Vân Ngọc bị kéo đến ngách nhỏ cửa cung điện. Y chắc chắn biết rằng mình sẽ bị phạt, thế nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy. Bản thân y vốn không có chỗ dựa, làm mọi việc đều cố gắng cẩn thận, không hiểu sao lần này lại sơ xảy gây ra hoạ. Quỳ trên mặt đất, hơi lạnh từ sàn đá thẩm thấu tỏa ra khiến cả người y run rẩy. Thật ra Vân Ngọc cũng chẳng phân biệt rõ, y run rẩy là lạnh là do hàn khí xâm nhập hay là do con người đang đứng trước mặt này. Xung quanh y, rõ một đám người đang quỳ, thế nhưng bầu không khí lại im lặng tựa như đã chết. Trái tim y đập thình thịch trong l*иg ngực, mơ hồ lộ ra dự cảm.
"Ngươi là Vân Ngọc?" Một giọng nói vang lên kéo y về thực tại.
"Là tiểu nhân." Đầu y chạm nền đá lạnh lẽo, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy một đôi ủng da viền bạc.
"Vân Ngọc, Vân Ngọc..." Ngu lão lẩm bẩm cái tên trong miệng, bỗng nhiên bật cười. Cái cười của lão không khiến cho khuôn mặt lão trở nên hiền lành, trái lại tương phản. Đám Ma Tễ rúm lại một góc, trái tim Vân Ngọc đập càng lúc càng nhanh trong l*иg ngực, mơ hồ mất khống chế. Y nhận ra điều gì, y muốn mở miệng xin tha, thế nhưng một câu một chữ lại chẳng thốt nổi lên lời. Tựa như có một cục đá chặn ngang cổ họng y vậy, cơ thể càng lúc càng chùng xuống, trái tim lặng lẽ lăn xuống vực thẳm.
Vυ"T!
Một roi đột ngột hạ xuống không báo trước, Vân Ngọc kêu lên một tiếng đau đớn. Chưa để y lấy lại tinh thần, roi thứ hai, thứ ba lũ lượt kéo đến. Roi xương móc vào da thịt, mỗi lần đánh xuống khiến máu tươi chảy ra ồ ạt. Y phục nhanh chóng rách bươm, Vân Ngọc không quỳ nổi nữa, y sụp xuống, cơ thể theo bản năng co chặt lại hòng mong tránh ngón roi hiểm ác.
"Muốn trốn??!!" Có vẻ hành động của y khiến Ngu lão càng thêm tức giận. Lão giơ tay, ngọn roi quất xuống ngày càng mạnh. "Ta cho ngươi trốn!" Một cước của lão đạp thẳng vào bụng Vân Ngọc.
"A!!!" Vân Ngọc không chịu nổi nữa, y phun ra một ngụm máu tươi. Đám Ma Tễ xung quanh xúm xít lùi lại, trên khuôn mặt ai nấy đều mang vẻ kinh sợ. Di Thanh núp trong đám người, khuôn mặt hắn ngoài vẻ sợ hãi, lại có chút hưng phấn. Kẻ coi thường hắn, ắt phải trả giá! Ngu lão, lão ác quỷ này, nhưng lần này lại thành ra đang giúp hắn hả giận. Di Thanh thấy hả hê trong lòng, kẻ ngu xuẩn kia, đánh chết là tốt nhất.
Rất tiếc nguyện vọng của hắn không thành hiện thực. Ngu lão sau khi đánh mười mấy roi xong cũng có vẻ bớt giận, tạm tha cho kẻ dưới chân một mạng.
"Vân Ngọc, ngươi biết tội của mình chưa?" Lão lạnh lùng hỏi.
Vân Ngọc dưới chân lão co rúm lại thành một đoàn. Đau, chỗ nào trên người y cũng đau, xương cốt y đều đang run rẩy. Y cố gắng quỳ xuống, dập đầu liên tục trước mũi giày Ngu lão, dùng chút khí lực còn lại nói.
"Tiểu nhân biết sai." Y cố thều thào thành tiếng.
Ngu lão có vẻ hài lòng. Lão cười một tiếng, ra lệnh cho hai ma nô phía sau tiến đến xách kẻ trước mặt xuống.
"Biết sai là tốt." Mũi chân lão nghiến lên ngón tay y, bước đến phía đám Ma Tễ đang quỳ.
"Các ngươi nghe đây." Ngu lão lớn giọng.
"Đây là kết quả cho kẻ phạm lỗi. Làm sai, cần phải chịu phạt, các ngươi hãy nhìn vào đây để làm bài học."
Ngọn roi dài một lần nữa bị lão quất xuống. "Rõ chưa?"
"Chúng tiểu nhân đã rõ." Đám Ma Tễ rối rít gật đầu. Khuôn mặt ai nấy đều xanh xao nhợt nhạt, cúi đầu không dám nhìn thẳng. Mùi máu tanh nồng trong không khí khiến người ta buồn nôn, một vài kẻ nhát gan thân mình lung lay như sắp gục.
"Tốt!" Ngu lão đáp một tiếng. "Ta hy vọng trong các ngươi sẽ không có ai phạm phải lỗi lầm tương tự. Lần sau, sẽ không chỉ là cảnh cáo như vậy." Lão phất tay, ra lệnh cho hai tên ma nô phía sau.
"Đưa xuống Địa cung, dưới đó đang thiếu người." Một câu nói quyết định số phận của Vân Ngọc.
Địa cung? Đám Ma Tễ mắt phút chốc mở to. Di Thanh không kiềm chế được sự vui sướиɠ trong lòng nữa, Địa cung, đó là chỗ nào?