Chương 12: Quản gia bị bắt cóc?!
Ma thần đại nhân muốn thú hậu.
Tin tức này rất nhanh liền truyền ra khắp đại lục Tô Lý Á, gây ra một trận xôn xao không nhỏ.
Đương nhiên khϊếp sợ nhất chính là huynh đệ của Tư Mại Nhĩ, cũng là thủ lĩnh tinh thần tối cao của thần đại lục đối diện.
Khai cái gì ngoạn tiếu, chính huynh đệ mình kết hôn lại phải dựa vào lời đồn mới biết, hơn nữa đối tượng kết hôn cư nhiên không phải quản gia hoàn mỹ Khấu Đức, Thần có chút không vui vụиɠ ŧяộʍ chạy đến Chí Hạ điện tìm ma thần, muốn hai mặt một lời giải thích rõ ràng.
Nào biết không đi còn đỡ, vừa đến liền thấy ma thần nhốt mình trong thư phòng, nghe Bối Nhĩ nói từ sau khi tuyên bố thú hậu tới nay, Tư Mại Nhĩ đều tránh ở trong đó vài ngày rồi, kêu sao cũng không trả lời.
Huynh đệ nhà mình không đùa giỡn được tự nhiên như thế nào y lại không biết được? Việc này với y là chuyện nhỏ, làm cho Bối Nhĩ lui ra, chen chân vào một đoán rồi liền thoải mái tiến dần từng bước, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ma thần ghé vào trên thư án, tinh thần ủ rũ.
“Uy, ngươi muốn làm cái quỷ gì a?” đánh một cái lên đầu ma thần, kết quả ma thần cư nhiên một cái phản ứng đều không có, “Ngươi cho dù muốn kết hôn mà không nói cho ta đã đành, còn muốn thú cái người qua đường Giáp? quản gia tiên sinh của ngươi đâu?”
quản gia tiên sinh…
Ma thần giật mình, chậm rãi quay đầu về phía y, hé ra nguyên bản khuôn mặt khốc soái có nét, nay mang theo nước mắt cùng hốc mắt sưng đỏ, chỉ thiếu không chảy ra nước mũi nữa thôi.
Duy Đặc thấy thế lặng đi một chút, chịu không nổi lấy khăn tay ra lau mặt cho người huynh đệ trong ngoài không đồng nhất này, “Ai nha, đã bao tuổi rồi mà còn khóc thành như vậy không mất mặt a ngươi?! Mau nói tiền căn hậu quả chuyện xảy ra.”
“Ta… ngày thiên tuế tế… ôm người khác.” Khóc thút thít nghẹn ngào.
“Gì, nghe không rõ lắm.” miệng ngậm trứng sao?
“…Ta ôm người khác mất rồi! Ta không cùng quản gia tiên sinh trên giường! Ô ô ~”
Thần nháy mắt mấy cái, nhất thời không hiểu hắn đang nói gì.
Nói đúng hơn là lời nói của ma thần làm y có điểm không tiếp nhận được.
“Ý của ngươi là, ngươi ngoại ngộ*? Ta không biết ngươi cũng dám như thế!” Duy Đặc rất kinh ngạc mà nói.
*Ngoại ngộ: Nɠɵạı ŧìиɧ.
Tư Mại Nhĩ hấp hấp cái mũi, thanh âm khàn khàn: “Ta không biết a… ngày đó ta uống say, sau đó liền một mình về phòng, buổi sáng nghe được âm thanh đứng lên, bên cạnh liền nhiều hơn một người không mặc y phục, còn là người mà ta chán ghét, chết tiệt nó lại là tộc trưởng, ta có thể không xử lý như vậy sao?”
“Ngươi vẫn cường ngạnh nói muốn kết hôn với quản gia nhà ngươi, nếu chán ghét thì làm gì phải cố kỵ? Không thích mà phải ở cùng một chỗ thì có gì tốt?” Thần sách một tiếng, “Có người nào không theo thì ngươi lấy uy nghiêm ma thần ra mà áp chế, phản đối nữa thì cho ‘đi’ luôn, để làm chi mà còn cố kỵ nhiều như thế?”
Tư Mại Nhĩ liếc mắt nhìn Thần một cái, “Ngươi là ma thần hay ta là ma thần a? Gân não của ngươi sao lại tà ác như vậy?”
Thần chính là mỉm cười, “Chút việc này mà không dám làm. Ngươi còn suy nghĩ gì?”
Ma thần vô lực khoát tay, “Miễn đi, ta còn dựa theo lời quản gia tiên sinh nói, tuy rằng hiện tại quản gia tiên sinh không có bên cạnh, nhưng ta biết y muốn ta làm cái gì.”
“Vậy sao? Y dạy ngươi cái gì?” tò mò a tò mò.
