Chương 47: Đi trộm khoai

Bọn trẻ dẫn hai người chạy tuốt qua cánh đồng bên kia suối, hắn giả bộ mặt mày lấm la lấm lét, hết nhìn trước lại nhìn sau, ra vẻ như mình là dân ăn trộm chuyên nghiệp vậy. Bọn nhóc nhìn hắn ngơ ngác không hiểu gì, Thiên Phương thì bụm miệng cười. Thấy thái độ mọi người, hắn xấu hổ đỏ ửng mặt, gãi đầu cười xòa.

Đây là một cánh đồng khá lớn, trồng cơ man là hoa mầu, nào là lúa, ngô, khoai, sắn… Bọn trẻ lén lút chạy vào một ruộng sắn gần đó, mò mẫm trong đó một lát thì cũng qua được bờ bên kia.

Và rồi thứ mà cả bọn mong đợi đã xuất hiện ngay trước mắt, một ruộng khoai rất lớn đã sắp tới ngày thu hoạch. Khoai được người ta lên thành từng luống dài song song nhau chạy xa tít tắp không nhìn thấy cuối.

Hoàng Thiên khịt khịt mũi, hắn hít lấy hít để, hắn muốn lưu giữ lại cái hương vị đặc biệt đó, là hương vị ngọt ngào của đồng quê. Cái mùi hương nồng nàn của đất, thoang thoảng của lúa non, đậm đà của khoai sắn… Chẳng phải riêng mình hắn, mà bất kì ai cũng vậy, nếu như lần đầu cảm nhận thấy cái hương vị đặc biệt này, lòng người lại trở thêm nhẹ nhõm, thanh thản hơn, và có cái gì đó buồn man mác, xao xuyến khó tả.

- May mà sang kịp, vài hôm nữa là thu hoạch mất rồi, hà hà?

Tiếng Giang Triết vang lên, mắt nó vẫn nhìn chằm chằm vào mấy luống khoai, miệng nói tiếp:

- Mọi người nhanh hành động thôi!

Nói rồi không đợi thêm chút nào nữa, nó nửa chạy nửa bò lao vào trong ruộng, bọn nhóc còn lại cũng nhanh chóng đi theo, mỗi đứa chọn một vị trí của riêng mình rồi lén lút đào khoai.

Hoàng Thiên lúc này cũng tỉnh lại, hắn ùa theo bọn trẻ, lũ trẻ dậy hắn và Thiên Phương đào khoai, chỉ cho họ biết cách nhận ra chỗ nào khoai củ nhiều và to. Hắn nhanh chóng hành động, cởi cái áo khoác bên ngoài ra, buộc thắt hai ống tay áo lại làm thành hai cái túi đựng khoai.

Vốn được long châu cường hóa thân thể nên hắn đào khoai rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đầy hết một ống tay áo, đang định đào tiếp thì bỗng nhiên có tiếng quát khiến hắn giật mình:

- Bọn nhóc phá hoại kia đứng lại cho ta!

Nghe thấy tiếng quát, hắn giật mình ngẩng đầu lên thì bọn trẻ đã chạy tự lúc nào, còn mỗi Thiên Phương cũng đang ngơ ngác nhìn hắn, cách họ không xa là một lão bá trạc tuổi thất tuần mặt đầy giận dữ đang chạy tới.

Biết là bị phát hiện, theo bản năng, hắn chạy tới nắm tay kéo nàng chạy đi như bay, vừa chạy vừa cười toe toét ngoái cổ lại phía sau. Mặc dù hắn đang bị thương, nhưng chạy trốn khỏi một lão đầu phàm nhân thì không thành vấn đề.

Một lát sau hai người đã chạy tới chỗ cũ, bọn trẻ đã ở đó tự lúc nào, hắn trách bọn trẻ mấy câu vì cái tội chạy mà không báo rồi thôi. Sau đó chẳng mấy chốc một đống lửa to đùng được đốt lên, hắn vội vàng ném mấy củ khoai vào trong.

- Trời ạ, huynh làm gì thế? Một đứa nhóc la lên.

- Ta nướng khoai mà.

- Huynh phải đợi lửa cháy có than hồng thì mới nướng được chứ!

- Nướng khoai mà cũng rắc rối vậy sao? Thôi kệ đi, lỡ rồi, mà khoai cũng còn nhiều mà.

Cũng không lâu lắm, hắn dùng một cành tre khều mấy củ khoai ra, nhưng hình như để lâu quá nên cháy đen hết.

Ngồi bóc mấy lớp vỏ đã bị cháy ra, một mùi thơm đậm đà lan tỏa ra xung quanh làm bọn trẻ thèm nhỏ dãi. Hắn đưa cho Thiên Phương ăn trước, chỉ thấy nàng cười cười rồi cũng nhận lấy miếng khoai hắn đưa cho cắn một miếng.

- Cũng không quá tệ!

- hì hì!

- Hoàng Thiên ca ca! Ta nghe cha nói hai người là tiên nhân sao?

Bất chợt một đứa nhóc cất tiếng hỏi Hoàng Thiên, ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ.

- Có thể xem là vậy.

Thoáng nhìn qua Thiên Phương, hắn mỉm cười trả lời.

