Chương 9: Sư Tôn Đặt Ra Mục Tiêu.

Phi kiếm rơi vào trước Đỉnh Tiêu Dao. Kỉ Tình vẫn chưa kịp bước xuống, thì từ phía bên cạnh liền đã xuất hiện một lão giả.

Đối phương mặc một thân đạo bào, gương mặt thiên về uy nghiêm, chính khí, râu tóc bạc trắng, xõa dài. Tay nắm phất trần, tràn đầy khí tức tiên phong đạo cốt.

Nhìn thấy Kỉ Tình, lão liền khom người thi lễ :"Tiểu bối Ôn Chấn tham kiến sư thúc tổ."

Nét mặt có chút giãn ra, nhưng biểu cảm của Kỉ Tình vẫn vô cùng lạnh nhạt. Nhưng ở phía sau y, một khắc nhìn thấy Ôn Chấn xuất hiện, con ngươi của Cố Thừa Trạch liền khẽ co lại. Hơi lắp bắp dò hỏi.

"Mạo muội hỏi...tiền bối liệu có phải là tông chủ - Vãn Kiếm Chân Nhân của Ngự Kiếm Thần Tông hay không ạ?"

"Phải, chính là lão đạo." Lúc này, Ôn Chấn mới chú ý tới bốn tiểu oa nhi đang đứng sau lưng Kỉ Tình. Không khỏi nghi hoặc thỉnh giáo :"Sư thúc tổ, đây là?"

"Bọn họ là đồ đệ ta vừa nhận." Không mặn không nhạt trả lời, Kỉ Tình cũng có phần kinh ngạc.

Mị Linh tộc từ trước tới nay đều lánh đời, ít khi pha lẫn vào chuyện tranh đấu, thế khái ở nhân gian.

Nhưng điệu bộ của tiểu tử Cố Thừa Trạch này, lại giống như trước kia đã từng trông thấy qua Ôn Chấn. Xem ra, thân phận của hắn xác thực vẫn còn có chút mê a.

Lúc này, nghe Kỉ Tình giới thiệu những thiếu niên kia là đồ đệ của y, Ôn Chấn liền giống như gặp phải chuyện lạ, dùng ánh mắt đánh giá hóa thạch tiền sử mà quan sát bọn họ.

Nhưng đồng thời, cũng không quên vuốt mông ngựa :"Đúng là đồ đệ của sư thúc tổ a. Mỗi người đều là nhân trung long phượng, khí thế như hồng."

"........." Kỉ Tình hơi khiêu mi, vô cùng hưởng thụ lời nịnh bợ của lão. Nhẹ gật đầu :"Ân, nhãn giới không tồi."

Lúc này, dù chỉ là đôi ba câu nói, nhưng Ôn Chấn rõ ràng cũng đã nhận ra được sự ưu ái của Kỉ Tình dành cho bốn cái đồ đệ này. Vì vậy, ngay tức khắc, lão liền chắp tay cúi chào bọn họ, da mặt dày vô cùng, mặt không đỏ, tim không đập cung kính hô.

"Sư điệt Ôn Chấn, tham kiến chư vị sư thúc."

Chúng nhân : ........................

Ngự Kiếm Thần Tông là gì? Là thiên hạ đệ nhất kiếm tông! Uy danh chấn thiên hạ không nói, thực lực cũng càng thêm kinh khủng.

Nhưng hôm nay, bốn người lại được tông chủ của Ngự Kiếm Thần Tông - hơn nữa còn là một lão quái vật gọi sư thúc, tâm tình của bọn họ nhất thời là một lời khó nói hết.

"Chân nhân xin đừng đa lễ." Cố Thừa Trạch lập tức cuống quýt xua tay, thụ sủng nhược kinh.

Nhưng không để Ôn Chấn đáp lời, Kỉ Tình đã trước hết nói :"Thứ bậc, lễ nghĩa không thể xáo trộn. Hắn là sư điệt của các ngươi, không cần khiêm nhường."