Ma thần đem thư ra cho Thần.
Duy Đặc nhanh chóng xem một lần, “Khó trách ngươi lại tính toán cưới người kia, quản gia này thật sự thông minh, yêu thương người như ngươi quả là đáng tiếc cho y mà, thật muốn đem y lừa đến tối thượng giới a.”
“Uy, không được có chủ ý với quản gia tiên sinh.” Đem giấy cầm lại, thật cẩn thận gấp lại cho vào túi ngực trước, “Chỉ sợ người nọ thâm trầm có thể sánh ngang với quản gia, nhược điểm muốn bắt cũng không phải là chuyện nhất thời, ta đang phiền não đây.”
“Tổng không có khả năng giấu diếm mãi đi? Hiện tại không cần lo lắng điều đó, thú vào cửa sau thì ngươi thích giám thị thế nào liền giám thị thế ấy, ma thần vĩ đại sẽ không ngay cả việc nhỏ như vậy cũng không làm được đi?” Vỗ vỗ bả vai Tư Mại Nhĩ, nhìn thấy huynh đệ của mình rơi vào khó khăn, tuy rằng muốn hỗ trợ, nhưng là việc của ma đại lục là không thể nhúng tay, chỉ có thể ra chút ý kiến nhỏ.
Ma thần cười khổ: “Nếu thực sự cần thiết, ta sẽ nghĩ cách, dù sao ta không hy vọng đột phá hạn chế, như vậy đối Tô Lý Á không phải là chuyện tốt… Tổng không thể bởi vì cá nhân Tư Mại Nhĩ ta mà làm toàn bộ thế giới bị hao tổn, quản gia tiên sinh cũng sẽ không đồng ý.”
Hiện tại lực lượng hiện có của ma thần cũng không đến hai mươi phần trăm vốn có, thần lực cùng ma lực cường đại quá mức nếu như không phong tỏa có thể tạo nên chấn động đối với thế giới, bởi vậy sau khi sáng tạo ra Tô Lý Á, hai vị thần đều tự phong tỏa hơn phân nửa năng lực của mình, để tránh tạo nên diệt vong.
Đương nhiên mặc kệ là năng lực trên phương diện nào thì Thần vẫn như cũ vượt xa xa con dân, đây là một định lý không bao giờ thay đổi.
“Tóm lại, chỉ cần ngươi chú ý nhiều hơn động tĩnh của ‘Ma hậu tương lai’, sau đó mới tỉnh lại đứng lên.” Thần dùng sức nhéo hai má ma thần, Tư Mại Nhĩ oa oa kêu.
“Được rồi, thấy ngươi không có việc gì ta đi đây, có rảnh tới tìm ta uống trà nha, ca ca.”
Tiếng chưa dứt, thân hình đã biến thành ánh sáng phiêu tán.
Nhu nhu hai má đau đớn, ma thần vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu, vùi đầu vào công tác.
Hắn cũng không muốn lúc quản gia tiên sinh trở về, còn phải tức giận vì hắn không làm hết việc.
*
Khấu Đức có chút đau đầu nhìn phòng của mình, phương pháp bài trí quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa, làm trực giác y cảm thấy nguy hiểm.
Na Già là thông minh hay là ngốc đây? Cư nhiên muốn đem mình nhốt lại, nhưng mà lại nhốt ở ly cung của Chí Hạ điện, nghĩ đến cho rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, ma thần tuyệt đối sẽ không nghĩ đến y chưa đi mà bị bắt đi.
Đương nhiên rồi, nếu là ở trong phạm vi tiếp cận ma lực của ma thần này, đối với ‘vật nhỏ’ trong bụng y chỉ có hảo mà không có phá hư, dù sao… ‘mẫu thân’ ‘vật nhỏ’ này là ma thần, ở trong cơ thể hắn mới có thể hấp thụ được ma lực của ma thần là tốt nhất, đến bên ngoài còn cần ma thần uẩn dưỡng, nếu khả năng không tốt sẽ biến thành một thi hai mạng không chừng.
Khụ, kỳ thật Khấu Đức một chút cũng không muốn thừa nhận, ở vị trí ‘phía trên’ như y cư nhiên sẽ ‘có’.
Nói chung, hẳn là trong quá trình da thịt thân cận xuyên thấu người ‘ở dưới’, hấp thu tinh khí cùng ma khí của người ‘ở trên’, rồi
mới uẩn dục sinh ra mệnh.
Y chắc hẳn là cái dạng này không sai.
Nhưng là ở trong sách thượng cổ mà Khấu Đức đọc trước khi rời đi có ghi, nếu ma khí của người ở dưới vượt xa người ở trên, liên tục giao hoan trong thời gian dài, ắt có thể tạo nên hiện tượng phản ăn mòn, khiến người ở trên dựng dục sinh mệnh.