- Ha ha, thấy chưa! Ta nói mà các ngươi không nghe.

Đứa trẻ này gào lên, cười ha hả chỉ vào mặt mấy đứa trẻ khác.

- Tiên sư con bà nó, hôm nay ta dẫn tiên nhân đi ăn trộm khoai a!

- Hôm sau phải khoe với mấy tên nhóc làng bên mới được, ha ha!

Bọn trẻ nhất thời nhốn nháo hẳn, chạy nhảy như mấy con khỉ, khuôn mặt tràn đầy đắc ý cùng vui sướиɠ.

Đoạn bọn chúng đều xúm lại, bắt Hoàng Thiên kể truyện về thần tiên cho chúng nghe.

Hoàng Thiên suy nghĩ một hồi, sau đó chậm dãi kể về những trận chiến mà hắn từng trải qua. Kể về những địa danh kỳ bí, những công trình kiến trúc to lớn, những loài yêu thú mạnh mẽ.

Bọn trẻ chăm chú lắng nghe, thi thoảng lại phát ra âm thanh trầm trồ, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ.

Thiên Phương ngồi bên cạnh, chăm chú quan sát vẻ mặt của hắn, từng hành động của hắn, như muốn ghi thật sâu những hình ảnh ấy vào trong lòng.

- Các vị bằng hữu chú ý, xem âm ba công của Ngưu mỗ đây, hây.

Câu chuyện vẫn đang tiếp diễn, bỗng nhiên có một đứa trẻ đứng bật dậy kêu lên, nó đứng dạng chân cố tạo ra tư thế đứng tấn, hai tay đẩy chưởng song song về phía trước, cái mông chổng về phía sau nhìn rất hoạt kê.

Và rồi ngay sau đó một tiếng “bủm” rõ to vang lên, cha mẹ ơi hóa ra thằng ranh này phóng rắm, thối dã man.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, sau tiếng bủm là từng tiếng phẹt phẹt nho nhỏ vang lên, đít quần nó phập phồng lên, nơi đũng quần sờn chỉ đã trở nên ướt đẫm.

- Tổ bà nó, các hạ phóng rắm mạnh quá phọt cả cứt ra quần rồi!

Một đứa trẻ ngồi ngay sau mông nó hét lên, bịt mũi nói.

- Tiên sư con bà các hạ! Đây là âm phân công thì có.

Lại có một đứa khác chen vào.

Cả bọn cười ầm lên, Hoàng Thiên đang kể chuyện cũng bò lăn ra cười, còn Thiên Phương không biết là cố nén cười hay sao mà mặt cũng đỏ ửng lên.

- Con bà các hạ! Mau đi rửa đít đi, thối quá.

Ấy thế mà đứa trẻ kia bị bạn bè cười nhạo, lại không chút hoang mang, chắp tay nói:

- Mẹ nó, trên bảo mà dưới không nghe đây mà. Luyện công gặp chút vấn đề, rất xin lỗi các vị đạo hữu, Ngưu mỗ phải về thay quần rồi.

Khỏi cần phải nói, cả đám lại được cười thêm trận nữa, muốn rụng cả quai hàm.

OoO

Mọi người đang vui vẻ thì bỗng nhiên trời đất tối sầm lại, mây đen cuồn cuộn kéo tới, từng đạo lôi quang thiểm điện chớp lóe giữa những đám mây đen lúc ẩn lúc hiện, tiếng sấm cuồn cuộn văng vẳng vang lên cuối trời, cuồng phong nổi lên, từng luồng sát khí phô thiên tràn tới làm người sợ hãi.

Hoàng Thiên đang không hiểu chuyện gì sảy ra thì bỗng nhiên từ trong đám mây đó có không ít thiên thạch phá không lao xuống, là thiên kiếp, thiên kiếp đang đổ xuống mảnh đất bé nhỏ này.

Hắn hoảng sợ, thực sự hoảng sợ, những con người thật thà chất phác nơi đây đang bị đe dọa tới tính mạng. Những con người bé nhỏ vô tội ấy đang cận kề cái chết.

Bất chợt có một khối lạc hướng lao thẳng tới chỗ Thiên Phương đang đứng, đã phát hiện từ sớm, nàng vận chuyển tiên lực định đánh tan nó. Mặc dù bị thương nặng nhưng để giải quyết khối thiên thạch cỏn con này nàng vẫn dư sức. Nhưng nàng chưa kịp làm gì thì Hoàng Thiên đã lao tới đẩy nàng văng ra ngoài xa.

Khối thiên thạch va vào lưng hắn rồi nổ tung, đất cát bay tung tóe. Cơ thể hắn theo quán tính lao đi cày nát mặt ruộng rồi văng xuống suối. Lưng hắn bị va chạm mạnh xương cốt gãy nát, miệng hắn ứa máu, đau đớn khôn cùng, quần áo cũng tan nát.

Hắn gần như lâm vào hôn mê chìm xuống nước. Cái lạnh của nước suối cũng không thể làm cho hắn tỉnh táo hơn chút nào. Trong cơn mê, hắn cảm thấy như ai đó gọi tên mình, nghe thấy ai đó đang khóc, hắn thầm cười, lại có người vì hắn mà khóc.