"Sư thúc tổ nói rất đúng, chư vị sư thúc không cần phản đối." Ôn Chấn lập tức tươi cười phụ họa.

Cả hai đều đã nói thế, bốn người cũng không phản ứng quá kịch liệt nữa.

Chỉ là, rất nhanh liền phát hiện ra một kiện sự tình...

Ôn Chấn là tông chủ của Ngự Kiếm Thần Tông, nhưng vẫn phải gọi Kỉ Tình là sư thúc tổ. Kia, thân phận của Kỉ Tình sẽ là gì?

"Hàn Ảnh Chân Quân?" Bốn tiểu tử ngay tức khắc liền nghĩ tới cái tên này. Cũng lập tức bị suy đoán này của mình dọa sợ.

Khắp thiên hạ, các ngươi có thể không biết ngũ đại thần tông, hai đại hoàng triều, hay tam đại thế gia là gì. Nhưng lại không thể không biết đến tiên danh của Hàn Ảnh Chân Quân.

Bởi vì y, chính là một huyền thoại!

Từ một đệ tử vô danh tiểu tốt của một cái tam lưu môn phái, từng bước một leo lên trở thành đệ tử thân truyền, trưởng lão.

Vị hôn thê bỏ trốn cùng dã nam nhân.

Sư phụ độc ác sợ y cướp đoạt chức vị mà hạ sát thủ.

Lúc còn nhỏ yếu liền đã kết thù với vô số đại thế lực.

Nhưng dù quấy đến long trời lở đất, nhưng y vẫn như cũ dùng chính sức mình mở ra một mảnh thương khung.

Hàn Ảnh Chân Quân nổi danh nhất là gì? Không phải thiên phú cao bao nhiêu, hay hậu trường có bao nhiêu vững chắc.

Mà là làm người đủ điên, đủ cuồng, đủ tàn nhẫn, cũng đủ ngoan độc.

Ấn tượng nhất chính là khi đắc tội với thái tử của một cái hoàng triều. Y đã nói lên một câu :

"Tại sao ta lại không dám gϊếŧ ngươi chứ? Ngươi là thái tử hoàng triều thì đã thế nào? Ta có một cái mạng, ngươi cũng chỉ có một cái mà thôi. Một mạng đổi một mạng, rất đáng."

Sau đó, y liền gϊếŧ thái tử của tòa hoàng triều này. Bị cao thủ cùng trưởng bối của hoàng triều đuổi gϊếŧ hơn ba ngàn năm.

Cho đến một ngày, y trở về. Cầm trong tay một thanh ma đao, lấy sức một người đánh xuyên trăm vạn thiết kị của bọn họ, cắt xuống đầu lâu của hoàng đế. Triệt để chấm dứt vận mệnh của cả tòa hoàng triều này.

Thiên hạ từ đó cũng chỉ còn lại hai cái hoàng triều, mà không phải là ba.

Sau đó, y liền trở về môn phái trước kia của mình - Ngự Kiếm Phái.

Lúc này, sư phụ của y đã sớm quy tịch từ lâu. Mà vị sư huynh trước kia từng giúp đỡ y cũng đã già nua, thọ mệnh sắp tận.

Y đồng ý với lão, trợ Ngự Kiếm Phái hưng thịnh, trở thành thần tông thứ năm của đại lục.

Sau đó, bản thân liền lánh đời, không còn xuất hiện trước mặt mọi người nữa. Tính đến nay, cũng đã có trên hai vạn năm.

Nhưng không ngờ rằng, vị cao nhân trong truyền thuyết này không chỉ đang sống sờ sờ đứng đó, mà còn trở thành sư tôn của bọn họ!

Niềm vui tới quá bất ngờ, khiến bọn họ không kịp trở tay mà ngốc lăng ra đó.

"Ngươi tới đây làm gì?" Chào hỏi qua đi, Kỉ Tình liền bắt đầu dò hỏi ý đồ của Ôn Chấn.

