này thực ra khá giống với các bang phái trên giang hồ trong đất liền khác.
Liễu Minh và Càn thúc nhảy qua đống lửa, xuyên qua rừng đao rồi chính thức gia nhập Mệnh Nhị Bang.
Thượng bang chủ biết Càn thúc võ nghệ cao siêu nên an bài y làm một thủ lĩnh trong Mệnh Nhị Bang, còn Liễu Minh cũng bởi vì quan hệ với Càn thúc nên cuộc sống cũng có chút tự do.
Các bang chúng khác khá là kiêng kị với hai người bọn họ, cũng không vì lý do gì khác mà chỉ cần có thể chạy thoát vòng vây công của Hạc Pha Đường Bang là đã đủ để người ta kính sợ rồi.
Trong nháy mắt, hai người Liễu Minh đã nhập Mệnh Nhị bang được hơn hai tháng.
Thời gian này, trong lúc nhàn rỗi, hắn vẫn chăm chỉ tu luyện phương pháp thổ nạp vô danh vì vậy thu được tiến cảnh khá lớn khiến dòng nước ấm trong cơ thể theo đó ngày càng lớn mạnh, khí lực cũng tăng nhiều so với trước.
Nơi đóng quân của Mệnh Nhị bang nằm trong mảnh rừng phía Nam có tên là Thi Cốt lâm quanh năm âm u ẩm ướt, hơn nữa còn là nơi sinh trưởng của không ít dị thú được bang hội này xem là con mồi đi săn. Lúc này, mười gã thợ săn của Mệnh Nhị bang đang cẩn thận hành tẩu bên trong rừng Thi Cốt dưới sự dẵn dắt của một trong những thủ lĩnh, kẻ tự xưng là ‘Nhãn Man Tử’. Bất ngờ là Liễu Minh cũng có mặt trong số đó.
Bên trong Thi Cốt Lâm, có thể nhìn thấy quanh năm từng đoàn sương mù lơ lửng giữa không trung khiến phần lớn cây cối cỏ hoa đều có màu vàng đen kỳ dị tạo nên nguồn gốc cái tên kỳ lạ của khu rừng này. Mặt đất hiện tại vô cùng ẩm ướt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài vũng bùn còn không ngừng nổi lên bọt khí. Khung cảnh xung quanh vô cùng trầm lặng, hồi lâu vẫn không thể phát hiện tung tích bất cứ loài vật nào còn sống, điều này khiến cho đám thợ săn không khỏi thất vọng uể oải. Thế nhưng Liễu Minh đi ở sau cùng lại bỗng nhiên nhìn chằm chằm về phía một vũng bùn đen nhánh gần đó.
Một lát sau, xoáy nước chính giữa vũng bùn bỗng niên xoay chuyển chầm chậm khiến cho lá cây rơi xuống cũng bị cuốn vào trong đó một cách yên ắng. Liễu Minh thấy vậy bèn kinh hô một tiếng báo cho những người đi trước dị trạng trong vũng bùn khiến cả đám lập tức mừng rỡ xúm lại xung quanh nơi này.
Đúng lúc này, vũng bùn xoay chuyển càng lúc càng nhanh. Chỉ nghe một tiếng “Bụp”, chính giữa xoáy nước bỗng bắn ra một con rắn kỳ dị có hai đầu. Dị xà này sở hữu thân hình to như bắp đùi người lớn, toàn thân được vảy đen cùng lân phiến bao phủ, hơn nữa còn ẩn hiện ánh sáng đỏ rực như hỏa diễm bên trong hỏa diễm. Vừa xuất hiện, nó đã há miệng rít gào dữ dội.
“Không tốt là mãng xà biến dị!” Không biết kẻ nào hô to một tiếng khiến cho đám người xung quanh lập tức cả kinh, nhanh chóng nhảy sang một bên.
Liễu Minh nghe vậy liền không chút chậm trễ, lui nhanh về sau bảy, tám trượng trong chớp mắt.
Lúc này, quái xà đột nhiên quay ngoắt đầu lại sau đó há to miệng lưỡi đỏ lòm để lộ hai hàng răng nanh dày đặc như móc câu. Chỉ nghe hai tiếng “Phốc phốc”, nó đã liên tục phun ra hai đạo chất lỏng màu xanh dương về phía đám thợ săn.
“Là nọc độc, mau tránh ra.” Vị đầu lĩnh Nhãn Man Tử thấy vậy bèn hô to một tiếng.
