Chương 16: Tưng bừng hành động thưởng thân
Phòng yến hội yên lặng.
Mỹ nhân hắc phát kim nhãn* thái độ cao ngạo lạnh lùng.
Suất ca hắc phát biểu tình ngốc lăng tại chỗ.
Mỹ nhân hạt phát bích nhãn** sắc mặt xanh lét nén giận.
*Tóc đen mắt vàng
**Tóc nâu mắt xanh
Đám ma tướng xung quanh ba nhân vật chính biến thành tượng gỗ.
Na Già tuy rằng vẻ mặt âm trầm nhưng vẫn tỏ vẻ cứng rắn cười nói: “Khấu Đức, sao ngươi lại xuất hiện như thế này? Chúng ta tìm ngươi thật lâu…”
“Vậy sao, ta ở trong này rất kỳ quái sao? Ngươi như thế nào lại nhìn ta như vậy, Na Già?” đánh gảy lời nói của Na Già, Khấu Đức cười đến phi thường xán lạn, ma lực quanh người ẩn ẩn ngưng tụ, “Ta nói rằng rất nhanh sẽ trở về, khiến mọi người phải tìm kiếm cũng không phải là ý của ta.”
“… Tóm lại ngươi trở về rồi thì thật sự là quá tốt.” Na Già thân thủ nắm lấy tay Tư Mại Nhĩ, “Vừa kịp tham gia lễ kết hôn của ta và ma thần đại nhân, ta còn đang lo thiếu mất người bạn thân, điển lễ này cử hành cũng thiếu mất chút ý nghĩa.”
Khấu Đức hừ nhẹ một tiếng, cao giọng nói, “Không có ý nghĩ thì không nên cử hành, ngươi còn mặt dày mày dạn dính ở trên người ma thần làm gì?”
Nghe được lời nói lớn mật như vậy của Khấu Đức, tất cả các ma tướng cùng khách quý ở đây đều bắt đầu khe khẽ bàn luận.
“Ngươi, ngươi sao có thể nói như vậy?” Na Già biểu tình khó chịu, làm ra một bộ dáng bị hiểu lầm, Khấu Đức nhìn thấy mà muốn hung hăng cho nó một cái tát. “Chúng ta là hảo hữu nhiều năm như thế, ngươi cho dù không chúc phúc cho ta thì thôi, sao lại nói những lời khó nghe như vậy?”
“Ngươi thật muốn hỏi là vì sao a… ‘Bằng hữu thân ái’ của ta?” Khấu Đức đột nhiên thân thủ nắm lấy cằm của Na Già, kim nhãn xinh đẹp híp lại, mặt để sát vào bên lỗ tai của Na Già, lấy tiếng nói trầm thấp mị hoặc nhẹ giọng: “Liền bởi vì ngươi… đoạt… người của ta.”
“Cái gì…” Na Già chỉ cảm thấy thân thể một trận run rẩy, cả người lập tức bị Khấu Đức vải đi, ngã thật mạnh trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
“Tên vô lễ.” Khấu Đức phủi phủi hai tay, thái độ cao ngạo nhìn Na Già quỳ rạp trên mặt đất.
Tổng cảm thấy quản gia tiên sinh giống như khác trước đây, so với trước đây càng bạo lực hơn a… Tư Mại Nhĩ nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy sợ hãi lại đồng thời vui sướиɠ.
Bởi vì quản gia tiên sinh đã trở lại.
“Khấu…” Tư Mại Nhĩ còn chưa gọi xong tên của Khấu Đức, quản gia liền quay đầu về nhìn ma thần, sát khí trong kim nhãn làm cho ma thần dù thân kinh bách chiến cũng phải nao núng.
Chỉ thấy Khấu Đức tao nhã giơ tay lên, ngón tay tiêm dài chỉ vào ma thần, trong lúc mọi người đang kinh ngạc vì thái độ bất kính của y, bỏ lại một câu nổ mạnh: “Ngươi, tên bội tình bạc nghĩa, nhìn thấy ta có hài tử liền nghĩ đến chuyện thú người khác sao?”
“Bội tình bạc nghĩa?!”
“Hài tử?!”
“Gì?!”
Đại sảnh yến hội ầm ầm lên, tất cả các ma tướng đều hỗn loạn vì tin tức động trời ấy.
Nhưng mà hỗn loạn nhất, vẫn là ma thần Tư Mại Nhĩ, kẻ bị quản gia chỉ thẳng vào mà nói là bội tình bạc nghĩa.
Hài tử??? Hài tử gì???
Quản gia có… hài tử?
Hài tử của ta?!
“Đợi đã, ngươi nói là hài tử…” hai mắt Tư Mại Nhĩ trừng lớn, thanh âm run run nói: “Thật là hài tử… của ta sao?!”
“Ngươi, cư nhiên dám hoài nghi ta?” Khấu Đức nhướng lông mày, dọa Tư Mại Nhĩ muốn chạy trốn vào tẩm cung.
“Ta, ta không phải là hoài nghi ngươi a, nhưng mà làm sao có thể… nếu mà có thì cũng phải là ô…” nói đến một nửa liền che miệng lại, ma thần vĩ đại cư nhiên đỏ mặt lên.
Xem ở trong mắt Khấu Đức thì quả thật là vô cùng đáng yêu, y tất nhiên biết trong đầu ma thần nghĩ cái gì, bất quá thật sự là chính mình hoài thượng, cũng chỉ có thể xử lý như vậy, ý tứ hỏi: “Tóm lại chính là có, ngươi tính toán phụ trách thế nào đây?”