Tính lại tính, thời điểm mà quản gia cùng ma thần bắt đầu hoan ái là khoảng năm trăm năm trước, mà ma lực của ma thần không cần nghi ngờ là vô cùng cường thế, trải qua thời gian năm trăm năm, khó trách quản gia sẽ là người dựng dục sinh mệnh, phản thực khả trọng.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi thiên tuế tế y lại kinh ngạc như vậy, sau đó rời đi.
Cùng lúc là thương tâm khổ sở, nhưng mặt khác cũng là xấu hổ.
Ngẫm lại xem, ai có thể nhận là chính mình là bên áp người, lại hoài thượng đứa nhỏ, người bị mình ức hϊếp thì lại chẳng sao, huống chi là quản gia tâm cao khí ngạo này.
Aiii, hiện tại không phải là lúc nghĩ loạn thất bát tao sự tình a, Na Già đem mình trở thành cái đinh trong mắt là đương nhiên, nó có dã tâm như thế, nghĩ đến có thể thiết kế để cùng ma thần lên giường, đổ không biết nó không đem mình gϊếŧ mà lưu lại làm gì.
Ngẫm lại kỳ thật chính mình là dẫn sói vào nhà, không trách người khác được a.
Trong khi Khấu Đức đang trầm tư hết sức, cửa phòng bị đẩy ra, Na Già mặc bộ chiến giáp màu xám bạc tiến vào.
Trên mặt vẫn đeo nụ cười ngọt ngào dối trá mà Khấu Đức muốn một chưởng đập nát.
“Khấu Đức, ngươi tỉnh rồi.” Na Già cười nói: “Đêm qua có ngủ ngon không?”
“Sao lại không ngon chứ? Ly cung này cũng là do một tay ta bố trí.” Khấu Đức hừ nhẹ, “Ngươi sao không gϊếŧ ta đi cho bớt việc? Cẩn thận bị lòi đuôi.”
(chém a)
“Aiii, ngươi không phải nói quá, gian ly cung này trừ bỏ dùng lúc thần của tối thượng giới đến thì lúc còn lại nó đều là phế tích không phải sao?” Lục mâu chớp lên hào quang, Na Già như định liệu trước: “Huống chi ta còn rất nhiều sự tình cần đến ngươi này tiền bối chỉ đạo, sao có thể xuống tay với ngươi được chứ?”
Bây giờ chưa thể xuống tay? Lợi dụng xong còn không một cước đá văng đi sao? Khấu Đức cười trào phúng: “Ngươi muốn biết gì ta liền nói cho ngươi, sao phải vội vàng đánh hôn mê ta?”
“Ta muốn an tâm thôi.” Đi đến bên giường ngồi xuống, Na Già giữ chặt tay Khấu Đức, giống như dĩ vãng làm nũng với Khấu Đức, “Ngươi đem tất cả những sự việc liên quan đến ma thần đại nhân nói cho ta biết không?”
“Rơi vào tay ngươi, có thể không nói sao? Ta còn muốn sống lâu một chút.” Khấu Đức cũng không đẩy Na Già đang giả vờ kia, khiến cho nó làm càn đối với mình, “Bất quá điều kiện của ta là, cho ta bảy ngày để sửa sang lại đầu của ta, trong khoảng thời gian này ngươi không đến quấy rầy ta, nếu ngươi vi phạm điều này, thì trực tiếp gϊếŧ luôn ta đi.”
Nghe Khấu Đức nói như vậy, Na Già vội vàng gật đầu, “Ta đáp ứng ngươi, cho ngươi nghỉ ngơi bảy ngày.” Dù sao có bảy ngày thôi.
“Ác? Rõ ràng như thế.” Không thấy kẻ bắt cóc nào hào sảng như thế.
“Đương nhiên rồi, chúng ta là hảo bằng hữu, không có cái gì là không thể đáp ứng.”
Là a, nguyên lại hảo bằng hữu lại cướp tình nhân của người khác, rồi mới đem người bắt đi a.
Nhìn Na Già túm lấy mình lải nhải xả đông xả tây, nếu không biết bản tính của tiểu quỷ này, Khấu Đức thật đúng là sẽ cho rằng nó vẫn vô hại giống như trước đây.
Xoa nhẹ bụng, Khấu Đức thở dài.
Thôi, vì vật nhỏ này, còn có ‘mẫu thân’ vật nhỏ mà chịu đựng vậy.
Y kiên quyết phải làm ‘phụ thân’ vật nhỏ, cho dù y là người sinh, chỉ có chuyện này là không thể thỏa hiệp.
Rồi mới, trước khi vật nhỏ sinh ra, nghĩ hết biện pháp cũng phải thoát ra khỏi bàn tay của Na Già.