Hoàng Thiên ở bên dưới nhíu mày suy nghĩ, đệ tử ngoại môn và nội môn có chênh lệch rất lớn, xem ra đại hội giao lưu này chủ yếu là dành cho đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn tham gia có lẽ chỉ để chọn ra những kẻ ưu tú vào hàng ngũ nội môn mà thôi.
Chăm chú quan sát từng trận đấu. Võ đài số 3 là thu hút nó hơn cả, hai đệ tử trên lôi đài số 3, một kẻ là thiếu niên tầm tuổi của Hoàng Thiên, kẻ còn lại là một gã thanh niên mặc áo lam, mày rậm mắt to, trên má có một vết sẹo dài. Y nhìn thấy đối thủ thấp hơn mình nửa cái đầu thì cười khẩy một cái, nhổ nước bọt, sắc mặt hết sức khinh thường.
- Lam Vũ, đệ tử nội môn, mười bảy tuổi.
Người thanh niên báo tên của mình. Lập tức ở bên dưới vang lên tiếng bàn luận:
- A! là Lam Vũ sư huynh!
- Nghe nói một tháng trước hắn đã đột phá Ngưng Nguyên sơ kỳ.
- Không biết vị đệ đệ kia có tu vi gì, lần này khổ cho hắn rồi, ta nghe nói tên Lam Vũ này rất âm hiểm.
Không ngờ tên thiếu niên kia khi nghe thấy mặt không đổi sắc, nhếch môi nói:
- Diệp Vọng, đệ tử ngoại môn, mười một tuổi.
Thiếu niên vừa dứt lời, những đệ tử bên dưới liền ồ lên một tiếng, theo sau đó là những tràng cười chế nhạo:
- Ha ha, tên nhóc con không lo tu luyện chạy tới đây làm gì?
Lam Vũ sau khi nghe Diệp Vọng nói thì ngửa mặt cười lớn, nói:
- Mẹ nó! Không ngờ trận đầu của ta lại là một tên nhóc con ngoại môn, cũng quá may mắn đi.
Lý Đức đứng phiêu phù trên không, với tu vi của mình, hắn có thể rõ ràng nhìn ra tu vi của Diệp Vọng. Thầm chửi tiểu tử vôi tri, đang định mở miệng.
Nhưng ngay lúc đó, Diệp Vọng cười lạnh một tiếng, nắm chặt khúc côn trong tay rồi giống như một con hổ mà lao tới tên đệ tử kia.
Lam Vũ đang nhăn mặt khó chịu, khi nhìn Diệp Vọng vọt tới thì bỗng giật mình, hắn cảm thấy một làn khí thế khủng bố từ Diệp Vọng phát ra bao phủ lấy cơ thể.
Nhưng dù sao thì cảnh giới của hắn cũng là Ngưng nguyên sơ kỳ nên vội vàng rút kiếm, nghênh đón côn của Diệp Vọng.
- Uỳnh...
Diệp Vọng giáng mạnh một côn về phía Lam Vũ, tiếng nổ mạnh khiến cả kết giới cũng phải rung lên. Trong nháy mắt, Lam Vũ bay ngược lại phía sau, va mình vào kết giới. Thanh kiếm trong tay y bị chấn cho gãy nát thành từng mảnh. Y phun ra một ngụm máu tươi rồi hôn mê bất tỉnh...
- Lải nhải nhiều quá.
Trận đấu diễn ra chỉ trong giây lát khiến cho hơn ngàn đệ tử đứng xem đều không thể tin vào mắt mình, mấy kẻ chế giễu Diệp Vọng khi nãy thì rụt lưỡi, lẫn vào trong đám đông. Nhìn Lam Vũ đang nằm ngất trên lôi đài, miệng trào máu tươi, vô số đệ tử đều nuốt nước bọt.
- Diệp Vọng thắng, mời số 6 lên lôi đài.
Lời nói của Lý Đức vang lên, Diệp Vọng mỉm cười đắc ý đi xuống, liền có một đám đệ tử ngoại môn xúm lại đi theo sau. Đám đệ tử bên dưới tự động tách ra hai bên, nhường cho hắn một con đường. Nhìn vóc người nhỏ gầy của hắn từ từ biến mất, đám đệ tử đều thở phào, bắt đầu nổi lên tiếng bàn luận:
- Chỉ một chiêu đã hạ gục Lam Vũ Ngưng nguyên sơ kỳ, không lẽ hắn đã là Ngưng nguyên trung kỳ?
- Cách sử dụng nguyên lực của hắn rất thuần thục, chiêu thức cũng thập phần dứt khoát, theo ta thì hắn ít nhất cũng là Ngưng nguyên trung kỳ rồi.
- Ngưng nguyên trung kỳ sao? Hắn mới mười một tuổi mà?
Tiếng bàn luận sôi nổi của đám đệ tử bên dưới vang lên, át luôn cả âm thanh chiến đấu của các đệ tử trên võ đài. Mãi cho tới khi Lý Đức lên tiếng thì tất cả mới im lặng trở lại.