“Đương nhiên, nếu là hài tử của ta ta liền chịu trách nhiệm.” Tư Mại Nhĩ khôi phục bộ dáng lãnh khốc cường ngạnh, đi đến trước mặt Khấu Đức cầm lấy tay y, biểu thị công khai, “Ta- ma thần Tư Mại Nhĩ thú Khấu Đức vào Chí Hạ điện.”
Lại là một tuyên ngôn có sức công phá lớn, làm mọi người há mồm trợn mắt.
“Chậm đã, ma thần đại nhân.” Trưởng lão tiến hành nghi thức kết hôn vừa nãy lên tiếng: “Nếu là cưới Khấu Đức làm hậu, vậy lão thần không thể đồng ý, so với đại nhân Na Già thân là tộc trưởng bộ tộc thì Khấu Đức chỉ là một ma tướng bình thường, không xứng đôi cùng ma thần đại nhân a.”
“Ha ha ha ha… chê cười, ta thân là Sáng thế thần, ta làm chuyện gì cũng phải cần các ngươi đồng ý sao?” Tư Mại Nhĩ cuồng ngạo cười to, cùng với tiếng cười là ma lực bộc phát ra trong nháy mắt, cường đại đến mức làm cho tất cả ma tướng ở đây không tự chủ được mà quỳ xuống, trừ bỏ Khấu Đức có mang kết tinh ma lực của ma thần trong người che chở vẫn bất động như núi, “Vẫn là nói, Đại trưởng lão, ngươi vọng tưởng chỉ huy ta làm bất cứ chuyện gì?”
“lão… lão thần không dám…” trưởng lão hoảng sợ quỳ xuống.
Mâu quang lợi hại đảo qua tất cả mọi người ở đây, Tư Mại Nhĩ gợi lên một chút cười lạnh, “Hiện tại, còn ai dám phản đối ta nữa không?”
“… Ta.”
Tất cả mọi người ồ lên, không biết ai dũng cảm như thế không sợ chết dám phản đối ma thần, thẳng đến khi Na Già từ mặt đất đứng lên, mọi người mới yên tĩnh lại.
Đôi mắt xanh biếc chớp lên ánh sáng lạnh, Na Già vỗ vỗ tro bụi trên áo giáp, không hề sợ hãi ngước nhìn Tư Mại Nhĩ cùng Khấu Đức, cất cao giọng nói: “Ngươi nói rằng ngươi mang hậu đại của ma thần, nhưng ta lại rất ngạc nhiên, ngươi mất tích cũng một số ngày, vậy thì sao có thể chắc chắn được kết tinh trong bụng là của ma thần?”
Đúng vậy, điều này quả thật là đáng nghi ngờ! đại trưởng lão vội vàng đáp lời, “Na Già đại nhân nói đúng a, quả thật là có khả năng vu cáo ma thần.”
Tư Mại Nhĩ nghe xong nhất thời nổi giận, hảo a, cư nhiên dám ô nhục quản gia tiên sinh của ta.
Nhìn Tư Mại Nhĩ bộ dáng sắp bộc phát, Khấu Đức cầm tay hắn, sau khi trấn trụ ma thần đang nổi nóng, y không sao cả hướng Na Già cười cười, “Ngươi nếu hoài nghi, thỉnh trưởng lão ở đây đến nghiệm rõ thì ta cũng không phản đối, nhưng nếu không phải là giả thì sao?”
“Nếu ta hiểu lầm ngươi, ta lập tức rời khỏi Chí Hạ điện, cũng từ bỏ thân phận tộc trưởng của mình.” Na Già hào khí nói, trên thực tế không phải là phô trương thanh thế, nó thật sự cho rằng Khấu Đức chỉ vì muốn quay lại bên cạnh ma thần mà thuận miệng bịa chuyện, đương nhiên ma thần yêu Khấu Đức nên cũng giúp y che đậy tất cả, bằng không Khấu Đức là do chính mình giam cầm, muốn đi đâu cùng người khác lộng hài tử đây? “Nếu quả thật là ngươi lừa gạt mọi người, ngươi phải làm thế nào đây?”
Khấu Đức cười khẽ.
“Ta, tự sát tại chỗ.”
Lời nói của Khấu Đức làm cho sắc mặt Tư Mại Nhĩ cùng Na Già xanh lét.
Na Già hoàn toàn không ngờ đến nó muốn bức lui Khấu Đức, ai biết Khấu Đức quyết liệt như thế, còn lấy tính mạng của mình làm điều kiện.
Vì ma thần, cư nhiên cả mệnh cũng không cần sao?
Nó nắm chặt tay lại, cúi đầu trầm tư trong vài giây, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc một mảnh tĩnh mịch, “Một khi đã như vậy, ngươi chớ có trách ta, điều kiện của ngươi ta nhận, ở đây tất cả mọi người đều chứng kiến.”
“Không thành vấn đề.” Khấu Đức thực rõ ràng gật đầu.
“Quản gia tiên sinh, ngươi …” Tư Mại Nhĩ đột nhiên không biết phải làm sao, hắn tuy rằng tin tưởng quản gia tiên sinh sẽ nói hết mọi chuyện, nhưng hắn cũng không muốn nghe thấy quản gia dễ dàng nói ra hai chữ “Tự sát” như thế.
Khấu Đức biến mất gần một tháng, tim Tư Mại Nhĩ đau đớn như bị đao kiếm xuyên qua, nếu như quản gia tiên sinh vĩnh viễn rời khỏi hắn…
Khấu Đức nghiêng đầu nhìn ma thần đang bất an, cho hắn một nụ cười tuyệt mĩ, “Yên tâm đi, hãy tin tưởng ta, tuyệt đối không có chuyện gì đâu.”
Vì ngươi, vì hài tử.
Tuyệt đối, không có việc gì.