Chương 19: Hung đảo thiên (19)
Sau thời gian cạn một chén trà, Liễu Minh mới thở hổn hển bước ra. Sau khi hắn đánh lén thành công, lại kích phát tiềm năng cơ thể rồi kịch chiến thêm một trận nữa mới gϊếŧ chết đối phương. Có điều bây giờ thể lực của hắn đã tiêu hao rất nhiều. Hắn quỳ trên đất thở dốc mấy tiếng sau đó cố nén sự mệt mỏi, đi đến xác của ba kẻ kia, gỡ xuống những bao vải của bọn chúng.
Liễu Minh cũng định kéo bọn họ vào bụi cỏ để che giấu, thế nhưng quả thực lúc này tình trạng thân thể của hắn không tốt chút nào. Hắn do dự một chút rồi để bọn họ tại chỗ, mau chóng chạy vào rừng cây, trong phút chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Vừa chạy khỏi rừng cây, Liễu Minh liền đi tới một khối đá lớn nơi chân núi được mấy cây đại thụ che chắn xung quanh, khiến cho nơi này trở nên bí ẩn. Hắn xem xét một chút, khi không thấy bóng dáng độc trùng dã thú thì mới yên tâm ngồi xếp bằng bên khối đá, bắt đầu vận dụng khả năng nhất tâm nhị dụng của mình, một nửa tinh thần chậm rãi điều tức, nửa còn lại cảnh giới xung quanh.
Hơn nửa ngày sau, Liễu Minh mới thở phào một cái, từ từ đứng lên.
Lúc này, sắc trời đã dần về khuya, cảm giác mệt mỏi do kích phát tiềm năng đã giảm đi nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi thêm một đêm là có thể khôi phục hoàn toàn.
Hắn vươn tay vào ngực lấy kim quả ra, thấy tia sáng vàng kim kia đã yếu đi nhiều, không còn làm người khác chú ý nhiều như ban sáng nữa.
"Hy vọng đây không phải là do dược lực hao tổn tạo nên. . ." Liễu Minh thở dài, giấu kỹ quả vào trong người.
Quả này không phát ra hào quang nữa cũng có lợi, ít nhất là sẽ không làm những kẻ khác cản đường cướp đoạt. Tiếp theo, hắn nghĩ tới một chuyện, liền lấy ba cái túi thu được lúc gϊếŧ ba người ban sáng ra, bắt đầu xem xét. Có thể tiến vào trong đảo đương nhiên không có ai là phế vật, trong túi ba người đều có không ít dược liệu, cũng không ít hơn so thu hoạch của hắn, đương nhiên chưa tính tới quả vàng kim kia. Hắn đương nhiên không khách khí lấy những vật này làm của riêng, nhiều dược liệu như vậy, một bao vải không thể chứa hết nên hắn phải nhét vào hai bao.
"Ồ!" Ánh mắt Liễu Minh bỗng nhiên sáng ngời, hắn bỗng thấy trong bao vải của nam tử mặt đen Hạc Pha Đường Bang có một vật giống một cành cây khô héo.
"Đây là ‘Hoàng Tùng Kết’!" Liễu Minh vui vẻ thì thào nói. Đây chính là loại thảo dược mà Hoàng Tam nhờ hắn tìm giúp.
Những ngày vừa rồi hắn liên tục tìm kiếm dược thảo trị liệu cho Càn thúc nên đã quên mất việc này, không ngờ lại có thể thấy vật ấy ở đây. Vậy xem ra khi ra ngoài hắn cũng có thứ để đưa cho Hoàng Tam rồi. Hắn để tất cả dược liệu vào hai bao vải, cột chặt vào sau lưng.
Sau đó, hắn lại tìm một cây đại thụ, vừa trèo lên định tìm nơi nghỉ ngơi thì đột nhiên đại thụ lắc lư dữ dội, làm Liễu Minh phải bám chặt vào một cành to để tránh ngã xuống.
"Động đất!" Khi thấy rõ chuyện đang xảy ra, Liễu Minh liền giật mình hô lên.
Động đất khá lâu cũng chưa dừng lại, Liễu Minh đành ôm chặt thân cây, dán người vào một cành to mới không rơi xuống.
Ầm Ầm! Đột nhiên nơi một dòng suối nhỏ bỗng tuôn ra một dòng nước mãnh liệt, ầm ầm đổ xuống. Những dãy núi cũng vang lên những tiếng ù ù, như những tiếng gầm rú hoảng sợ của dã thú. Dường như dưới lòng đất đang có một lực lượng khổng lồ muốn trỗi dậy, làm rung chuyển toàn bộ hòn đảo.
Sắc mặt Liễu Minh có chút tái đi, tại lực lượng của trời đất này, tồn tại của một con người chỉ như con sâu cái kiến mà thôi.