- Thú vị, mười một tuổi đã đạt Ngưng nguyên hậu kỳ, lại ẩn dấu khí tức, xem ra tiểu tử này rất có khả năng đoạt được vị trí thứ nhất, nhưng sao từ trước tới giờ ta không biết chút gì về hắn nhỉ?
Một gã thanh niên chừng hai mươi đứng cạnh Hoàng Thiên khẽ lẩm bẩm.
- Mạnh thật! không ngờ hắn còn nhỏ vậy mà đã đạt Ngưng nguyên hậu kỳ rồi, không biết tới khi nào mình mới chạm tới đây?
Hoàng Thiên đứng bên dưới thầm nhủ. Nhưng rồi nó khẽ lắc đầu, không quan sát nữa mà tiếp tục đi nộp dược thảo.
OoO
Trên con đường trở lại vườn dược thảo, Hoàng Thiên vừa đi vừa lầm bầm chửi:
- Tên Hắc Vũ khốn kiếp, rõ ràng ta tới nộp đúng giờ, nhưng cứ khăng khăng là nộp muộn, trừ mất 5 điểm công lao của ta, đáng nhẽ đổi được ba cái quần cộc, hừ… tên khốn. May mà còn có ba mươi điểm công lao của Trác Mộc, haha đổi thêm được một cái quần và hai cái áo, giờ không phải mặc quần rách nữa, thật sảng khoái a.
Nói rồi nó mỉm cười đắc ý giơ bọc vải đang xách lên mà ngắm nghía.
Mải mê trong suy nghĩ, nó như bị thứ gì đó va phải, ngã lộn mấy vòng trên đất.
Ngay sau đó là tiếng chửi rủa:
- Tên khốn, ngươi mù hả?
Hoàng Thiên gượng dậy, phủi phủi bụi trên quần áo, mặt nhăn nhó, trước mặt nó là một nhóm đệ tử, trong đó có tên Diệp Vọng khi nãy. Nó nhăn mặt bất mãn nói:
- Rõ ràng là ngươi va vào ta…
Chưa nói hết câu thì tên đệ tử chửi nó khi nãy đã giáng xuống một cước khiến nó hộc máu bay ra xa.
- Còn dám cãi à, tên súc sinh này…
Nói rồi cả đám cười rộ lên, nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt khinh bỉ, xoay người bỏ đi. Hoàng Thiên từ trong đau đớn cố gắng gượng dậy, nhổ ra một búng máu.
Khi nghe thấy tên đệ tử kia chửi mình là súc sinh, hai cặp mắt nó trở nên đỏ ngầu đầy những tơ máu. Nhặt lên một hòn đá bằng nắm tay, nó dùng hết sức bình sinh mà ném.
“cốp” một tiếng, tên đệ tử khi nãy bị ném trúng đầu đau đến hoa cả mắt. Liền quay phắt người lại, muốn lao tới chỗ Hoàng Thiên. Nhưng rồi có một cánh tay vội ngăn hắn lại. Diệp Vọng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, từ từ tiến lại phía nó, cất tiếng:
- Tại sao ngươi lại ném hắn?
Hoàng Thiên hai tay ôm lấy vết thương, nó thừa biết tên này cũng chẳng tử tế gì, nên nhìn thẳng vào mặt Diệp Vọng mà nói:
- Ta nói cho ngươi biết, ta là Hoàng Thiên, không phải là súc sinh?
- Ai nha nha! Phải rồi ngươi không phải là súc sinh, ngươi là súc vật mà, ha ha!
Cả đám đệ tử đứng xung quanh đều cười rộ lên, dường như chúng rất lấy làm vui khi người khác bị chửi.
- Ngươi thử nói lại lần nữa xem.
- Ta nói ngươi là tên phế vật, tên súc sinh…
Hoàng Thiên nắm chặt hai bàn tay đến rớm máu, trong lòng tràn đầy lửa giận, càng thêm dữ dội, nó dường như có một loại cảm giác muốn gϊếŧ người, bên tai liên tục truyền đến lời nói châm biếm của Diệp Vọng.
Nó điên cuồng vung mạnh một quyền về phía trước,
Diệp Vọng vội vàng lách qua một bên, không ngờ vẫn không thể né được, một quyền của Hoàng Thiên chứa đầy lửa giận cứ như vậy nện lên mặt Diệp Vọng, khiến hắn lùi về sau một bước.
- Ta bị đánh trúng, tên súc sinh, ngươi chán sống rồi!
Diệp Vọng sau khi bị trúng đòn thì nổi điên, tung một quyền vào giữa ngực Hoàng Thiên. Chỉ nghe phịch một tiếng, Hoàng Thiên gập người, bay ra ngoài hơn mười mét nặng nề rơi xuống, từng trận bụi mù bốc lên.
- Sao? Khi nãy ngươi hùng hổ lắm kia mà, đứng lên xem.
