Chương 30: Mỹ Nhân Dưới Trăng (1)

Tịch Nhiêu không nghĩ tới hắn lại sảng khoái đáp ứng như vậy, bỗng nhiên bụng cuồn cuộn kêu lên ục ục, nàng thẹn quá hóa giận nói: “A, đã vậy thì ngươi giúp chúng ta đi bắt mấy con thú rừng mang về đi, chúng ta đói bụng.”

Vốn định tiếp tục trốn tránh Tương Yêu Tước, nhưng nàng nghĩ lại, Tiên Vụ sâm lâm quá mức nguy hiểm, ở chung với hắn thì an toàn của các nàng không thành vấn đề.

Trong tiềm thức của nàng luôn cho rằng Tương Yêu Tước vẫn như cũ là Tu La Thần Quân cao cao tại thượng ở Thần giới.

Biết được Tương Yêu Tước đối với nàng không có ác ý, thế nên nhân cơ hội này, đối với Tu La Thần Quân đứng đầu Thần giới, nàng có thể sai bảo hắn được bao nhiêu liền sai bảo bấy nhiêu, để mà phát tiết những khổ cực nàng đã từng chịu vì hắn ở Thần giới.

Dù sao ở phàm giới cũng không có nhiều người biết Tương Yêu Tước, cũng không sợ người ái mộ hắn phát hiện.

Chỉ là nàng làm sao cũng không nghĩ tới Tương Yêu Tước đến Thánh Linh Đại Lục trước nàng hai mươi năm, tại phàm giới cũng không ít người ái mộ hắn.

Đáy mắt Tương Yêu Tước không dấu vết tràn đầy sự cưng chiều, nhất cử nhất động của nàng dường như đều có thể khiến tinh thần của hắn dao động , hắn nở nụ cười làm điên đảo chúng sinh: “Nhiêu Nhi muốn ăn cái gì? Phong Ma Hùng, Thôn Linh Hổ, Kim Lân Sư, Kim Nguyệt Bạch Lộc, hay là Thiên Sơn Ngọc Thố?”

Hắn nói tới những linh thú kia, mỗi cái thấp nhất cũng là cấp bậc Linh Vương, giống như Kim Nguyệt Bạch Lộc và Thiên Sơn Ngọc Thố trong giới linh thú là những thứ tồn tại huyền bí, chính là có năng lực cũng cực kỳ khó bắt được.

Có thể hời hợt hỏi người khác muốn ăn linh thú trân quý như vậy chỉ sợ chỉ có Tương Yêu Tước mà thôi.

“Tùy tiện, có thể ăn là được …” Tịch Nhiêu đã không biết nói cái gì cho phải, hoàn toàn không để ý đến cách gọi thân mật của hắn.

Tương Yêu Tước trầm thấp cười một tiếng, âm thanh mang theo mấy phần ôn nhu không thể nghe thấy: “Vậy ta đi, các nàng ở lại chỗ này, không được đi lung tung.”

Lại truyền âm đến chỗ tối cho Vô Oán: “Vô Oán, bảo vệ tốt các nàng.”

Sau đó, hắn đứng dậy, tạo xung quanh các nàng bình chướng phòng ngự vô hình, bình chướng này cho dù linh thú cấp bậc Linh Vương cũng không xông vào được, thân hình hắn lóe lên một cái, chớp mắt liền biến mất trước mặt bọn họ.

Trong bóng tối Vô Oán tâm run lên một cái, quân thượng thế mà cười ôn nhu như vậy, ngài, bộ dạng này của ngài thật sự không chân thực xíu nào.

Sau khi Tương Yêu Tước đi, Tịch Diệu đi đến bên người Tịch Nhiên nói: “Tỷ tỷ, nam nhân kia thích ngươi!”

Mục Lăng Ngư cũng tán thành gật đầu phụ họa nói: “Ta cũng cảm thấy nam nhân kia và Nhiêu tỷ tỷ rất xứng đôi.”

Tịch Nhiêu giật mình kêu lên:“Làm sao có thể? Hai người các ngươi đừng có nói nhảm! Về sau tuyệt đối không nên nói như thế này nữa, nhớ kỹ không?” nàng lắc đầu liên tục ngăn cản suy nghĩ đáng sợ của hai người.

Tương Yêu Tước thích nàng, còn xứng đôi, thật sự muốn mạng của nàng rồi.

Tịch Diệu nghe Mục Lăng Ngư nói xong, liền cảm thấy việc lớn không ổn, liền vội vàng dạy bảo nàng: “Tiểu Ngư, ngươi đừng nói nhảm nha, Nhiêu tỷ tỷ làm sao lại cùng nam nhân hung ác kia xứng đôi đâu, ngươi đừng bị hắn lừa!”

Mục Lăng Ngư tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy hắn không có hung a…”

“Hung! Vừa rồi hắn đối với ta rất hung dữ! Không phải người tốt, ngươi đừng để bị dung mạo của hắn mê hoặc!” Đối với tỷ tỷ dung nhan vui mừng, còn gọi nàng là Nhiêu Nhi, tuyệt đối không có ý tốt! Tịch Diệu nhếch miệng, câu nói phía sau không nói ra khỏi miệng.

Mục Lăng Ngư cái hiểu cái không, cũng không biết nàng có nghe hiểu hay không.[nguồn webtruyen.com]

Vô Oán nghe hết cuộc nói chuyện của bọn họ, không khỏi vì quân thượng nhà mình mà mặc niệm ba giây.

Quân thượng muốn có được tâm của vị cô nương kia, chỉ sợ trước hết phải bước qua được cửa đệ đệ của nàng.