Đám người nghe vậy liền tản ra bốn phía. Chỉ là một gã đại hán có chút chậm chân, bị nọc độc bắn trúng khuôn mặt lập tức ôm đầu kêu gào thảm thiết. Cả người phát ra âm thanh “Xèo xèo” mang theo khói xanh mù mịt. Rất nhanh sau dó, thân thể của gã đã rữa nát hoàn toàn, chìm vào mảnh bùn cạnh đó tạo thành mùi hôi thối gắt mũi.
“Dùng cung tên đối phó với nó!” Sau khi xoay người trốn sau một tảng đá lớn, Nhãn Man Tử mới to quát to một tiếng.
Phốc phốc phốc!
Cung tiễn từ bốn phương tám hướng bắn đến như mưa, chỉ tiếc con rắn này sở hữu thân thể vô cùng rắn chắc, phần lớn tên đạn đâm trúng lân giáp của nó chỉ tạo thành tia lửa như kim loại ma sát với nhau. Chỉ thấy quái xà không ngừng giãy dụa thân thể, một chút đau đớn vừa rồi dường như khiến nó càng trở nên điên cuồng. Một bóng đen vừa hiện lên, phần đuôi của con vật này đã đánh mạnh về phía rừng rậm gần đó. Thân cây to cỡ miệng bát liền bị phạt đứt một cách dễ dàng, nhanh chóng đổ xuống đè lấy hai ba đại hán không kịp phòng bị khiến bọn họ kêu la thảm thiết.
Đúng vào lúc này, tiếng dây cung buông lỏng đánh tách một cái, một mũi tên bén nhọn đã theo đó phóng ra, xuyên phá không khí, mang theo kình lực trùng điệp ghim thẳng vào mắt của quái xà kia. Thì ra Nhãn Man Tử nấp sau tảng đá gần đó đã ra tay cấp cho đối phương một kích đau đớn khiến nó kêu rên không ngừng.
“Không ngừng bắn tên, đừng cho nó cơ hội đến gần.” Nhãn Man Tử vừa hét lớn vừa vung tay tạo thành động tác kỳ lạ.
Quái xà giương mắt nhìn về phía Nhãn Man Tử, đầu rắn ngẩng cao, tiếng gầm rống vang xa bốn phía, sau đó thân thể quái xà liền bay lên đánh tới kẻ đáng chết vừa làm nó bị thương.
Nhãn Man Tử thấy vậy lập tức cả kinh. Không nghĩ tới nghiệt thú kia lại linh mẫn đến thế. Uy lực của nó quả thật kinh người, trong lúc nhất thời thân hình cực lớn đã phô thiên cái địa bổ nhào về phía y. Chẳng qua Nhãn Man Tử cũng không phải người bình thường, kẻ nổi danh trong số mấy vị thủ lĩnh của Mệnh Nhị bang tự nhiên có chỗ hơn người. Chỉ thấy thân hình của hắn như lắc lư theo gió, dễ dàng lách qua khe hở do quái xà lộ ra để trốn thoát một kích hung hiểm.
Con rắn kia thấy vậy bèn gầm lên giận dữ sau đó tiếp tục đuổi theo.
Cảm giác được một hồi ác phong từ sau đánh tới, Nhãn Man Tử vội vàng thay đổi phương hướng, chân phải giẫm mạnh một cái, thân thể như tên cứng rời cung phóng về phía trước. “Ầm” một tiếng, quái xà đã bị nện xuống mặt đất bên trong rừng cây gần đó, khiến cho đất đá bắn ra túi bụi.
“Hắc hắc!”
Sau khi tranh thủ thở dốc một hơi, Nhãn Man Tử liền xoay tròn thân thể như con quay, thừa dịp đối phương chưa kịp phản ứng, nện tiếp một quyền vô cùng nặng nề khiến cho thân thể đồ sộ của quái xà đánh bay vài thước hơn nữa còn đυ.ng gãy một cây bách thụ.
“Thả lưới dây thừng!” Một kích đắc thủ, Nhãn Man Tử liền lui nhanh về phía sau.
Gần như cùng lúc, một tấm lưới rộng chừng vài trượng bỗng nhiên rơi xuống từ trên cao, vây lấy thân thể khổng lồ của quái xà vào giữa. Đây là loại lưới tạo thành từ lá tre, cùng thân mây vô cùng cứng cỏi của Hung đảo, quái xà bị nhốt bên trong không có cách nào thoát ra một cách dễ dàng. Đám thợ săn thấy vậy bèn cầm lấy binh khí vây bọc xung quanh.