Lúc này, Ôn Chấn mới chợt nhớ tới mục đích của mình. Lập tức lần mò lấy ra một cái kim sắc bái thϊếp, cung kính đưa cho Kỉ Tình :"Bẩm sư thúc tổ, ba tháng sau là ngày triển khai Tiên Minh Đại Hội, tổ chức tại Thiên Kiếm Sơn của Ngự Kiếm Thần Tông chúng ta. Cung thỉnh sư thúc tổ đến tọa trấn."

Tiên Minh Đại Hội cách một trăm năm liền sẽ tổ chức một lần, dành cho thế hệ trẻ của các thế lực trong thiên hạ đến tranh tài.

500 vị trí đầu sẽ được ghi danh vào Phong Vân Bảng, lưu danh thiên hạ. Hơn nữa còn sẽ nhận được vô số phần thưởng quý giá, mang về mặt mũi cho thế lực của mình.

Phải biết, không phải là thiên tài yêu nghiệt, thiên chi kiêu tử, liền sẽ không vào được Phong Vân Bảng. Chỉ cần niên linh vượt quá 500 tuổi, liền sẽ bị loại ngay tức khắc.

"Không đi." Kỉ Tình quả quyết lắc đầu.

Đùa cái gì, một "lão bất tử" như y đi xem một đám tiểu oắt con tranh tài, bộ thú vị lắm sao?

Còn nhớ, vô số tuế nguyệt trước kia, Phong Vân Bảng đứng đầu chính là y. Y tham dự Tiên Minh Đại Hội 5 lần, liền thành công trở thành quán quân hết 5 lần.

Nếu không phải số tuổi không cho phép, thì Phong Vân Bảng còn có chỗ dùng à?

Biết rõ Kỉ Tình sẽ từ chối như những lần trước kia, nên Ôn Chấn cũng không có quá nhiều thất vọng. Chỉ là, khi nhìn đến bốn thiếu niên đứng sau lưng y, linh quang của lão liền lóe lên.

"Sư thúc tổ không đi cũng được. Nhưng cũng phải để bốn vị sư thúc đi a. Kẻo người ta lại đồn thổi sư thúc tổ dưỡng ra một đám củi mục, không đem được lên mặt bàn..."

"Bọn họ dám?" Lông mày của Kỉ Tình ngay tức khắc liền dựng ngược.

Thấy kế khích tướng này thành công, Ôn Chấn liền rèn sắt khi còn nóng, bổ sung thêm :"Bọn họ đương nhiên là không dám nói ngay mặt sư thúc tổ rồi. Nhưng sau lưng thì...e rằng sẽ có lời đàm tiếu..."

Chưa để Ôn Chấn dứt lời, bái thϊếp trong tay lão liền đã rơi vào tay Kỉ Tình. Âm thanh của y cũng theo đó vang lên.

"Đi."

Biết được mưu kế đã thành, Ôn Chấn liền cười thầm trong bụng, chắp tay khom lưng :"Kia không làm phiền sư thúc tổ nghỉ ngơi nữa, tiểu bối xin cáo lui."

Đợi khi Ôn Chấn đã đi xa, Kỉ Tình lúc này mới rũ mắt xem đám đệ tử đã từ trong kinh hỉ tỉnh táo lại kia. Quăng cho bọn họ một quả bom hẹn giờ :"Trong vòng ba tháng, đột phá Trúc Cơ."

"Không hoàn thành, cuốn gói xuống núi."

Vừa mới vui sướиɠ, bốn tiểu tử ngay tức khắc liền ngu ngơ. Nhưng đối diện với ánh mắt của Kỉ Tình, bọn họ lại không đủ can đảm làm trái. Chỉ có thể đem đau khổ nén lại.

Cố Thừa Trạch lấy ra sổ nhỏ, bắt đầu bổ sung thêm một điều.

Tật xấu của sư tôn : Thứ năm, sĩ diện, hiếu thắng.