Nhìn bộ dạng bảo hộ tỷ tỷ không để ai có thể nhúng chàm kia của đệ đệ nàng, chắn hẳn muốn hắn chấp nhận không phải dễ dàng như vậy a…

“Hắn chính là như vậy, các ngươi quen liền tốt.” Tu La Thần Quân không hung ác chẳng lẽ là ôn nhu hay sao? Tịch Nhiêu ngồi dưới gốc cây, đem túi trữ vật lấy được của Dĩnh Nhi mở ra, dùng tinh thần lực đem phong ấn trên túi xóa đi.

Túi trữ vật của Dĩnh Nhi còn có mấy cái, đồ vật trong mấy túi trữ vật của nàng ta bị nàng lấy đi không tính là nhiều, nhưng cũng vô cùng thịt đau.

Ấn ký nhanh chóng bị xóa đi, trong lòng Dĩnh Nhi cảm nhận được, trong lòng hận mắng Tịch Nhiêu: “Tiện nhân người chờ đó cho ta, cướp đồ vật của ta, về sau ngươi phải trả giá đắt.”

Trong túi trữ vật, ngoại trừ nội đan Kim Cương Lang Dĩnh Nhi cướp trước đó, còn có một số nội đan của linh thú khác, ngoài ra còn có mấy trăm bình Huyền Phẩm Linh Khí đan, còn có hai khỏa Thiên Phẩm Linh Khí, ngoài ra còn có mấy ngàn mai kim tệ.

Rõ ràng nàng thân là tiểu thư Thừa Tướng phủ làm sao có thể có được tài nguyên phong phú như vậy, bất quá những tài nguyên này lại tiện nghi cho bọn người Tịch Nhiêu lúc này.

Với số lượng lớn đan dược này, đối với người không có đan dược như bọn họ có thể không nghi ngờ mà nói là ngày tuyết được tặng than.

Bỗng nhiên trong túi trữ vật Tịch Nhiêu phát hiện ra một vòng bạc phát ra ánh sáng, ánh mắt của nàng sáng lên, lấy ra, tự lẩm nhẩm: “Thật không nghĩ ra Dĩnh Nhi vậy mà lại có cái bảo bối như thế.”

Một cái bồ đoàn bằng bạc không lớn không nhỏ thình lình xuất hiện trên tay nàng, bồ đoàn bạc dùng lông chim ghép lại thành hình hoa sen, tản ra vầng sáng bạc, xung quanh ẩn ẩn có linh khí lưu động, cầm bồ đoàn, Tịch Nhiêu vận chuyển linh khí bên trong, bất chợt tốc độ hấp thu linh khí tăng lên tạo thành vòng xoáy.

Cầm bồ đoàn chỉ có vẻn vẹn trong chốc lát mà đã có hiệu quả như vậy, dùng nó để tu luyện không biết sẽ đạt được kết quả như thế nào.

Ngân Tuyết Liên Bồ chính là dùng lông chim Ngân Tuyết mà tạo thành, là linh khí phụ trợ tốt nhất cho linh sư tu luyện, tốc độ hấp thu linh khí so với người bình thường nhanh gấp năm lần, có Ngân Tuyết Liên Bồ trợ giúp cho tu luyện làm ít mà công to, tiết kiệm nhiều thời gian cho linh sư tu luyện.

Chim Ngân Tuyết cấp bậc không cao nhưng cực kỳ hiếm có, khó mà bắt được, cho nên Ngân Tuyết Liên Bồ có tiền mà không mua được, cực kỳ khó có.

Dĩnh Nhi lại có một cái, chắc hẳn nàng ta tuổi còn trẻ mà lên đến thất phẩm linh sư, không thể bỏ qua công lao của Ngân Tuyết Liên Bồ này.

Lại lục một hồi, Tịch Nhiêu ngạc nhiên phát hiện Dĩnh Nhi còn có Tu Dung Đan, còn không chỉ một khỏa. Tu Dung Đan dùng để chữa trị vết thương bên ngoài làn da một cách dễ dàng, nàng cầm Tu Dung Đan và một số đan dược khác đưa cho Mục Lăng Ngư, nói: “Tiểu Ngư, cho ngươi.”

“Tỷ tỷ?” Mục Lăng Ngư nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đây là một số đan dược thường dùng, có Tụ Linh Đan, Hoạt Huyết Đan, Trùng Linh Đan… Còn có Tu Dung Đan, vết thương trên mặt ngươi có thể dùng Tu Dung Đan.” Tịch Nhiêu mang toàn bộ đan dược còn lại bỏ vào túi trữ vật đưa cho Tịch Diệu.

“Ta cũng có phần?” Tịch Diệu vui vẻ cầm túi trữ vật, nhìn một vòng, lại hỏi: “Cái này còn có hai cái linh khí!”

“Ừm, đệ có thể dùng!” Tịch Nhiêu gật đầu, hai cái linh khí này đều là linh khí thuộc tính thủy, rất thích hợp với Tịch Diệu.

Ngoài trừ Ngân Tuyết Liên Bồ kia, mọi thứ còn lại nàng đều chia đều cho hai người bọn họ rồi.

Mục Lăng Ngư là Băng Linh Thể, tốc độ tu luyện đã vượt hẳn người khác, Tịch Diệu có thiên phú cực hạn chữa trị, tốc độ tu luyện cũng khác hẳn người thường, cái Ngân Tuyết Liên Bồ vừa vặn thích hợp giúp tăng khả năng tu luyện của Tịch Nhiêu

Ngân Tuyết Liên Bồ hi hữu khó tìm, cho nên nàng chỉ lấy món này.

Mục Lăng Ngư nuốt một khỏa Tu Dung Đan, không lâu sau, làn da dưới tấm lụa mỏng liền có cảm giác ngứa, hình như có vảy đen tróc ra.