Khoảng một khắc sau, động đất mới chậm rãi ngừng lại.
"Vừa rồi thực sự là động đất?" Liễu Minh thở phào một hơi, gương mặt lộ nét trầm tư.
Mặc dù tuổi của hắn vẫn nhỏ, thế nhưng cũng cảm giác được trận động đất vừa rồi có vẻ khác so với bình thường.
Sau trận động đất, trong đêm tối hắn cũng có thể thấy bóng dáng cây cối xung quanh nghiêng trái ngã phải cả, cũng may là cây đại thụ nơi hắn bám lại cực kỳ chắc chắn, nên mới không đổ xuống.
Liễu Minh lắc đầu, bây giờ hắn chẳng còn tâm sức đâu mà đi tìm nguyên nhân động đất này, ngày mai chạy ra ngoài rồi nói tiếp.
Sau đó, hắn lại nằm xuống một cành to, bắt đầu nghỉ ngơi.
Một đêm qua đi, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Liễu Minh đã phấn chấn lại như cũ, vẻ khó chịu trong người đã biến mất cả, bây giờ hắn cảm thấy trên người tràn ngập một lực lượng mạnh mẽ.
Nội lực trong người hắn có vẻ lại tăng tiến một ít.
Thế nhưng vừa nhìn ra xung quanh, hắn lập tức giật mình hoảng sợ. Những cây cối nhỏ yếu đã đổ nghiêng hết cả, đứt thân gãy cành, lá rụng đầy đất, mặt đất xuất hiện vô số vết nứt dài.
Thế nhưng điều làm cho thần sắc Liễu Minh đại biến chính là không biết từ lúc nào, trên bầu trời lại xuất hiện một ít chướng khí màu hồng phấn, từng đám chướng khí phiêu lãng trên không trung như những đám mây, chậm rãi di chuyển trên không trung.
"Chuyện này là sao? Rõ ràng còn chưa tới thời gian một tháng mà!" Liễu Minh hít sâu một hơi.
Một khắc sau, hắn lập tức nhảy xuống, không chút do dự chạy thục mạng về hướng lối ra đảo. Xem ra nguyên nhân xuất hiện đám sương mù này xem ra có quan hệ với trận động đất tối qua, thế nhưng dù có phải thật hay không thì hắn cũng không nghĩ nhiều nữa. Bởi dù có nguyên nhân gì thì bây giờ nếu không chạy trốn kịp, kẻ lợi hại như thế nào cũng chỉ còn nước chết mà thôi.
Không riêng gì Liễu Minh, tất cả những người trong đảo đều mau chóng rút ra hướng lối vào, không ai tiếp tục ở lại thêm một khắc nào nữa, giờ này chỉ có ngu xuẩn mới đi tìm dược thảo mà thôi.
Trên không trung, màn khói độc càng lúc càng đậm đặc, rốt cuộc hai ngày sau, chúng đã chậm rãi chìm xuống dưới.
Tại lối vào nội đảo, những người ba bang phái đang hai mặt nhìn nhau, ba bang chủ đều xuất hiện, trên mặt ánh lên nét lo lắng.
Tới lúc này, chỉ có mấy người trong ba bang trốn thoát, những người khác không thấy bóng dáng đâu nữa.
Những người vào đảo đều là bang chúng tinh anh trong bang, nên nếu không kịp rút lui thì thực lực của ba bang sẽ suy giảm mạnh.
Lúc này, nơi cửa vào chợt xuất hiện một bóng người thấp bé, chính là Liễu Minh.
"Liễu huynh đệ!" Những người trong Mệnh Nhị Bang thấy hắn đi ra thì cực kỳ vui mừng. Thượng bang chủ vung tay lên, mấy bang chúng liền chạy ra chào đón, có xu hướng tách ra khỏi hai bang còn lại.
Trên mặt Liễu Minh vẫn còn ba vết máu rõ ràng, có lẽ là vết trảo của dã thú nào đó, quần áo tơi tả rách nát, đầy đất cát xen lẫn vết máu đọng, thần sắc mỏi mệt.
Tới khi ra khỏi sơn cốc hắn mới thở phào một hơi, quay đầu nhìn vào trong đảo một cái, trong lòng vẫn còn cảm giác nguy hiểm.
Hai ngày này, hắn không ngủ không nghỉ liều mạng chạy ra khỏi nội đảo, ngoài việc tránh né những dã thú độc trùng còn phải cẩn thận khói độc bên trên nữa, quả thật là cửu tử nhất sinh. Cũng may hắn có khả năng nhất tâm nhị dụng, chia tinh thần thành hai, thay nhau nghỉ ngơi mới giữ vững được tới giờ. Trên đường đi, hắn cũng gặp phải một số người của ba bang, còn tận mắt thấy có một người táng thân trong khói độc, toàn thân bốc lên khói đen rồi từ từ hư thối.