Hoàng Thiên đang cố gắng gượng dậy, Diệp Vọng đã từ xa tiến tới, giơ chân lên mà đá liên tục vào mặt nó.
- Súc sinh, phế vật, sinh ra tên súc sinh như ngươi thì cha mẹ ngươi cũng là súc sinh, đi chết đi… tên súc sinh…
Hoàng Thiên đau đớn, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, nỗi đau đó có ai thấu, một đứa trẻ bình thường khi bị bắt nạt sẽ mách lại với cha mẹ, còn nó, nó chỉ có thể nuốt tất cả thật sâu vào trong lòng, chịu đựng tất cả.
Ánh mắt của nó không biết tự khi nào đã đổi màu, không còn đỏ ngầu mà hóa đen, một màu đen tuyệt đối, mà đen của sự chết chóc.
Hôm nay, Hoàng Thiên nó nhận ra, thế giới tu tiên không đơn giản như nó nghĩ, không đẹp, không nên thơ. Nơi đây là nơi mạnh hϊếp yếu, không có đạo lý, không có tình cảm.
Mặc kệ những cú đá liên tiếp của Diệp Vọng, Hoàng Thiên vẫn cố chấp ngẩng đầu lên, con ngươi tối đen đảo qua trên người những tên đệ tử đang cười nhạo, mỉa mai châm biếm chung quanh nó, rồi cuối cùng nhìm chằm chằm khuôn mặt của Diệp Vọng, trong lòng tự hứa với bản thân mình,
“Hoàng Thiên ta đời này xin thề, sẽ có một ngày ta dẫm ngươi dưới chân, trả lại nỗi nhục ngày hôm nay, ta sẽ gϊếŧ tất cả các ngươi, gia đình các ngươi, gϊếŧ, gϊếŧ hết”
Dưới những cú đá liên tục của Diệp Vọng, Hoàng Thiên đuối dần rồi lịm người đi. Mấy tên đệ tử xung quanh thấy vậy thì vội nói:
- Diệp Vọng sư huynh, đừng đánh nữa, đánh nữa hắn chết thì phiền.
Diệp Vọng nghe thấy vậy thì dừng lại, mắng thêm mấy câu rồi xoay người bỏ đi, hắn tuy là thiên tài ở ngoại môn, nhưng cũng không dám phạm môn quy.
Hoàng Thiên nằm đó, phủ phục trên nền đất, khuôn mặt đầy máu. Cố gắng lết thân mình trên nền đất, nhưng rồi từng trận đau đớn kịch liệt từ khuôn mặt và ngực khiến nó không thể cử động, phía xa xa có bóng dáng ai đó như Trác Mộc đang chạy tới, nó khẽ cười rồi ngất lịm đi.
oOo
Không biết sau bao lâu, Hoàng Thiên từ trong mơ màng tỉnh lại. Hiện ra trước mắt nó là khuôn mặt đầy lo lắng của Trác Mộc:
- Ngươi tỉnh rồi, thế nào rồi? còn đau không? Là ai? Ai đánh ngươi ra nông nỗi này?
Hoàng Thiên im lặng không trả lời, ánh mắt nhìn qua cửa sổ, ánh chiều tà đỏ rực chiếu lên khuôn mặt nó. Khuôn mặt non nớt đầy những vết bầm tím, thậm chí còn có vài vết rách đang rỉ máu. Nhưng người ta có thể cảm nhận từ khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, một sự lạnh lùng đến khó tả.
- Cám ơn ngươi! Nhưng tự ta sẽ trả mối thù này, trả lại nỗi nhục của ngày hôm đó. Bọn chúng… sẽ chết.
Trác Mộc nhìn sâu vào ánh mắt của Hoàng Thiên mà rùng mình, hắn chưa bao giờ thấy một ánh mắt nào như vậy, ánh mắt thật lạnh lẽo, tuyệt tình.
OoO
Kể từ ngày hôm đó, tính cách của Hoàng Thiên hoàn toàn thay đổi, lạnh lùng, ít nói. Tu luyện một cách điên cuồng, bất kể khi nào, bất kể nơi đâu nó cũng có thể tu luyện.
Nó tìm đủ mọi cách để nâng cao cảnh giới, tăng tốc độ tu luyện. Một tháng, hai tháng, ba năm trôi qua, sau bao nhiêu nỗ lực cố gắng, Hoàng Thiên cuối cùng cũng cảm nhận ra đường kinh mạch cuối cùng, đột phá lên Luyện khí kỳ tầng một.
Từ này, nó không còn là phàm nhân nữa mà chính thức bước lên con đường tu tiên, con đường được xây bằng máu và nước mắt.
Ba năm này, ngoại hình nó cũng dần thay đổi, cao lớn hơn trước, làn da trở nên ngăm đen, khuôn mặt mang theo một vẻ trưởng thành, nổi bật nhất là ánh mắt của nó, một đôi mắt lạnh lùng...