"Bang chủ." Liễu Minh đi về phía đám người Mệnh Nhị Bang, thi thễ với Thượng Bang chủ một cái.
"Tốt, khổ cực." Thượng bang chủ cười ha ha, trấn an nói.
"Những thứ này là toàn bộ thu hoạch của thuộc hạ khi vào trong đảo, mời bang chủ kiểm tra." Liễu Minh cởi xuống hai bao vải sau lưng, đưa cho Thượng bang chủ.
Thượng Bang Chủ tiện tay nhận lấy, vung tay lên, hai tên bang chúng Mệnh Nhị Bang liền đi tới bên người Liễu Minh, lục soát kỹ càng quần áo một lần. Liễu Minh giơ hai tay lên cho bọn họ lục soát, một lát sau, hai người kia lùi sang một bên, không phát hiện vật gì được giấu.
Thượng Bang Chủ khẽ gật đầu, hơi có thâm ý nhìn Liễu Minh một cái, ân cần nói: "Liễu tiểu huynh đệ khổ cực, ngươi đi nghỉ đi, mọi chuyện sau này hãy nói tiếp."
Liễu Minh khẽ gật đầu, đưa mắt tìm kỹ trong đám người không thấy bóng dáng Càn thúc đâu, lông mày có chút nhíu lại.
Mệnh Nhị bang dựng lên vài lều vải đơn giản, Liễu Minh tìm một cái rồi chui vào, chìm vào giấc ngủ say.
Không biết qua bao lâu, Liễu Minh mới chậm rãi tỉnh lại, tinh thần đã hồi phục ít nhiều, hắn không chút do dự chui ra khỏi lều.
Chỉ thấy sắc trời bên ngoài đã xâm xẩm tối, xem ra hắn đã ngủ suốt một buổi.
Bang chúng Mệnh Nhị Bang thấy Liễu Minh ra thì đều hòa nhã gọi hắn tới.
Hắn nhìn xung quanh mấy lần, chỉ thấy ba bang đều tụ tập lại nơi này, còn cửa vào đảo thì đã bị khói độc lan tới quá nửa. Những bang phái khác cũng có mấy người quần áo tả tơi, có lẽ mới chạy trốn từ trong đảo ra, bị bang chúng trong bang vây lấy hỏi han.
Chợt nơi cửa vào sơn cốc có một làn gió thổi qua, màn khói độc cuộn lên, bao phủ toàn bộ lối vào.
Đám người bên ngoài thấy vậy thì giật mình, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ khó coi. Xem ra trong đảo nếu còn người sống thì cũng không còn cơ hội trở ra nữa.
Cuộc tầm bảo lần này chấm dứt. Người đi ra chỉ có tám người, ba người Mệnh Nhị Bang, ba người Bách Độc Bang còn Hạc Pha Đường Bang chỉ có hai người.
Sắc mặt bang chủ Hạc Pha Đường Bang Độc Nhãn Long cực kỳ khó coi, y dẫn theo hai người kia, không nói một lời mà rời khỏi ngay lập tức.
"Độc nhãn bang chủ, chúng ta còn chưa kiểm kê thu hoạch của ba bang và trao đổi vật dụng, trong này có thể còn có vật mà các hạ muốn, vậy mà các hạ lại đi vậy sao?" Lão giả họ Vân của Bách Độc Bang nói.
Đây chính là một thông lệ cũ, tất cả các bang sẽ lấy thu hoạch của mình ra, một là để thể hiện sự công bằng, hai là nếu trong các bang khác có thứ mình muốn thì cũng có thể trao đổi được.
"Lần này bổn bang chỉ thu hoạch được rất ít, nên không muốn tham dự, các vị cứ tự nhiên." Độc Nhãn Long lạnh lùng nói, không quay đầu lại mà tiếp tục dẫn các bang chúng Hạc Pha Đường Bang rời đi.
Thượng Bang chủ cũng nhìn lão giả họ Vân một cái, nói: "Lần tầm bảo này có thể nói là vô cùng thất bại, Mệnh Nhị Bang chúng ta cũng không muốn trao đổi gì cả, cáo từ trước."
Thượng Bang chủ chắp tay với lão giả họ Vân một cái rồi đưa bang chúng của mình rời đi.
Lão giả họ Vân im lặng một chút rồi cười lạnh vài tiếng, vung tay dẫn bang chúng của mình rời khỏi.
Sơn cốc mau chóng yên tĩnh trở lại, khói độc trong đảo càng ngày càng dày đặc, nhìn như một bức tranh mộng ảo.